Nhược Hàn rời phủ đã hơn mười ngày, lòng ta vẫn lo lắng cho bệnh tình của hắn . Đồng Quế nói cho ta biết lúc Nhược Hàn rời đi, bệnh tình đã thuyên giảm nhiều lắm. Ngày ấy vì thuận lợi đưa hắn tống xuất phủ, Đồng Quế cho hắn dược thảo an thận , chờ hắn ngủ mới kêu người ôm hắn đến trên mã xa, không có kinh hách đến hắn.
Khi ta mang vẻ mặt khó hiểu hỏi Đồng Quế, Vương gia vì cái gì phải bắt Nhược Hàn rời đi , Đồng Quế xuy cười nói:
“Công tử, ngươi là thật không rõ hay là giả vờ không rõ ? Vương gia đó là ghen mà, hắn không thể nhìn ngươi đối với nam nhân khác tốt được .”
“Chính là ta chỉ xem Nhược Hàn như đệ đệ mà thôi !”Ta có chút giật mình mà kêu lên.
“Ta hầu hạ Vương gia thiệt nhiều năm , biết rõ tính tình Vương gia . Ham muốn độc chiếm của Vương gia rất mạnh , chỉ cần là hắn coi trọng thứ gì liền nhất định phải lấy được tới tay , người khác muốn chạm vào cũng không được . Công tử, ngươi nếu muốn sau này sống khá giả một chút , vẫn là không cần ngỗ nghịch với Vương gia. Vương gia tuy rằng thích ngươi, cũng không dung túng ngươi mà.”
Đồng Quế vừa nói, bộ dạng như hảo hảo khuyên nhủ ta .
“Đồng Quế ngươi không cần dối ta , ta lớn lên bộ dáng không đẹp , học hành cũng không được nhiều lắm , thái độ làm người yếu đuối. . . Vương gia như thế nào có thể thích thượng ta?”
Ta không tin,Vương gia chắc chắn không hề thích ta , chính là thấy ta dễ khi dễ nên mới ngoạn ta thôi, Đồng Quế là người của Vương gia, cả ngày ở bên tai ta chuốc thuốc mê, ta nhất định sẽ không mắc mưu.
Đồng Quế đột nhiên tiến đến trước mặt ta, từ trên xuống dưới cao thấp thông suốt mà đánh giá ta , bộ dạng giống như đang khinh miệt nói:
“ Đúng vậy a, ta cũng không rõ Vương gia như thế nào lại đi thích ngươi ? Ha ha ha” Dứt lời, nàng liền chạy ra ngoài , nhưng vẫn cười to không dứt .
Ta đứng dậy đang muốn truy nàng, nhưng quản gia vội vã đi đến. Vừa thấy ta liền thét lên:
“Lâm thị vệ, Vương gia cho gọi ngươi lập tức đến Duyệt Tiên lâu một chuyến.”
Vừa rồi còn nghi hoặc Vương gia như thế nào còn chưa hạ lệnh truyền ta, lại nguyên lai là phải đi Duyệt Tiên lâu . Không dám chậm trễ, ta bật người ra phủ hướng Duyệt Tiên lâu mà đi.
“Yêu, Lâm thị vệ lại đây . Tứ Vương gia chờ ngài đã lâu .” Khi ta vừa mới bước chân vào Duyệt Tiên lâu , chưởng quầy lập tức chạy ta , khuôn mặt tươi cười hết sức sáng lạn đon đả chào mời, tỏa cỗ khí nịnh nọt khiến toàn thân ta nổi da gà .
Nhìn lướt qua đại đường, không có thấy thân ảnh Vương gia , ta khách khí hỏi:
“Xin hỏi Tiền chưởng quầy, Vương gia hiện ở nơi nào?”
“Vương gia hiện đang ở trúc xá, Thất vương gia cùng Thập Vương gia cũng đã đến .”
Tiền chưởng quầy một mặt dẫn ta lên lầu, một mặt quay đầu lại hướng ta nói nói, tư thái tất cung tất kính làm cho ta hoài niệm sâu sắc đến bộ dáng hờ hững của hắn vào lúc ta đến lần đầu tiên .
Vào trúc xá, quả nhiên nhìn thấy ba vị Vương gia tọa ở trong phòng. Ba người vẫn là ngồi ở vị trí cao thượng , chính là hôm nay Thập Vương gia không có mang theo luyến đồng tới đây. Ta thi lễ trước mặt ba vị Vương gia , tự động tự phát đứng ở phía sau Vương gia . Vừa rồi lúc hành lễ , ta thấy Thất vương gia vẫn đang ôn nhu nhìn ta, Thất vương gia đối với thái độ của ta cũng thực ôn hòa, còn khuôn mặt Vương gia vẫn không chút thay đổi .
