“Ta chỉ là… Thích ngươi.” Đông Phương Bất Bại rốt cục lấy hết dũng khí nói ra.
Đan Vô Ngân ngây ngẩn cả người, không có kinh ngạc và bài xích như trong tưởng tượng, trái lại trong lòng một mảnh yên tĩnh cùng vui sướng, bản thân luẩn quẩn nghi hoặc mấy hôm nay rốt cục cũng có kết quả. Nguyên lai không thích Đông Phương dùng giọng ra lệnh nói với mình, không thích Đông Phương đối đãi mình và đối đãi người khác như nhau, không thích… Nguyên lai là bởi vì… Thích.
Bất tri bất giác, đã mang cảm giác đối Đông Phương Bất Bại từ không coi trọng biến thành lưu ý, lại thành quan tâm, rồi đến đau xót, cuối cùng thành… Thích.
Thật sâu thở ra một hơi, còn có việc gì làm người ta vui vẻ hơn so với khi ngươi phát hiện ngươi yêu một người mà người kia cũng nói hắn thích ngươi? Đan Vô Ngân cảm giác cơ thể mình lâng lâng như đang bay lượn, thế nhưng…
Đông Phương Bất Bại ngừng thở đợi Đan Vô Ngân phản ứng, đợi được cũng chỉ là một mảnh trầm mặc.
Vẫn là bản thân tự mình đa tình sao? Cho rằng người nọ quan tâm, chiếu cố đến mình, còn vì mình rửa tay nấu canh thì có lẽ trong lòng người nọ cũng có mình, thế nhưng… Nghĩ rồi khóe mắt bất chợt ê ẩm, Đông Phương mạnh đứng dậy lập tức chạy ra ngoài, để lại Đan Vô Ngân nằm ở trên giường lo lắng.
Đông Phương Bất Bại ra khỏi nội viện, một đường mang theo sự kinh ngạc và ánh mắt kính sợ của mọi người thẳng đến bên ngoài Hắc Mộc Nhai mới ngừng lại được.
Gió lạnh đến xương, vách núi nhìn sâu không thấy đáy, Đông Phương Bất Bại hầu như có loại xúc động muốn nhảy xuống, bản thân quả thật là không xứng có được tình yêu sao?
Kỳ thực Đông Phương Bất Bại đã sớm phát hiện từ sau khi mình tự cung, bất luận là sinh lý hay là tâm lý đều sinh ra biến hóa cực lớn,
Nói ví dụ như, nhìn đến những nữ tử lúc trước đã từng cùng phong hoa tuyết nguyệt, trong lòng lại nén không được cảm xúc nồng nặc chán ghét và..... ước ao, lại nói đến việc mặc y trang nam nhân đã mấy mươi năm nay lại thấy khó chịu không quen, ngược lại có một lần len lén mặc vào y phục nữ nhân trong lòng lại thấy cực kỳ thoải mái. Lại nói ngũ quan trên mặt càng ngày càng có thiên hướng nữ tính hóa, ngay cả âm thanh so với trước đây cũng là nhu hòa đi rất nhiều.
Thế nhưng, mặc dù mình càng ngày càng giống nữ tử … chung quy vẫn là không phải!
Không là nam nhân cũng không phải nữ nhân, một quái vật như vậy có tư cách gì đạt được tình yêu của một kẻ ưu tú như Đan Vô Ngân chứ?
Đông Phương Bất Bại, ngươi thật sự cho rằng một cái quái vật như ngươi sẽ thật sự có người yêu thương sao? Ngươi cho rằng người đó tiếp nhận sự xấu xa của ngươi (ý chỉ việc tự cung) chính là đã thích ngươi sao? Tất cả bất quá…. chỉ là một hồi mộng đẹp mà thôi!
Đông Phương Bất Bại ngồi ở bên vách núi lăng lăng suy nghĩ rất nhiều, lại cũng như cái gì cũng chưa suy nghĩ, y còn không biết trong nội viện đã ầm ĩ đến long trời lở đất.
