Đan Vô Ngân rất ngạc nhiên, cái tên Lệnh Hồ Xung này làm sao có thể xuất hiện chứ? Lại còn cùng Doanh Doanh kết bạn nữa? Gã Nhậm Ngã Hành kia chăm sóc nữ nhi như thế nào vậy, làm sao có thể để nữ nhi nói chuyện với người xa lạ đây!

Đan Vô Ngân trong lòng điên cuồng phỉ báng, nhưng trên mặt vẫn là mỉm cười, “Doanh Doanh nha, ngươi làm thế nào gặp được Lệnh Hồ Xung?”

“Phụ thân đến Hoa Sơn thăm Phong Thanh Dương gia gia, sau đó Phong Thanh Dương gia gia gọi Lệnh Hồ ca ca dẫn ta đi chơi.” Nhậm Doanh Doanh thành thật khai báo.

Đan Vô Ngân cảm thấy hoàn toàn không thể nói nên lời, Phong Thanh Dương? Hình như là lão tiền bối của Hoa Sơn nha? Làm thế nào lại cùng Nhậm Ngã Hành có quan hệ vậy! (Lại còn Khúc Dương và Lưu Chính Phong nữa chứ, chẳng lẽ mấy năm gần đây giang hồ thịnh hành tương ái tương sát, diễn Romeo và Juliet phiên bản cổ trang hoa ngữ?)

Lắc đầu, Đan Vô Ngân nghĩ chuyện này hay là đến hỏi Nhậm Ngã Hành biết đâu sẽ rõ ràng hơn, hiện tại quan trọng là hỏi xem Doanh Doanh có vừa mắt tên tiểu tử kia hay không!

“Doanh Doanh, ngươi có thích hay cái tên Lệnh Hồ Xung kia không?” Đan Vô Ngân có chút nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Doanh Doanh hình như không nghe được cảm xúc của Đan Vô Ngân, rất cao hứng gật đầu, “Thích, ta thích Lệnh Hồ ca ca nhất.”

Câu này không chỉ khiến Đan Vô Ngân bị kích thích, ngay cả Khúc Phi Yên cũng không hài lòng, nắm tay của Nhậm Doanh Doanh liên tục lắc lắc, “Doanh Doanh, Doanh Doanh, ngươi không phải đã nói thích ta nhất ta sao?” Nga, hóa ra là tiểu Phi Yên ghen tị. (có mùi bách hợp)

Doanh Doanh lâm vào thế khó xử, nàng vô cùng thích Khúc Phi Yên cũng rất thích Lệnh Hồ Xung, vậy bây giờ phải làm sao đây? Bỗng nhiên linh cơ khẽ động, ngược lại cầm tay Khúc Phi Yên, cười híp mắt nói,

“Đúng nha, ta cũng thích Phi Yên nhất nữa, Phi Yên là nữ hài tử ta thích nhất, Lệnh Hồ ca ca ta nam nhân ta thích nhất.”

Nghe Nhậm Doanh Doanh nói như vậy, Đan Vô Ngân rốt cục không kềm chế được ngực lửa giận, miễn cưỡng cười cười, nói với Doanh Doanh và Phi Yên, “Doanh Doanh, Phi Yên, các ngươi chơi với nhau đi, Vô Ngân thúc thúc đi tìm Nhậm trưởng lão bàn vài chuyện trước rồi sẽ quay lại có được không?”

Nhậm Doanh Doanh và Khúc Phi Yên hiện tại một người đang bận ghen tỵ, một người đang bận trấn an, cả hai đều không có tâm sức để ý Đan Vô Ngân đành tùy ý đắc gật đầu hướng Đan Vô Ngân phất tay một cái, sau đó tiếp tục câu chuyện của các nàng.

Đan Vô Ngân vội vã đi vào phòng của Nhậm Ngã Hành, cũng không quan tâm nết mặt lạnh tanh của Nhậm Ngã Hành, hai tay chống trên bàn sắc mặt không tốt, “Ngươi dẫn Doanh Doanh đến Hoa Sơn phải không?”

Nhậm Ngã Hành vốn rất bất mãn việc Đan Vô Ngân không gõ cửa đã tự ý xông vào, thế nhưng vừa nghe hắn nhắc tới Doanh Doanh liền sửng sốt gật đầu, “Đúng rồi, làm sao vậy?”

Đan Vô Ngân hừ lạnh một tiếng, “Làm sao vậy? Ngươi không có chuyện gì dẫn Doanh Doanh đến Hoa Sơn coi như cũng không có gì, ngươi lại còn để cho nàng quen biết với Lệnh Hồ Xung, đại đệ tử của Nhạc Bất Quần. Cái này là tuyệt đối sai lầm!”

Nhậm Ngã Hành “…..”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play