Vương gia vẫn đang cùng hai vị Vương gia nói chuyện, không có để ý ta. Ta đứng một hồi, nhịn không được quan sát Thập Vương gia . Ta không dám trực tiếp hỏi Thập Vương gia về tình hình của Nhược Hàn, chỉ hy vọng ở trên người Thập Vương gia nhìn ra vài điểm dấu hiệu .
Có thể là ánh mắt của ta quá mức chuyên chú, Thập Vương gia nhìn về phía ta cười nói:
“Tứ ca, tiểu thị vệ của ca dùng ánh mắt “ ẩn tình “ như vậy nhìn ta , không phải là thích thượng ta chứ hả?”…[beta: *phun cả cơm ra ngoài*!!!!]
Ta mặt đỏ lên, vụng trộm liếc mắt nhìn Vương gia một cái, quả nhiên sắc mặt có chút đen.
“Thập Đệ, đừng quên chuyện khi nãy Tứ ca đã nói qua .”Tứ Vương gia có chút âm trầm nói.
Thập Vương gia lập tức xin tha “Tứ ca không nên tức giận, ta biết hắn là bảo bối của ngươi , về sau sẽ không như vậy nữa .”ngữ khí Thập Vương gia dùng là tuy rằng là cầu xin , nhưng lại hờ hững không chút hối lỗi , một bộ “Ta là cố ý “ biểu tình.
Tứ Vương gia không cùng Thập Vương gia so đo, liền cùng hai vị Vương gia đàm đạo mấy tiếng liền rồi mới cùng ta ly khai Duyệt Tiên lâu. Nhưng Vương gia cũng không lập tức hồi phủ, cũng không ngồi lên kiệu mà là rất có hưng trí mang theo ta đi dạo trên đường .
Đường cái tên là Trường An phố, là ngã tư đường phồn hoa bậc nhất kinh thành . Bên đường là trà quán tửu lâu san sát nối tiếp nhau , còn có thanh lâu ca phường, đồ cổ điếm, tranh chữ điếm, thợ may điếm một nhà nối tiếp nhà, ngân hàng tư nhân, đổ phường, kỹ viện một hộ nối tiếp một hộ . Ven đường cũng chật ních những tiểu quán bán hàng vụn vặt cho nam nhân dùng là giấy và bút mực, còn có những thứ nữ nhân thích như son bột nước, hoặc thứ tiểu hài tử thích ăn như kẹo điểm tâm, cái gì cần có đều có. Bởi vì ngụ tại phố này đều là quan lớn quí nhân, hoặc là phú thương nhà giàu, bởi vậy bán gì cũng tương đương tinh mỹ, đương nhiên, giá cả cũng không tiện nghi. Hiện tại tuy rằng đã muốn vào đông, trên đường cái người đi lại cũng không ít, chen vai thích cánh rất náo nhiệt.
Vương gia mặt lạnh như băng , ở trên đường cái náo nhiệt đi tới, người qua đường thấy hắn, mặc dù không biết thân phận của hắn cũng sớm tránh ra nhường. Bởi vậy ta cùng với Vương gia ở trên ngã tư đường vốn dĩ chật chội này đi lại rất thoải mái ( yeah, nhờ cái mặt hãm tài của tiểu Lộc Lộc ) chỉ chốc lát liền từ đầu đường đi đến cuối phố . Điều này làm cho ta không khỏi không cảm thán khuôn mặt lạnh ngắt của Vương gia quả thực có lực sát thương rất cao , quả nhiên là gặp người giết người, gặp phật sát phật, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi a. . .(- 1’ đồng cảm )
Trong lúc ta đang miên man suy nghĩ , Vương gia đột nhiên xoay người hỏi ta:
“Nãy giờ có thấy cái gì vừa lòng ?”
“A?”
Ta nhất thời không kịp phản ứng lại , cái gì vừa lòng ?
Vương gia khó chịu cau mày, miễn cưỡng lại mở tôn khẩu: “Quá vài ngày sẽ về nhà , ngươi không muốn mua gì đó cho cha mẹ ngươi sao ?”
