“Công tử, ngồi dậy ăn chút cơm đi!”

Ta cố sức  mở to mắt,  lại bị ánh dương quang chói lóa làm cho lập tức khép lại. Nhắm mắt tập trung một lát , mới tiếp tục mở ra . Tứ chi bủn rủn vô lực   cùng  cánh tay đau âm ỉ làm cho ý thức  của ta  nhanh chóng trở lại . Ta nhìn quanh đánh giá  một chút, Vương gia  không có ở trong phòng.

“Không cần phải tìm , Vương gia sáng sớm liền vào triều rồi . Vương gia trước khi đi  còn dặn ta đừng gọi ngươi, cho ngươi ngủ thêm một chút .”Đồng Quế có chút buồn cười  nhìn bộ dáng nhìn quanh quất tìm kiếm của ta , trêu ghẹo nói.

Ta xấu hổ  cười cười, miễn cưỡng đứng dậy . Đồng Quế   lập tức ân cần  đem gối đầu kê vào sau lưng ta , để ta ngồi dựa vào trên giường.

“Hiện tại là lúc nào rồi ?”Ta hỏi.

“Bây giờ đã là quá trưa  , ta nếu không kêu ngươi dậy , thì ngươi ngay cả cơm chiều cũng không ăn.”Đồng Quế  đem cơm trưa đặt ở bên giường, tình cảnh  quen thuộc  này làm ta nhớ lại lần đầu bị Vương Gia chiếm giữ . Aizz, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh. . .[:-ss]

Nếm qua cơm trưa,cuối cùng khí lực cũng được khôi phục chút đỉnh. Ta mặc Đồng Quế  ngăn cản mà leo xuống giường, vừa bước ra khỏi cửa phòng liền thấy, quả nhiên thái dương đã muốn tây tà .

Ta ở trong sân ngơ ngác ngồi trong chốc lát, luôn cảm thấy được hôm nay như là đã quên chuyện gì. Suy nghĩ sau một lúc lâu mới nhớ tới đến, nguyên lai hôm nay không nhìn thấy Nhược Hàn.

“Đồng Quế , hôm nay Nhược Hàn có ở lại đây không?”

“Không lại đây !”Đồng Quế trả lời cứng ngắc.

“Tiểu tử này mỗi ngày đều qua đây, hôm nay sẽ không xảy ra chuyện gì chứ ?”Ta âm thầm nói , lo lắng  nghĩ tới nghĩ lui, ta quyết định  đi Thu  viện xem một chút.

Ta đứng lên  chuẩn bị xuất môn, Đồng Quế lại đứng chặn lại:”Công tử, Vương gia phân phó ngài hôm nay phải hảo hảo nghỉ ngơi, không nên đi ra ngoài .”

“Ta đi xem Nhược Hàn , một hồi sẽ trở lại.”Ta có chút mất kiên nhẫn nói. Đồng Quế gần đây vẫn đối với ta quản đông quản tây, đặc biệt là lúc  ta cùng Nhược Hàn ở  cùng một chỗ  , nàng liền  ở bên cạnh nhìn giống như là đang giám thị.

“Công tử, ý ta nói, Vương gia hiện tại đã hồi phủ ,công tử cùng Nhược Hàn  công tử không nên thân mật vẫn là tốt hơn .”Đồng Quế  vẫn không có ý tránh đường .

“Vì cái gì? Ta chỉ xem hắn như đệ đệ thôi mà .”Ta khó hiểu  nhìn nàng.

“Công tử nghĩ như vậy  không có nghĩa là người khác cũng cho là như vậy, vạn nhất Vương gia hiểu lầm , có thể sẽ  hại đến Nhược Hàn công tử.”Đồng Quế  thẳng thừng nói . Ta cùng với nàng đối diện thật lâu sau,cuối cùng cũng bại trận . Hành động của  Vương gia  đêm qua đã làm cho ta không thể không thừa nhận lời nói của Đồng Quế  là chính xác   .

Ta nặng nề xoay người trở lại trong phòng, trong lòng tính toán nếu  quá hai ngày Nhược Hàn  vẫn  không tới tìm ta, ta sẽ đi qua tìm hắn. Hơn một tháng  ở chung, ta đã không  thể bỏ rơi tiểu đệ đệ  Nhược Hàn này được   .

Buổi tối Vương gia không có hồi phủ, nói là Hoàng Thượng vì chúc mừng Vương gia đắc thắng trở về, đặc biệt vì Vương gia mà làm khánh công yến.

