Giải quyết xong phiền phức lớn Nhậm Ngã Hành tâm tình Đan Vô Ngân rất tốt, lôi kéo bàn tay Đông Phương Bất Bại khó được một lần thiện tâm nói tốt cho Nhậm Ngã Hành, “Đông Phương được rồi, ta cũng không có gì, ngươi nhốt người ta nhiều năm như vậy, tốt xấu cũng để cho người ta xả giận một chút chứ.”

Đông Phương Bất Bại đối với Đan Vô Ngân vẫn là ngoan ngoãn phục tùng, cũng là muốn ở trước mặt Nhậm Ngã Hành biểu hiện hạnh phúc, lúc này rất hiền lành gật đầu, “Tốt, hết thảy đều theo Tử Khiêm.”

Nhậm Ngã Hành bị thanh âm ôn nhu của Đông Phương Bất Bại làm cho sợ hãi, quay đầu nhìn Đan Vô Ngân ôn nhu vì Đông Phương Bất Bại lau mồ hôi, trong ngực bỗng nhiên có một chút ước ao mờ mịt..

Lắc đầu, đem suy nghĩ sẽ khiến người ta mềm yếu trong ngực xua đi, Nhậm Ngã Hành hừ lạnh với Đông Phương Bất Bại một tiếng, nói, “Được rồi, Đông Phương Bất Bại, tri âm tri kỷ, sau này còn gặp lại! Doanh Doanh, chúng ta đi.”

Ôm Đông Phương Bất Bại, Đan Vô Ngân cảm khái, “Kỳ thực Nhậm Ngã Hành ngược lại cũng đáng thương, phút cuối cùng chỉ còn sót lại một Doanh Doanh bên cạnh.”

Đông Phương Bất Bại miễn cưỡng dựa vào trên người Đan Vô Ngân, “Vậy cũng là hắn tự tìm, có cái gì đáng thương.”

Đan Vô Ngân lắc đầu, cúi đầu đối Đông Phương Bất Bại nói, “Được rồi Đông Phương, vấn đề lớn đã giải quyết xong rồi, chúng ta chơi thoải mái một chút, đợi đầu năm về giáo coi như lại vất vả rồi.” Nghĩ đến đây, Đan Vô Ngân đối với Đồng Bách Hùng và Tang tam nương còn đang ở Hắc Mộc Nhai biểu thị mười hai vạn phần kính ý.

“Hảo.” Đông Phương Bất Bại gật đầu, theo Đan Vô Ngân đi khỏi Mai trang.

“Đông Phương…” Đan Vô Ngân vừa định nói gì đó với Đông Phương Bất Bại đã bị tiếng gù của chim bồ câu cắt đứt. Hắn giơ tay để cho tín cáp đậu lên rồi rút mảnh giấy trong ống trúc trên người bồ câu ra đưa cho Đông Phương Bất Bại. sau đó hai người cùng nhau đọc nội dung trên giấy.

“Khúc Dương?” Hắn tới làm gì? Đan Vô Ngân nhíu mày, vừa đưa tiễn xong một Nhậm Doanh Doanh, lại tới một Khúc Dương, bọn họ là hạ quyết tâm không cho hắn và Đông Phương hưởng tuần trăng mật đúng không.

Đông Phương Bất Bại buồn cười nhìn vẻ mặt ai oán khó có được của Đan Vô Ngân, nhịn không được điểm điểm cái mũi thẳng của hắn, “Có thể là vì chuyện kim bồn tẩy thủ của Lưu Chính Phong đi, ngày đó tên Mã Văn Uyên kia không phải nói hiện ở trên giang hồ đang đồn đại hai người đó là một đôi sao?.”

“A!” Ai thán một tiếng, Đan Vô Ngân nghĩ lão thiên gia thực sự là cùng bản thân hắn đối nghịch, chuyện rắc rối chính là một chuyện tiếp một chuyện, chẳng hề cho hắn yên tĩnh chút nào.

Đông Phương Bất Bại vuốt vuốt lưng Đan Vô Ngân nói ngọt, “Tử Khiêm ngoan, Khúc trưởng lão luôn luôn làm việc có chừng mực, lần này tới tìm chúng ta nhất định là xảy ra chuyện lớn.”

Đan Vô Ngân cũng biết thái độ làm người của Khúc Dương, chỉ là oán giận một chút lại bị Đông Phương Bất Bại xem như tiểu hài tử mà dỗ ngọt, hắn cũng không thể lại cáu kỉnh đành phải nghiến răng nghiến lợi nói, “Để cho ta biết là ai dám làm loạn, ta cho hắn đẹp mặt!”