Nguyên lai Vương gia bảo ta đi ra là để cho ta có thể lựa chọn đồ vật mua về cho cha mẹ ? Ta kỳ quái nghĩ , hắn hôm nay như thế nào lại lương thiện như vậy. Vừa rồi ta đi theo sau Vương gia cứ ngẩn người , không nhìn kỹ, bây giờ nhìn đến sắc mặt khó chịu của Vương gia, ta cũng không dám thành thật nói với hắn.
“Bẩm báo Vương gia, tiểu nhân hôm nay không có chuẩn bị, hôm nào. . .”Ta châm chước trả lời, ngượng ngùng trực tiếp cự tuyệt ý tốt của Vương gia. Đang nói, Vương gia đột nhiên đưa cho ta một túi tiền nặng trịch , nói: “Không cần hôm nào , liền hôm nay làm đi.” [sao giống con rể mua quà cho bm vợ thế=)) ]
Ta nghi hoặc mở túi ra, dĩ nhiên là một túi đầy bạc , có lẻ có chẵn , còn có mấy thẻ vàng lóng lánh , số bạc này có thể sánh bằng tiền thù lao hơn hai năm của ta . [beta:*hai mắt sáng như đèn pha* đồ đần, nhận mau!!! =p~]
“Vương gia, thuộc hạ đa tạ ý tốt của Vương gia , nhưng số bạc này thật sự là quá nhiều .”
“Nhiều thì để lại cho ngươi làm tiền thưởng đi.”Vương gia không để cho ta tiếp tục cự tuyệt , lại dẫn ta tiến vào giữa đám đông, đi đến trước cửa từng quầy hàng , như có như không nhìn một chút. Ta suy nghĩ ôn hoà xem xét, xem ra hôm nay ta có muốn không mua gì cũng không được. Ta chỉ hảo hảo làm bộ chú tâm lựa chọn .
Vòng vo hết nửa ngày, chúng ta càng ở đường cái phố Trường An đi dạo một vòng . Lúc đi ra, trên tay ta bưng ba cái hộp . Một hộp là bộ tử sa ấm trà ta mua cho phụ thân , vốn ta nghĩ định mua một bộ ấm trà sứ men xanh khả dĩ rẻ hơn , nhưng Vương gia lại bắt cho ta mua bộ tử sa hồ quí giá này. Một hộp là vải dệt ta mua tặng mẫu thân may y phục, vải dệt là tơ lụa thượng đẳng, thanh lịch thâm tử sắc, không cần phải nói cũng là Vương gia chọn ( – anh thích màu tím ư ?) . Cái hộp cuối cùng là Vương gia mua một khối ngọc, ngọc chất ôn nhuận, tạo hình phong cách cổ xưa, theo điếm chủ nói thì đó là khối cổ ngọc, có thể xu cát tị hung , cũng không biết có phải hay không thật sự.(- cho ta đoán chút , ngọc mầu tím luôn phải ko )
Trừ bỏ mấy thứ này, trong ngực áo ta cũng có mấy bao son bột nước, là ta tự mình mua cho Ngọc Dung. Mỗi lần về nhà thăm người thân, ta đều mua tặng Ngọc Dung mấy bao son bột nước đang thịnh hành ở kinh thành, Ngọc Dung thực thích, lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ. Vương gia không có thay ta chọn son, chính là thời điểm ta chọn thì mắt lạnh nhìn ta, cả người phát ra áp suất thấp không ai dám tới gần . Quán chủ không dám nhiều lời giới thiệu, đem mấy bao son bột dạng mới ra tống cho ta, liền xem ta như ôn thần mà đuổi đi . Vương gia lúc thấy ta đem son bỏ vào trong lòng ngực hình như có chút bất mãn nhíu mày.
Lúc chúng ta trở lại vương phủ, đã là thời điểm cơm chiều. Ăn qua cơm chiều, Vương gia không làm việc mà lại phân phó ta múc nước hầu hạ hắn tắm rửa. Khi ta đang ở cố sức giúp Vương gia chà xát lưng, một lúc không đề phòng bị Vương gia kéo vào dục dũng, quần áo trên người đều ướt sũng . Đương nhiên son bột nước trong lồng ngực ta cũng khẩn trương biến thành tương hồ, nhiễm đỏ cả một mảng nước tắm . Vương gia vui sướng khi người gặp họa hìn ta, miệng nói “Thật sự là đáng tiếc “, biểu tình trên mặt lại giống như Thập Vương gia hôm nay ở Duyệt Tiên lâu , chính là hiện lên bốn chữ “Ta là cố ý “. Không thể không nói, Vương gia cùng Thập Vương gia không hổ là thân huynh đệ a!