Ngày hôm sau ta tỉnh dậy thật  sớm, ngày hôm qua đã ngủ  nhiều lắm, hôm nay thế nhưng lại ngủ không được . Ở trên giường lăn qua lộn lại hết một  canh giờ, trong đầu  ta nhức ong ong kêu loạn xạ như tổ ong vò vẽ . Một hồi nghĩ đến tình cảnh của Ngọc Dung vẫn đang chờ ta ở thôn nhỏ , một hồi nghĩ đến bộ dáng của Viên Nhược Hàn  ngẩn người nhìn chằm chằm hoa viên  , một hồi lại nghĩ tới tình cảnh đên đó Vương gia bức ta phải nhận là nhớ hắn , bất tri bất giác ta đã toàn thân toát mồ hôi lạnh. Ngày mới tờ mờ sáng , ta liền nằm không được nữa  . Rời giường, mặc quần áo, ráng  không  kinh động  Đồng Quế  đang còn ngủ say ở cách vách  , ta lặng lẽ  ra sân.

Ta ở hoa viên cho tới lúc trời  chuyển hừng đông, bất tri bất giác  lại đưa chân dạo tới Thu viện . Ta ở bên ngoài do dự  trong chốc lát, vẫn là nhịn không được ý muốn nhìn thấy Nhược Hàn .

Ta gõ cửa một lúc lâu, lại không thấy ai ra  mở cửa, thân thủ đẩy một chút thì  cánh cửa cứ thế tự mở ra .

Ta nhấc chân  đi vào, không khỏi có chút giật mình. Trên mặt đất tích tụ  một tầng lá cây thậy dày , giống như thật lâu không có người quét dọn . Phong thụ   đã muốn lạc hết lá cây , những nhanh cây trụi lủi  gắng sức vươn lên , dường như hận không thể đâm thẳng bầu trời . Rõ ràng là kết cấu cùng  Hi xuân viện là  giống nhau  , lại hoang vắng  không có một tia nhân khí.

“Nhược Hàn , ngươi ở trong phòng sao?”Ta ở cửa gọi vào , nhưng không có tiếng  trả lời. Một tia bất an hiện lên trong lòng, ta phá khai cánh cửa vọt đi vào.

Trong phòng tối om , trừ bỏ cái bàn giường ở ngoài không có bài trí dư thừa gì . Trong phòng không đất chậu than giống phòng ta nên có chút âm lãnh. Ta đi tới  trước giường, nhìn đến Nhược Hàn  đang  ngủ ở trên giường, trong lòng mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.

Nhược Hàn  giống con mèo nhỏ , cơ hồ đem thân mình cuộn thành vòng tròn, hai tay ôm trước ngực. Đến gần một chút mới để ý thấy  khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn có chút ửng đỏ, chau mày , hô hấp cũng có chút dồn dập.

“Nhược Hàn , Nhược Hàn  tỉnh tỉnh!”Ta lay động  hắn, nhưng Nhược Hàn  lại không chịu tỉnh lại  . Ta nghi hoặc  đưa tay sờ lên trán hắn , quả nhiên, trán Nhược Hàn nóng đến dọa người . Nhược Hàn  đã nóng đến mức thần trí mơ hồ , môi hé ra nhất hấp, tựa hồ như muốn nói cái gì nữa? Ta ghé lỗ tai đến gần , mơ mơ hồ hồ nghe rõ  Nhược Hàn  đang  kêu “Đại ca “.

Sống mũi ta có chút vị chua xót, suýt nữa rơi lệ . Nhược Hàn  chưa từng kêu ta là đại ca , không nghĩ tới  trong lòng hắn sớm cũng đã nhận định ta là   đại ca của hắn  .

Bộ dáng suy yếu của Nhược Hàn  lúc này làm cho ta nghĩ đến tình cảnh đệ đệ ta bị phong hàn mà chết năm đó , cố gắng không nghĩ thêm nữa , ta giúp  Nhược Hàn  mặc  quần áo, khoác lên ngoại bào cho hắn rồi ôm ra ngoài . Hiện tại chuyện tối trọng yếu là phải tìm thấy thuốc cho Nhược Hàn  .

Ta ôm Nhược Hàn  vừa mới đi tới cửa, lại bị bảo vệ cửa ngăn cản.

“Lâm thị vệ, Vương gia phân phó không có lệnh của hắn , ngươi không thể tùy tiện ra khỏi vương phủ.” Bảo vệ này có chút quen mặt với ta ,  khách khí nói.

“Phiền toái dàn xếp một chút, Viên công tử nhiễm phong hàn, hiện tại đã hôn mê, nếu không khám thầy thuốc thì sẽ rất  nguy hiểm .”Ta khép nép cầu xin.