Năm ngày sau, nhìn mặt trời dần dần lặn xuống, Đông Phương Bất Bại rốt cục cứng ngắc đứng dậy, đi từ từ quay về nội viện. Không quan hệ, ta là Đông Phương Bất Bại, giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo, cho dù người nọ không thương ta hắn cũng không có cách nào rời đi! Chỉ cần mỗi ngày đều có thể thấy hắn, còn có cái gì chưa đủ đâu?
Trên đường, thấy rất nhiều người vội vội vàng vàng chạy tới chạy lui, y cũng không có tâm tư đi lớn khiển trách, chỉ là tiêu sái đi vòng qua mọi người lại không phát hiện vẻ mặt mọi người khi nhìn thấy y chính là mừng rỡ như điên.
Đợi đến khi bước vào nội viện, liền thấy Đồng Bách Hùng vội vàng vọt ra, nhìn thấy mình chẳng những không hành lễ mà còn không biết nặng nhẹ muốn tóm lấy y.
Cực độ chán ghét sự đụng chạm của người khác, Đông Phương Bất Bại hơi chút tránh ra lại bị một câu nói của Đồng Bách Hùng làm cho ngây dại.
“Giáo chủ, ngươi cuối cùng cũng đã trở về, trễ thêm chút nữa sợ rằng Đan Vô Ngân sẽ không chịu nổi. Đan Vô Ngân nếu như sai phạm chuyện gì, lão Đồng nguyện ý thay hắn chịu phạt, nể tình lão tiểu tử Đan Hoành kia trung thành tận tâm với thần giáo, còn có Đan Vô Ngân cũng là một kẻ có tài, thỉnh giáo chủ tha Đan Vô Ngân đi!” một đại gia hỏa như Đồng Bách Hùng thế mà lại gần như sắp khóc.
Đan Vô Ngân? Hắn làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện sao? Đông Phương Bất Bại không nghe rõ câu nói tiếp theo của Đồng Bách Hùng trong đầu chỉ không ngừng hồi tưởng câu kia “Đan Vô Ngân sắp không chịu nổi!”
Qua một lúc lâu Đông Phương Bất Bại mới phản ứng được, Đan Vô Ngân đã xảy ra chuyện!
Trong lòng tràn ngập sợ hãi, Đông Phương Bất Bại không có phát hiện thanh âm của mình đang run rẩy, gắt gao nắm lấy Đồng Bách Hùng, “Ngươi… Ngươi mới vừa nói cái gì? Lập lại lần nữa!”
Móng tay Đông Phương Bất Bại ghim thật sâu vào cánh tay Đồng Bách Hùng, gã cho dù da dày thịt béo cũng nhịn không được hít một hơi lãnh khí, “Đan Vô Ngân đã sắp không được, giáo chủ đi xem hắn một chút nha!”
Lời còn chưa nói xong, sắc mặt Đông Phương Bất Bại đã trắng bệch, Đan Vô Ngân tình cảm của ta khiến cho ngươi khó tiếp thu như vậy sao? Ngươi lại dù phải chết cũng muốn rời khỏi ta sao?”Hắn ở nơi nào?”
Thấy thần sắc Đông Phương Bất Bại vừa mới lo lắng bỗng nhiên trở nên lạnh lùng còn có một chút thê lương, Đồng Bách Hùng ngẩn người, có đúng hay không có chỗ nào sai rồi? Nghe câu hỏi của Đông Phương Bất Bại gã nhanh chóng trả lời: “Ở phòng của hắn, hắn…” Còn muốn nói gì nữa hình bóng của Đông Phương Bất Bại cũng đã không thấy.
Đông Phương Bất Bại một bên hướng tiểu viện của Đan Vô Ngân chạy đi, một bên từ dưới đáy lòng thóa mạ chính mình. “Thật là không biết xấu hổ! Người nọ đã rõ ràng như thế cự tuyệt y, y còn quản sống chết của hắn làm gì! Cứ để hắn chết đi cho rồi!”. Thế nhưng cước bộ dưới chân lại càng đi càng nhanh.