Sau đó, Đan Vô Ngân đã biết người quấy rối là ai rồi —— tên Dương Liên Đình kia đúng là oan hồn bất tán mà!

Đan Vô Ngân vạn phần hối hận, đương sơ biết rõ ràng tên Dương Liên Đình này là một tai họa, vì sao không trực tiếp để Đông Phương giải quyết gã, hiện tại báo ứng tuần trăng mật của mình bị gã phái hoại, thật là ai oán mà!

Cơ hồ là ngay khi Đông Phương Bất Bại hồi âm cho phân đà Hàng Châu đồng ý gặp Khúc Dương, Khúc Dương đã đến trước mặt Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân.

—————————————–

Biệt viện của giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo ở Hàng Châu.

“Khúc Dương bái kiến giáo chủ, giáo chủ phu nhân!” Tuy rằng Khúc Dương luôn luôn không để ý tới sự vụ trong giáo, thế nhưng đối với đại sự vẫn là rất rõ ràng, sau khi gã cung kính hành lễ với Đông Phương Bất Bại cũng không quên chào hỏi Đan Vô Ngân.

“Được rồi, khúc trưởng lão, ngươi cũng biết thân là Thần giáo hữu sứ, không có mệnh lệnh của bản tọa tự ý hạ nhai hoàn tìm hiểu hành trình bản tọa phải bị tội gì?” Trong những việc không động chạm đến Đan Vô Ngân, Đông Phương Bất Bại ở trước mặt giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo vẫn rất có uy nghiêm giáo chủ.

Khúc Dương quỳ xuống, “Khúc Dương biết tội, hôm nay trái với giáo quy Khúc Dương sẽ tự đến hình đường lãnh phạt, chỉ là sự việc lần này liên quan trọng đại mong giáo chủ có thể nghiêm phạt Dương Liên Đình!”

“Dương Liên Đình?” Đối với kẻ đã từng nhiều lần tìm phiền phức cho Đan Vô Ngân cuối cùng còn to gan lớn mật chạy trốn này, ấn tượng của Đông Phương Bất Bại vẫn tương đối sâu sắc. <Cái tên vô dụng đó lại làm ra chuyện gì rồi?>

Khúc Dương vừa nghe giọng Đông Phương Bất Bại liền nghĩ, có cơ hội! Lập tức đem chân tướng sự việc trình bày rõ ràng, “Bẩm giáo chủ, đúng là như thế, Dương Liên Đình mấy ngày trước từ chỗ của Bình Nhất Chỉ tiên sinh chạy trốn khỏi Hắc Mộc Nhai, Đồng trưởng lão hạ lệnh tróc nã lại không có kết quả. Không nghĩ tới Dương Liên Đình dĩ nhiên chạy tới phái Tung Sơn đầu phục Tả Lãnh Thiền cùng cấu kết với nhau làm việc xấu, gã lại hiến kế cho Tả Lãnh Thiền, có mưu đồ bất lợi với Thần giáo ta.” Khúc Dương vừa nhắc tới Dương Liên Đình liền biểu hiện gương mặt chán ghét.

“Sau đó gã từ chỗ của Tả Lãnh Thiền biết được bạn tốt của ta là Lưu Chính Phong muốn rửa tay chậu vàng, liền hiến kế cho Tả Lãnh Thiền muốn lợi dụng thân phận của hắn trong Thần giáo nhân ngày Lưu Chính Phong rửa tay liền bắt hết người nhà của Lưu Chính Phong rồi giá họa cho Thần giáo! Hạng người lòng muông dạ thú như thế cầu mong giáo chủ nghiêm trừng!” Vừa nghĩ tới tri kỉ tâm giao suýt nữa lâm vào kiếp nạn, Khúc Dương liền không nén được tức giận trong lòng.

Đông Phương Bất Bại bất động thanh sắc, “Lại còn có việc thế này? Thế nhưng việc cơ mật thư thế Tả Lãnh Thiền chắc chắn phải rất thận trọng, Khúc trưởng lão làm sao có thể biết rõ ràng như vậy?”

