“Đông Phương thúc thúc, Vô Ngân thúc thúc, ta muốn hạ nhai!” Ngày hôm đó, lúc Đan Vô Ngân và Đông Phương Bất Bại vừa thức dậy, Khúc Phi Yên đã vọt vào tuyên bố với hai người họ.

Đan Vô Ngân ngốc lăng, “Phi Yên, đã xảy ra chuyện gì sao? Làm sao sẽ đột nhiên muốn hạ nhai?” Là khuê mật của Doanh Doanh, Khúc Phi Yên không phải nên ngoan ngoãn ở Hắc Mộc Nhai an ủi Doanh Doanh đang thương tâm `

sao?

Trên khuôn mặt nhỏ của Khúc Phi Yên tràn đầy oán giận, “Cũng tại Doanh Doanh đó! Người ta khuyên như thế nào nàng cũng cứ thương tâm như vậy, vì thế ta nghĩ mang nàng đi du ngoạn giang hồ để cho nàng biết thiên nhai hà xứ vô phương thảo* hà tất hơn phương mãi một cành!”

Đan Vô Ngân có chút im lặng nhìn Khúc Phi Yên đang hùng hổ chống tay lên hông thuyết giáo, bổng dưng có một câu nói là châm ngôn trong chủ nghĩa hậu hiện đại xuất hiện trong đầu hắn, đây đúng là “Chủ nghĩa Nữ quyền” mà. Hắn đành hỏi lại, “Phi Yên nha, ngươi là muốn dẫn Doanh Doanh hạ nhai?”

Khúc Phi Yên gật đầu, “Đúng rồi, làm sao vậy, không được sao?” Khúc Phi Yên uy hiếp mở to đôi mắt, rất có khí thế “ngươi chỉ có thể đồng ý, nếu ngươi không đồng ý ta cũng sẽ đi.”

“Nhậm thúc thúc của ngươi đồng ý sao?” Đan Vô Ngân cảm giác được mình không thể trêu vào tiểu cô nương này, đàn quyết định đem câu chuyện đổ lên đầu Nhậm Ngã Hành, dù sao gã cũng là phụ thân của Doanh Doanh, Khúc Phi Yên sẽ không dám quá phận với gã.

Khúc Phi Yên dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn Đan Vô Ngân, “Đương nhiên đã đồng ý, nếu không ta tìm ngươi để làm gì.” Chỉ cần người đồng ý thì thuyết phục Nhậm thúc thúc không phải là rất dễ dàng sao.

Đan Vô Ngân lại ngốc lăng, Nhậm Ngã Hành điều không phải ước gì Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung vĩnh viễn không gặp lại sao, thế nào lại để Doanh Doanh hạ nhai?

Thế nhưng nếu người làm phụ thân đã đồng ý rồi, Đan Vô Ngân cũng không tiện cự tuyệt, “Được rồi, vậy lúc ngươi và Doanh Doanh hạ nhai phải chú ý an toàn, còn phải mang theo ít nhất ba mươi hộ vệ, hơn nữa không được ẩn dấu hành tung, mỗi lần đi đến nơi nào đó phải ghé qua phân đà báo bình an. Còn nữa, đến chổ Bình đại ca lấy vài bình thuốc để đi đường, mấy thứ như thuốc trị thương, thuốc mê hay mấy loại quái dược khác cũng nên lấu một ít, đề phòng khi bị thương hoặc bị người ta khi dễ…”

Khúc Phi Yên có chút không nhịn được nghe Đan Vô Ngân lải nhải, giơ giơ bàn tay nhỏ bé, “Được rồi được rồi, thực sự dong dài qua mà, nhân gia cũng không phải ngu ngốc, ta biết nên làm thế nào!”

Đan Vô Ngân bị kiềm hãm, dong dài? Mình là để lo lắng cho bọn họ nha! Cư nhiên bị oán giận là dong dài!