Bảo vệ cửa nhìn Nhược Hàn hơi thở suy yếu nằm trong lòng ngực ta  , ánh mắt  có chút do dự. Ta thấy có khả năng , vội vàng nói: “Viên công tử tốt xấu cũng là người được Vương gia sủng ái  , vạn nhất có chuyện  không hay xảy ra, Vương gia trách tội xuống dưới chúng ta ai cũng kham không nổi. Ngài mau dàn xếp một chút đi!”

Thị vệ rõ ràng có chút mềm lòng , đang lúc ta nghĩ hắn sắp sửa cho ta đi , hắn lại đột nhiên  hướng ta quỳ xuống, ta hoảng sợ, đang muốn mở miệng nói , lại nghe hắn cung kính nói: “Khấu kiến Vương gia.”

Ta lập tức giật mình hoảng sợ, gian nan  xoay người, quả nhiên thấy khuôn mặt lạnh băng của Vương gia đang  đứng ngay sau lưng ta  ,  Đồng Quế đứng sau   Vương gia , vẻ mặt khẩn trương lại bất đắc dĩ  nhìn ta.

“Bái kiến Vương gia!”  Ta hai đầu gối quỳ xuống, không nhìn thấy ám chỉ của Đồng Quế , vẫn tiếp tục  đem Nhược Hàn  ôm vào trong ngực.

“Vân nhi hiện giờ ngươi muốn đi đâu ?”

Thanh âm lạnh như băng của Vương gia vang lên, ta cả người phát run, không biết là đông lạnh  hay là đang sợ tới mức phát run . Ta cường tự trấn định, tận lực dùng ngữ khí  bình tĩnh  nói lại : “Bẩm báo Vương gia, thuộc hạ phát hiện Viên công tử nhiễm phong hàn, sinh mệnh kham ưu, cho nên muốn mang Viên công tử đi tìm thầy thuốc.”

“Nga, lại nói tiếp, Hàn nhi là luyến đồng của ta . Hàn nhi bị bệnh, Vân nhi như thế nào không nói trước với ta một tiếng , ân?”

“Thuộc hạ do tình thế cấp bách nhất thời sơ sót, thỉnh Vương gia trách phạt.”Ngữ khí Vương gia tuy rằng thoải mái, nhưng ta lại thấy  kinh hồn táng đảm.

“Ta thương ngươi còn không kịp, như thế nào lại  trách phạt ngươi mà. Người tới, đem Nhược Hàn  công tử đuổi về Thu viện, đi thỉnh thầy thuốc tới chỗ  hắn xem bệnh.”

Theo phân phó của Vương gia  ,có người tiến đến mang   Nhược Hàn ở trong lồng ngực ta  ôm đi . Ta như trước quỳ trên mặt đất, không dám đứng dậy.

“Đứng lên đi, hôm nay ngươi theo ta đến thư phòng làm công việc .”Vương gia thản nhiên  phân phó . Ta cảm thấy  kỳ quái , Vương gia vì sao nhẹ nhàng như vậy đã  bỏ qua ta, chợt nghe đến hắn nói tiếp : “Quản gia, ngươi  phái người đem phòng của Vân nhi  phòng hảo hảo rửa sạch một chút, đừng lưu lại cái gì không nên có .”

Lòng ta đánh lộp bộp , nghĩ đến thư tín của Ngọc Dung ta giấu dưới gối cùng khăn tay chưa trả lại cho Thất Vương gia , nháy mắt cảm thấy tay chân lạnh lẽo.

Ta phẫn nộ  trừng mắt Đồng Quế, nhất định là nàng, nếu không Vương gia như thế nào lại kiểm tra phòng của ta . Đồng Quế  có chút ủy khuất  nhìn ta, giống như  oan uổng  lắm . Ta hất mặt  … , không hề nhìn  nàng, đi theo Vương gia tới  thư phòng.

Cả buổi sáng ,khắp  lòng ta đều cảm thấy bất ổn , trong lòng âm thầm cầu nguyện thư tín của Ngọc Dung ngàn vạn lần không bị tìm thấy. Vương gia dường như không có việc gì  nhìn công văn quan phủ, thỉnh thoảng liếc mắt qua ta một cái , ánh mắt lạnh như băng  làm cho ta không dám nhìn thẳng.

Lúc trời đã gần tới giờ cơm trưa , quản gia lại tiến đến  . Nhìn thấy hắn trong tay đang cầm vật gì đó đưa lên , lòng ta chợt lạnh đi , nghĩ thầm , kì này là chết chắc rồi . . 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play