Khúc Dương giải thích, “Có một đệ tử phái Tung Sơn phục vụ bên cạnh Tả Lãnh Thiền từng nhận ơn cứu mạng của Lưu Chính Phong, vừa lúc Tả Lãnh Thiền phái hắn theo giúp Dương Liên Đình thực hiện kế hoạch âm hiểm này nên mạo hiểm truyền tin cho ân nhân. Nếu không phải kẻ đó cũng là một người trọng nghĩa khí thì sợ rằng chúng ta vẫn chưa hay biết gì đâu!” Nghĩ đến người đã không để ý nguy hiểm tính mạng bang trợ Lưu Chính Phong người trong lòng Khúc Dương tràn đầy cảm kích.

“Ám vệ, ” Đông Phương Bất Bại gọi một tiếng, bỗng nhiên từ phía sau bình phong xuất hiện một nam tử áo đen dường như bước ra từ không khí bước đến lặng lẽ quỳ bái ôm quyền trước mặt y.

“Tức khắc mệnh lệnh những ám thung của chúng ta ở phái Tung Sơn điều tra việc này, cành nhanh càng tốt!” Đông Phương Bất Bại lạnh giọng phân phó.

Nam tử áo đen khẽ cúi đầu tỏ ý đã hiểu sau đó biến mất trong nháy.

Đan Vô Ngân hâm mộ nhìn thoáng qua nơi ám vệ biến mất, lúc nào hắn cũng có thể có thân thủ tốt như thế nha! Vừa nghĩ tới võ công mèo ba chân của mình Đan Vô Ngân đã thất vọng thở dài.

Khúc Dương cảm kích đối với Đông Phương Bất Bại ôm quyền, “Tạ ơn giáo chủ!” Giáo chủ chịu xuất thủ, Lưu Chính Phong được cứu rồi!

Đông Phương Bất Bại gật đầu, “Ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi, đợi điều tra rõ tin tức, bản tọa sẽ gọi người thông tri cho ngươi.”

Đợi Khúc Dương ly khai, Đông Phương Bất Bại nói với Đan Vô Ngân, “Tên Dương Liên Đình này thật phiền phức, biết sớm như vậy hôm đó ta nên đem hắn giao cho hình đường giết đi cho rồi.”

Đan Vô Ngân cũng rất bất đắc dĩ, “Mà thôi Đông Phương, việc đã đến nước này hối hận cũng không dùng được, đến lúc bắt gã Dương Liên Đình đó lại thì nhớ xử lý tốt là xong.” Mắt thấy đã sắp đến cuối năm, chuyến nghỉ dưỡng trăng mật cũng sắp kết thúc hắn thật là có chút nuối tiếc mà.

Tốc độ làm việc của Nhật Nguyệt thần giáo thật không tầm thường, ngày thứ hai ám vệ đã mang theo tin tức chính xác trở về.

“Giáo chủ, theo tin tức ám thung truyền về, Dương Liên Đình quả thật đã hiến kế vu oan cho Tả Lãnh Thiền. Lưu Chính Phong bởi vì quan hệ với Khúc trưởng lão không muốn trở mặt cùng Thần giáo, nên mới dự định chậu vàng rửa tay thoát khỏi ước thúc của Ngũ nhạc lệnh kỳ.” Ám vệ tỉ mỉ trình báo kết quả, thậm chí thuận tiện điều tra cả nguyên nhân quy ẩn của Lưu Chính Phong.

“Dương Liên Đình và Tả Lãnh Thiền thật to gan!” Đông Phương Bất Bại cả giận nói, “Ám vệ, truyền mệnh lệnh của ta.”

Đông Phương Bất Bại đứng lên, “Lệnh Đồng Bách Hùng để Phong Lôi đường toàn lực chuẩn bị, cần phải ngăn cản hành động của Tả Lãnh Thiền, khiến Lưu Chính Phong thành công rửa tay quy ẩn.”

“Dạ!” Ám vệ lại trong nháy mắt tiêu thất.

Đan Vô Ngân nghĩ đến Lưu Chính Phong, liền nghĩ đến khúc nhạc “Tiếu ngạo giang hồ” của hắn và Khúc Dương, bỗng nhiên trong lòng khẽ động, “Đông Phương, ngày Lưu Chính Phong chậu vàng rửa tay chúng ta cũng đến giúp vui được không?” Đan Vô Ngân kiến nghị với Đông Phương Bất Bại.

“Không được!” Ngoài dự liệu của Đan Vô Ngân Đông Phương Bất Bại quả quyết cự tuyệt. “Nơi đó nhất định phải có một hồi tinh phong huyết vũ, ngươi…”

Đan Vô Ngân hiểu rõ, nguyên lai là lo lắng an toàn của mình, “Đông Phương, ngươi yên tâm ta sẽ chú ý, đến lúc đó ta ngoan ngoãn ở bên cạnh ngươi, làm sao có thể gặp nguy hiểm gì.” Đan Vô Ngân đối với võ công của Đông Phương Bất Bại rất có lòng tin.