Nhìn bộ dạng Đan Vô Ngân bị đả kích, Đông Phương Bất Bại rất không có lương tâm cười trộm, sau đó lại rơi vào miệng sói của Đan Vô Ngân một lang vẫn, “Đông Phương, ngươi đang cười nhạo vi phu sao?”

Từ lâu đã quen thuộc các loại biểu tình của Đan Vô Ngân, Đông Phương Bất Bại vừa đã biết nếu không cho hắn một câu trả lời thỏa mãn thì kết quả chính là mình sẽ bị lôi kéo trở về giường, nơi mà lúc nãy y phải cố gắng lắm mới rời khỏi được. Thế nên Đông Phương Bất Bại chỉ có thể cuống quýt lắc đầu, “Không có, ta chẳng qua mặt ta bị tê nên muốn cử động một chút.”

Khúc Phi Yên nhìn thấy đôi “lão phu lão thê” này lại bắt đầu điềm điềm mật mật thì liền liếc mắt khinh thường, rộng lượng quyết định không cùng bọn họ chấp nhặt, dù sao đã thông báo xong rồi, nàng còn phải vội vàng trở về thu dọn hành lý nữa đây.

Kết quả là, Khúc Phi Yên và Nhậm Doanh Doanh vốn đã có chuẩn bị trước thật thà mang theo một đám hộ vệ ly khai Hắc Mộc Nhai. Ma nữ đã bắt đầu dấn thân vào giang hồ rồi, Chính đạo, các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?

Khi nghe Nhậm Doanh Doanh và Khúc Phi Yên đã hạ nhai, Đan Vô Ngân cau mày đi tìm Nhậm Ngã Hành, “Ngươi đang nghĩ cái gì đó, làm sao lại đồng ý để Phi Yên mang theo Doanh Doanh đi ra ngoài?” Cho dù hắn đã chuẩn bị xong hết các bước bảo vệ, thế nhưng nghỉ tới việc để hai tiểu cô nương mới mười hai mười ba tuổi bước chân vào giang hồ, hắn vẫn là không thể yên lòng được.

Nhậm Ngã Hành sửng sốt, “Sao lại là ta đồng ý để các nàng hạ nhai, không phải là các ngươi sao?” Hai người liếc nhau, sau đó cười khổ. Ai có thể nghĩ đến tiền nhiệm giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo dày dạn mưa gió, cùng với giáo chủ phu nhân đang đảm nhiệm chức vụ quân sư lại có thể bị một tiểu cô nương lừa gạt xoay vòng.

“Ta nói với Phi Yên chỉ cần ngươi và Đông Phương Bất Bại đồng ý, các nàng có thể hạ nhai.” Nhậm Ngã Hành tỏ vẻ “ngươi làm sao sẽ đồng ý yêu cầu của các nàng”, đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu Đan Vô Ngân, hoàn toàn quên rằng bởi vì chính mình không chịu được sự tấn công của hai tiểu cô nương kia mới ném củ khoai bỏng tay này cho người khác.

Đan Vô Ngân nhún nhún vai, biểu thị rằng hắn cũng rất bất đắc dĩ, “Ta hỏi Phi Yên, Phi Yên nói ngươi đồng ý.”

Nhậm Ngã Hành có chút đau đầu, “Tiểu Phi Yên này, thực sự là to gan lớn mật! Vậy làm sao bây giờ?” Nhậm Ngã Hành rốt cuộc phát hiện, đối đãi Doanh Doanh và Khúc Phi Yên, những kinh nghiệm đối nhân xử thế mà gã mất nhiều năm trên giang hồ mới có thể học được đều chưa từng dùng được. Hai tiểu nha đầu kia chỉ cần một khóc hai nháo ba làm nũng là gã đã phải bỏ giáp đầu hàng.