Chỉ chốc lát liền đã đến tiểu viện của Đan Vô Ngân, thấy Phân Phân ở trong sân khóc nức nở.
“Ngươi ở nơi này khóc cái gì, vì sao không ở trong phòng hầu hạ?” Đông Phương Bất Bại luôn luôn đối với nha đầu rất được Đan Vô Ngân cưng chìu này không vừa mắt, nói trắng chính ra là đố kị.
Phân Phân vừa thấy là Đông Phương Bất Bại cũng không kịp giống như ngày thường đối y sợ hãi, lập tức quỳ xuống hướng hắn dập đầu, “Giáo chủ, giáo chủ, tha Đan đại ca đi! Hắn thực sự sắp không xong rồi!” Đông Phương Bất Bại ngây ra một lúc vội vàng đem Phân Phân kéo lên, nếu như Đan Vô Ngân biết nhất định nghĩ y khi dễ tiểu nha đầu này, như vậy sẽ càng thêm chán ghét y đi? Nhìn lại đã thấy trán của Phân Phân mơ hồ rướm máu.
Vùng chân mày có chút giật giật, “Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Chính hắn muốn tìm chết liên quan gì đến bản tọa?” Đông Phương Bất Bại cũng lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không đúng, vì sao Đồng Bách Hùng và Phân Phân đều nói y muốn giết chết Đan Vô Ngân? Y… Thế nào bỏ được!
Phân Phân ngẩng đầu, nước mắt vẫn còn chưa cầm được, “Không phải là Đan đại ca chọc giận giáo chủ, giáo chủ mới điểm huyệt đạo của Đan đại ca muốn hắn đói chết sao?”
Lời còn chưa dứt, Đông Phương Bất Bại đã lắc mình vào phòng.
Vừa vào cửa, liền thấy Đan Vô Ngân khô gầy như que củi lẳng lặng nằm ở trên giường, cơ hồ đã không còn khí tức, dường như cùng người chết giống nhau!
Trong lòng vô cùng khủng hoảng, Đông Phương Bất Bại run rẩy đưa tay đăt vào dưới mũi Đan Vô Ngân, hoàn hảo, còn có hơi thở!
Tay chóng điểm lên hai huyệt vị trên người Đan Vô, sau đó phân phó Phân Phân đi tìm Bình Nhất Chỉ lấy một phần cháo thuốc. Phân Phân thấy Đông Phương Bất Bại tựa hồ tha thứ Đan đại ca nhà mình, thật cao hứng rời đi.
Trở lại bên giường, Đông Phương Bất Bại cầm bàn tay năm ngày trước vẫn còn ấm áp đầy đặn của Đan Vô Ngân, lúc này lại trở nên lạnh lẽo gầy guộc, trong lòng Đông Phương Bất Bại thật giống như bị đao cắt, y đến tột cùng đã làm gì!
————–Ta là phân cách tuyến Đông Phương Bất Bại hồi tưởng-————————
Quay trở lại năm ngày trước, Đông Phương Bất Bại lấy hết dũng khí thổ lộ với Đan Vô Ngân nhưng lại không thấy hồi đáp, khiến y tâm như tro tàn bỏ mặc Đan Vô Ngân nằm ở trên giường thương tâm rời đi, lại đã quên…
Ngay lúc đó tâm tình đà điểu, y vì phòng ngừa Đan Vô Ngân cắt đứt lời thổ lộ của y cũng sợ hắn nói những điều không nên nói, bản thân đã điểm huyệt Đan Vô Ngân khiến hắn toàn thân cao thấp không thể động, hơn nữa còn không phát ra được thanh âm nào. `
Mà cũng bởi vì khẩn trương cực độ y lại quên mất chuyện tốt mình làm, dưới tình huống Đan Vô Ngân không phát ra được thanh âm nào y lại cho là mình bị cự tuyệt, thương tâm rời đi. Còn bởi thủ pháp điểm huyệt đặc thù của mình mình khiến cho Đan Vô Ngân bởi vì mở không thể mở miệng mà suýt nữa chết đói!