Không ngờ Đông Phương Bất Bại vẫn lắc đầu, “Không được.”

Đan Vô Ngân nhíu mày, “Vậy thì vì cái gì?” Đan Vô Ngân cũng không tức giận vì Đông Phương Bất Bại cự tuyệt, hắn biết Đông Phương Bất Bại nhất định có lo nghĩ của y.

“Ngươi không thích sát sinh, đến lúc đó nhất định sẽ không vui.” Đông Phương Bất Bại nhàn nhạt nói ra nguyên nhân.

Đan Vô Ngân ngẩn người, không nghĩ tới việc hắn vẫn tận lực che giấu lại bị Đông Phương Bất Bại phát hiện.

Thở dài, sau đó ôm Đông Phương Bất Bại, “Đông Phương, lúc ta vừa đến Hắc Mộc Nhai thật sự đã nghĩ bởi vì nguyên nhân đó mà có một ngày có thể ta sẽ rời khỏi giang hồ, sau đó đến một thôn trang nhỏ bé nào đó yên lặng mà sinh sống.” Đông Phương Bất Bại nghe xong thân thể lập tức cứng ngắc.

Đan Vô Ngân đương nhiên cảm thấy dị trạng của Đông Phương Bất Bại, nhưng cũng không nói ra mà tiếp tục thủ thỉ, “Chỉ là ta thật không ngờ ta lại thích ngươi, đã thích ngươi ta sẽ thích tất cả của ngươi, bao quát cả Thần giáo của ngươi, giang hồ của ngươi, đương nhiên cũng phải chấp nhận những huyết tinh này.”

Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu lên muốn nói điều gì, lại bị Đan Vô Ngân ngăn lại, “Ta biết, ngươi có năng lực khiến ta rời xa huyết tinh, thế nhưng Đông Phương, ” Đan Vô Ngân nhẹ nhàng mà hôn một cái lên trán Đông Phương Bất Bại, sau đó tiếp tục nói.

“Ta là nam nhân, tuy rằng võ công không caonhưng ta vẫn nghĩ muốn bảo vệ ngươi, tối thiểu sẽ không trốn dưới đôi cánh của ngươi, như vậy ta sẽ thương tâm. Mà muốn bảo vệ ngươi, ta làm sao có thể ngay cả một chút chuyện như vậy cũng không nhịn được.” Đan Vô Ngân cố gắng khuyên bảo Đông Phương Bất Bại thay đổi chủ ý.

Nghe Đan Vô Ngân vừa nói như vậy Đông Phương Bất Bại trầm mặc.

Đông Phương Bất Bại một lòng vì an toàn của Đan Vô Ngân mà lo lắng, lại quên mất Đan Vô Ngân cũng là một nam nhân, hơn nữa cũng không giống như mình muốn trở thành một nữ nhân…

Mà thôi, Tử Khiêm nghĩ muốn cái gì liền là cái đó đi, dù sao chính mình cũng sẽ bảo vệ Tử Khiêm thật tốt.

Sau khi nghĩ thông suốt Đông Phương Bất Bại kéo bàn tay Đan Vô Ngân đang chặn môi của mình nói, “Được rồi Tử Khiêm, ta đây đến lúc đó phải dựa vào ngươi bảo vệ!”

Đạt được mục đích Đan Vô Ngân rất hài lòng, nâng cằm Đông Phương Bất Bại lên thực hiện một nụ hôn sâu tiêu chuẩn, kết quả nghe được tiếng ho khan của Khúc Dương.

“Khụ khụ, giáo chủ, giáo chủ phu nhân!” trên mặt Khúc Dương có một tia đỏ ửng, hắn vừa nghe đến giáo chủ phái người truyền tin đến liền vội vàng chạy tới, thật không ngờ lại nhìn thấy màn này.

Đan Vô Ngân và Đông Phương Bất Bại nhất thời bị ngăn cản liền sững lại một chút, Đan Vô Ngân lưu luyến rời khỏi đôi môi thơm của Đông Phương Bất Bại, tương đương bình tĩnh hướng Khúc Dương gật đầu, “Khúc trưởng lão đã đến rồi!”

———————————-

* Ám thung: hơi thở trong tối. Chỉ nội gián, người nằm vùng, chỗ này ta giữ nguyên văn cũng không khó hiểu lắm nhỉ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play