“Quên đi, Phi Yên nói cũng có đạo lý, để Doanh Doanh thấy việc hơn nói không chừng có thể phai nhạt đi tâm tư với Lệnh Hồ Xung. Nếu thực sự không được, cùng lắm chúng ta cướp Lệnh Hồ Xung về Hắc Mộc Nhai làm áp trại tướng công. Nhạc Bất Quần cho dù có bản lĩnh hơn nữa cũng không dám nói gì, cũng không chừng hắn lại càng vui vẻ vì mục đích của mình lại tiến thêm được một bước.” Đan Vô Ngân đối hai người tiểu nha đầu cũng rất khó xử, nhưng lại không nhẫn tâm để các nàng yếu đuối cả đời.

Nhậm Ngã hành có chút khinh bỉ nhìn Đan Vô Ngân, “Ngươi sớm muộn gì cũng làm hư hai tiểu nha đầu này!” Kết quả Đan Vô Ngân cũng ném cho gã một ánh mắt đồng dạng, “Xấu hổ xấu hổ, luận đến việc làm hư các nàng, ta còn phải phải học hỏi nhiều ở Nhậm Tiền Bối!”

Hai người khí thế hung hăng liếc nhìn nhau, lại đồng thời chấm dứt tranh chấp. Tuy là nói như vậy, thế nhưng… Vẫn là không yên lòng nha!

Đông Phương Bất Bại tiến đến, thấy hay Đan Vô Ngân và Nhậm Ngã Hành như hai con gà trống chọi bại trận ngồi ủ rũ một bên.

“Làm sao vậy? Không có chuyện gì chứ.” Đông Phương Bất Bại quan tâm hỏi, đương nhiên đối tượng chỉ giới hanh ở Đan Vô Ngân, còn về phần Nhậm Ngã Hành, Đông Phương giáo chủ rất có khí thế hừ một tiếng, <Chuyện của hắn thì có quan hệ gì đến bổn tọa?>

Đan Vô Ngân đem ngọn ngành chuyện mình bị tiểu nha đầu Khúc Phi Yên đùa bỡn nói cho Đông Phương Bất Bại, sau đó tỏ vẻ đáng thương cầu được an ủi. Đông Phương Bất Bại buồn cười nhìn phu quân cùng địch nhân lớn nhất của mình đột nhiên bộc phát tâm tính trẻ con.

“Tử Khiêm, ngươi thế nào cũng hồ đồ như vậy.” Đông Phương Bất Bại cười chỉ trích Đan Vô Ngân.

“Hử?” Đan Vô Ngân nghi ngờ ngẩng đầu lên, “Chỉ giáo cho?”

Đông Phương Bất Bại pha một ly trà cho Đan Vô Ngân, lại tự rót cho mình một ly, “Doanh Doanh và Phi Yên đều là hai tiểu cô nương thông minh nhanh trí, Phi Yên còn cùng Khúc Dương vào Nam ra Bắc rất nhiều năm, bên người lại có không ít cao thủ theo bảo hộ, một lát nửa ta lại an bài thêm vài tên ám vệ thiếp thân bảo hộ hai nàng là được. Theo tính cách của hai tiểu nha đầu đó chỉ sợ người thua thiệt là những kẻ không có mắt dám chọc ghẹo các nàng.”

Đông Phương Bất Bại Doanh Doanh do chính mình nuôi lớn và bản lãnh của những giáo chúng hộ vệ còn rất tự tin.

Đan Vô Ngân lắc đầu, “Ta không phải lo lắng an toàn của các nàng, mà là nếu như Doanh Doanh vô tình gặp được Lệnh Hồ Xung sẽ lại thương tâm, lỡ như bên cạnh còn có hạc Bất Quần tính kế thì làm sao bây giờ? Dù sao các nàng có cơ linh hơn nữa cũng chỉ là hai đứa nhóc.” Đan Vô Ngân nói ra việc bản thân lo lắng nhất.

Đông Phương Bất Bại nghe xong thì đã biết Đan Vô Ngân vẫn còn ám ảnh kịch bản của cái 《 tiếu ngạo giang hồ 》 gì đó mà hắn đã nói, “Tử Khiêm, nơi đây không phải là câu chuyện giang hồ mà ngươi đã kể. Câu chuyện giang hồ ở đây là dựa vào chúng ta tự tay viết nên..”

Đan Vô Ngân vốn thông minh tuyệt đỉnh, bất quá chỉ là nhất thời rơi vào mê chướng khó thể thoát ra mà thôi. Sau khi được Đông Phương Bất Bại nhắc nhở trong lòng liền mở rộng, “Ha ha, là ta nghĩ nhiều rồi!”

Nhậm Ngã Hành nghe Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân nói chuyện như đang đoán câu đố, khiến cho hắn đau đầu cả nữa ngày cũng không hiểu được một câu liền tức giận vỗ bàn, “Hai người các ngươi bớt giả bộ thần bí với ta,nói, bây giờ phải làm như thế nào? Ta cũng không muốn để nữ nhi bảo bối của ta trở thành quân cờ của tên ngụy quân tử Nhạc Bất Quần kia.”

Đan Vô Ngân lúc này đâu còn giống như lúc nãy vừa lo lắng vừa uể oải, hắn tương đương nhàn nhã nhấp một ngụm trà nói, “Nhậm Tiền Bối nha, ngươi còn chưa hiểu được sự lợi hại của Doanh Doanh rồi!”

Nhậm Ngã Hành vừa nghe xong lại muốn vỗ bàn, nhưng lại chột dạ nghĩ đến nhiều năm như vậy đích xác đều là Đông Phương Bất Bại chiếu cố nữ nhi của mình, gã và Doanh Doanh ở chung không chừng còn không lâu bằng thời gian nàng ở cạnh Đan Vô Ngân đâu.

Thế nhưng, đối với quyền lợi chăm lo cho nữ nhi Nhậm Ngã Hành một chút cũng không muốn buông tay, “Vậy thì thế nào? Dù sao đi nữa Doanh Doanh cũng là nữ nhi của ta! Trong người nàng đang chảy dòng máu của ta!” Sau đó còn hướng Đan Vô Ngân và Đông Phương Bất Bại trợn mắt dựng râu, tư thế giống như đang nói.

Đan Vô Ngân thấy bộ dạng của Nhậm Ngã Hành có chút dở khóc dở cười, lập tức giúp gã vuốt lông, “Nhậm Tiền Bối, Nhậm Tiền Bối, ngươi bình tĩnh, ta cũng không nói gì muốn cướp nữ nhi của ngươi, ta chỉ muốn phân tích cho ngươi biết một chút về tình huống hiện tại của Doanh Doanh.”

Nhậm Ngã Hành cũng biết mình phản ứng có hơi quá khích, ngượng ngùng ngồi xuống. Không còn cách nào, mặc dù mình và Doanh Doanh có quan hệ máu mủ trời sinh không thể cắt đứt, thế nhưng xa cách thời gian dài, tên Đông Phương Bất Bại ghê tởm này lại ngang nhiên chen vào chiếm một vị trí quan trọng không kém mình trong lòng Doanh. Vì thế gã vẫn luôn lo lắng, có khi nào ở trong lòng nữ nhi bảo bối mình lại không sánh được với Đông Phương Bất Bại.

“Doanh Doanh là Thánh cô của Thần giáo, từ nhỏ đã nhận được giáo dục tương đương đế vương, Lệnh Hồ Xung đã ở trước mặt nàng nói mình thích người khác, cho dù có thương tâm hơn nữa tôn nghiêm trong lòng Doanh Doanh cũng sẽ không cho phép Lệnh Hồ Xung quay lại làm phiền mình. Vì vậy, ngươi cứ giữ yên một nghìn, một vạn cái tâm của ngươi đi!”

Trong nguyên tác, Nhậm Doanh Doanh đối Lệnh Hồ Xung cuồng dại không thay đổi, thậm chí có thể dễ dàng tha thứ việc trong lòng của hắn thích nữ nhân khác nguyên nhân là vì Lệnh Hồ Xung quả thực đã bỏ ra rất nhiều cho nàng. Mà cũng bởi vì Doanh Doanh trong nguyên tác luôn ở trong hoàn cảnh cô độc, người bạn đầu tiên nàng quen biết lại là một Lệnh Hồ Xung vừa anh hùng cũng vừa si tình như thế, đương nhiên sẽ trở thành ấn ký khó phai trong lòng nàng.

Thế nhưng, tình huống bây giờ bất đồng, hiện tại Doanh Doanh ở Thần giáo địa vị cao thượng, Nhậm Ngã Hành cũng đã bình an trở về Thần giáo, bên người nàng còn có người bạn thân như Khúc Phi Yên để tâm sự. Thời gian nàng ở cạnh Lệnh Hồ Xung không dài, gã cũng chưa làm được việc gì khiến Doanh Doanh cảm động đến mức nguyện lấy thân báo đáp, ngược lại gã đã tổn thương triệt để một mảnh phương tâm của nàng. Vì thế nếu muốn nàng cắt đứt tơ tình với Lệnh Hồ Xung cũng không phải là chuyện không thể.

Nhậm Ngã Hànhv vẫn biết cho dù kinh nghiệm giang hồ của Đan Vô Ngân không phong phú bằng mình, thế nhưng đối với chuyện phân tích tình thế thì lại hơn mình không biết bao nhiêu lần. Vì vậy gã nghe xong phân tích của Đan Vô Ngân thì sự lo lắng của gã dành cho Doanh Doanh cũng giảm đi không ít.

“Vậy thì ta sẽ nghe ngươi một lần, Đông Phương Bất Bại, ngươi phải phái cao thủ đi bảo vệ Doanh Doanh và Phi Yên!” Nhậm Ngã Hành một bên căn dặn Đông Phương Bất Bại một bên dự định bảo Hướng Vấn Thiên cũng phái ra thủ hạ có công phu tốt nhất đi theo hai nàng.

Đông Phương Bất Bại trước giờ vẫn luôn cao ngạo, y đối với thói quen dùng giọng điệu mệnh lệnh của Nhậm Ngã Hành vô cùng bất mãn, thiêu thiêu mi, “Doanh Doanh và Phi Yên là Thánh cô và Thánh nữ của thần giáo, cũng là chất nữ của bản tọa, bản tọa tự nhiên sẽ hảo hảo bảo hộ các nàng không cần ngươi phải quan tâm.” Đương nhiên y cũng sẽ không đơn giản buông tha sự kiêu ngạo của Nhậm Ngã Hành.

——————————————-

Sau khi rời khỏi Hắc Mộc Nhai, để phòng ngừa Nhậm Ngã Hành hoặc là Đan Vô Ngân kịp phản ứng, đem các nàng bắt về Hắc Mộc Nhai, Nhậm Doanh Doanh và Khúc Phi Yên mang theo hộ vệ ra roi thúc ngựa chạy đi, không dừng lại phút nào, thẳng đến sắc khi sắc trởi tối hẳn mới tìm một khách sạn bình dân điều kiện không tồi mà nghỉ lại.

Nhậm Doanh Doanh trước giờ vẫn luôn ôn nhu hiểu chuyện, lần đầu tiên làm ra chuyện dối gạt người khác thế này vẫn còn chút lo lắng, “Phi Yên, ngươi nói phụ thân và Vô Ngân thúc thúc có tức giận hay không?”

Khúc Phi Yên vốn là tay già đời trong những chuyện thế này, vô cùng bình tĩnh khoát khoát tay, “Ai nha Doanh Doanh, ngươi yên tâm đi. Hai người bên Vô Ngân thúc thúc cưng chiều ngươi thế nào ngươi còn không biết sao, phụ thân ngươi lại càng không thể nói chuyện lớn tiếng với ngươi. Lỡ như thật sự bị bắt trở lại cũng sẽ không trách phạt gì nặng với chúng ta đâu, nhiều lắm chỉ là răn dạy vài câu cấm cửa vài hôm thôi.”

Nhậm Doanh Doanh nghe xong cũng thấy có đạo lý liền an tâm chuẩn bị nghỉ ngơi. Tuy rằng cả hai đều không phải dạng tiểu thư được nuông chiều từ bé, thế nhưng cỡi ngựa suốt một ngày, sự vất vả đó cũng khiến cả hai khó thể nhẫn nhịn.

Đương lúc Nhậm Doanh Doanh và Khúc Phi Yên rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ. Hai nàng lập tức khoát thêm áo ngoài tiến vào trạng thái cảnh giác, sau khi chuẩn bị xong mới cẩn thận tiến ra mở cửa. Người gõ cửa chính là một trong những nữ hộ vệ được cử đi theo các nàng tên Tang Dĩnh, nếu xét về thân phận thì nàng ta không chỉ là kiện tướng đắc lực dưới trướng Tang Tam Nương mà còn là họ hàng thân thích nữa.

“Tang tỷ tỷ, đã trễ thế này, ngươi có chuyện gì sao?” Khúc Phi Yên có chút sợ sệt hỏi, không biết là Nhậm thúc thúc hay Vô Ngân thúc thúc gọi các nàng trở về?

Tang Dĩnh hành lễ với Khúc Phi Yên xong liền nói, “Thánh nữ, đây là tín cáp do phu nhân gởi đến.”

Khúc Phi Yên trong lòng thấp thỏm tiếp nhận tờ giấy, vừa nhìn thoáng qua nàng đã vui mừng hô hoán lên, “Vô Ngân thúc thúc vạn tuế! Đông Phương thúc thúc vạn tuế! Nhậm thúc thúc vạn tuế!”

Nhậm Doanh Doanh vốn cũng có cùng lo lắng, vừa thấy phản ứng của Khúc Phi Yên thì biết bọn người Đan Vô Ngân đồng ý cho mình và Phi Yên ở bên ngoài vui vẻ một thời gian.

Từ trên tay Khúc Phi Yên đoạt lấy thư tín, Nhậm Doanh Doanh thấy được nét chữ quen thuộc của Đan Vô Ngân, “Ở bên ngoài hảo hảo giải sầu, tất cả phiền phức cứ ném cho chúng ta.”

Đây là lần đâu tiên suốt mấy ngày nay, trên mặt của Nhậm Doanh Doanh hiện lên nét tươi cười, ý tứ của mấy người Vô Ngân thúc thúc chẳng phải là cho nàng và Phi Yên liễu một lệnh thông hành sao, “Có phiền phức cứ ném cho bọn họ!” Thật sự là quá tuyệt vời!

Ở Hắc Mộc Nhai xa xôi, Đông Phương Bất Bại cười cười nói với Đan Vô Ngân, “Ngươi thật đúng là dung túng hai tiểu nha đầu kia mà.”

Đan Vô Ngân mỉm cười, “Nếu như ngay cả việc để Thánh nữ và Thánh cô của Thần giáo chơi đùa thật vui vẻ trên giang hồ mà cũng làm không được, chẳng phải là nói Nhật Nguyệt thần giáo của chúng ta chỉ biết ăn cơm khô** sao! Sẵn dịp này dọn dẹp vài tên chính giáo cứ thích gây sự với chúng ta cũng tốt, sẵn tiết kiệm công sức, cũng không để ngươi phải nhọc lòng.”

———————————

* Trên đời nơi nào không có cỏ thơm: ý chỉ nơi nào cũng có người tốt, tại sao lại phải vì một người mà đau khổ.

** Ăn cơm khô: người mềm yếu dễ ăn hiếp. Mình nghĩ cơm khô cũng giống như đồ chay, không có thịt –> không biết ăn thịt, không có bản lĩnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play