———————————————
Đông Phương Bất Bại tựa đầu gắt gao chôn vào trên người của Đan Vô Ngân khóc không ra tiếng. Thẳng đến khi Đan Vô Ngân tỉnh lại khẽ giật giật bàn tay bị y gắt gao cô trụ.
Nhìn thấy khuông mặt nhỏ nhắn ngấn lệ ngẩng lên, Đan Vô Ngân nỗ lực nhếch miệng mỉm cười.
Nhìn Đan Vô Ngân chỉ có như thế mà đã phải dùng hết sức lực, án mắt Đông Phương Bất Bại có chút chua chua, “Đan Vô Ngân,... Xin lỗi....” Lần này, có lẽ Đan Vô Ngân lại càng thêm không thể tiếp nhận mình đi!
Đan Vô Ngân thấy thái độ của Đông Phương Bất Bại thì biết người này khẳng định lại nghĩ sai rồi, thở dài một hơi, mở miệng muốn nói, “Đông Phương,… ” lại bị tiếng nói khàn khàn của bản thân hù dọa, cười khổ, mấy ngày nay tuy rằng Phân Phân không ngừng dùng khăn ướt thấm môi cho mình, nhưng cổ họng vẫn là thật khô nha.
Đông Phương Bất Bại cũng không kịp tự ai tự oán, nhanh tay rót chén nước trà thủy cho Đan Vô Ngân uống.
Lúc này ngoài cửa truyền đến thanh âm của Bình Nhất Chỉ: “Giáo chủ, ta có thể vào không?”
Đông Phương Bất Bại vừa muốn mở miệng, lại bị Đan Vô Ngân giành trước, “Bình đại ca, làm phiền ngươi ở phòng khách nghỉ ngơi một chút, ta và giáo chủ có mấy lời muốn nói.” Sau đó quay đầu đối mặt Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại thấy Đan Vô Ngân bộ dạng muốn nói sớm xong sớm tâm trạng càng là một mảnh đau thương, liền ngày cả một chút thời gian tiếp xúc như thế ngươi cũng không muốn lưu cho ta?
“Đông Phương, tên tự của là Tử Khiêm, ngươi sau này gọi ta Tử Khiêm đi?” Đan Vô Ngân rất hàm súc hướng Đông Phương Bất Bại biểu lộ.
Cái đầu nguyên bản thấp ngẩng lên một chút, Đông Phương Bất Bại trong ánh mắt tràn ngập khó tin, ngấn lệ.”Đan... Tử Khiêm, ý của ngươi là…” Không dám ôm hy vọng quá lớn, Đông Phương Bất Bại nghĩ rằng chỉ cần Đan Vô Ngân có thể từ từ thử tiếp thu bản thân là tốt rồi, cho dù hắn chỉ cho phép y mỗi ngày từ xa nhìn hắn, chỉ cần hắn không bỏ đi là tốt rồi, như vậy y cũng đã đủ hài lòng.
Đan Vô Ngân lại thở dài một hơi, người này, rõ ràng ưu tú như vậy, thế nào lại cứ không thể tự tin đâu, “Đông Phương, ta cũng thích ngươi.” Nói thẳng như thế hẳn là được rồi chứ.
Kết quả, Đông Phương Bất Bại chẳng những không có hài lòng trái lại khóc càng lớn, Đan Vô Ngân có chút lo lắng, người này sẽ không qua năm ngày liền đổi ý chứ?
“Ô ô, Tử Khiêm, đều tại ta, đều tại ta, nếu như không phải ta ngày đó quá mức lỗ mãng, ngươi cũng sẽ không phải chịu khổ nhiều như vậy,..... đa tạ ngươi cũng thích ta!” Nghe Đông Phương Bất Bại nói xong, nỗi lo lắng trong đáy mắt của Đan Vô Ngân triệt để biến mất, người này, thế nào lại thích khóc như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT