“Các ngươi, đều đáng chết!” Đông Phương Bất Bại thấy Đan Vô Ngân thụ thương cả giận đến mắt cũng chuyển đỏ, y cũng không tiếp tục dùng Mai trang tam hữu để thử võ công nửa, hai ống tay áo đỏ rực vung lên, một chân trượt về phía sau ba thước, sau đó mười ngón tay vũ động, tức thì khoảng mươi cây ngân châm từ ống tay áo thuận theo sự vũ động của mười đầu ngón tay vọt ra bay thẳng về phía Mai trang tam hữu.
“Đông Phương, lưu một người sống!” Đan Vô Ngân cuống quýt hô lớn nhưng cũng vẫn không kịp, lời hắn vừa dứt thì Mai trang tam hữu đều đã bị ngân châm của Đông Phương Bất Bại bắn trúng ngổn ngang ngã nhào trên đất.
Thật ra Đông Phương Bất Bại vốn nghe được tiếng hô của Đan Vô Ngân, thế nhưng sau khi nghe giọng của hắn nghĩ đến những người trước mặt vừa làm hắn bị thương thì nhất thời lửa giận càng vượng, tốc độ xuất ra ngân châm của y vốn đã thần tốc nay lại càng mang khí thế sét đánh không kịp bưng tai chớp nhoáng phi vào cơ thể Mai trang tam hữu.
Thấy Mai trang tam hữu hai mắt trợn to bất đắc kỳ tử*, Đan Vô Ngân thở dài <Chỉ là lưu lại một người sống thôi mà, Đông Phương thế nào lại khiến khó khăn như vậy chứ?>
Đông Phương Bất Bại cũng không quản cái gì người sống người chết, giải quyết xong Mai trang tam hữu y nhanh chóng đi đến bên cạnh Đan Vô Ngân lôi kéo hắn kiểm tra trên dưới xoay vòng, chỉ còn thiếu bước xé quần áo hắn xem xét chỗ riêng tư thôi.
Đan Vô Ngân nhanh tay kéo Đông Phương Bất Bại vẫn còn ngây ngốc lôi kéo, cười khổ, “Đông Phương, ta không sao, Doanh Doanh và mọi người còn đang ở đây!”
Đông Phương Bất Bại kiểm tra kinh mạch của Đan Vô Ngân đã biết hắn không thụ nội thương gì nghiêm trọng, chỉ là vẫn đau lòng muốn xem những ngoại thương trên người, vừa nghe Đan Vô Ngân y mới bất chợt nhớ ra bên cạnh còn có Doanh Doanh và khá đông giáo chúng hộ vệ, vì thế gương mặt vừa rồi còn đằng đằng sát khí thoắt cái biến hồng, thế nhưng y lại không cam lòng tỏ ra yếu thế bèn ghé sát vào bên tai Đan Vô Ngân thì thầm trêu cợt, “Như vậy, có phải nếu không có bọn hắn thì có thể không?.”
Đan Vô Ngân kiềm hãm, bị đùa giỡn rồi!
Khó được Đan Vô Ngân không nói gì, Đông Phương bất bại được lợi liền lui nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Doanh Doanh thế nào? Bị giật mình sao?”
Nhậm Doanh Doanh lúc này gương mặt vẫn còn trắng bệch, là Thánh cô của Nhật Nguyệt thần giáo trước giờ nàng vẫn được bảo hộ rất tốt, bởi vậy cho dù địa vị của nàng không thấp nhưng vẫn chưa bao giờ thấy người khác tử vong trước mặt mình. Hôm nay, vừa chịu kinh hách của việc bị người ta ám sát, vừa phải nhình thấy cảnh thi thể máu me nàng luôn có cảm giác muốn nôn mửa là hét, thế nhưng nàng chỉ có thể cố gắng bình tĩnh nhịn xuống. Doanh Doanh hiểu rằng, để đối mặt với tương lại, nàng cần chuẩn bị tâm lý cho những việc này.
“Vô Ngân thúc thúc, ta không sao, phụ thân ta…” Nhậm Doanh Doanh thấy Mai trang tứ hữu giám sát phụ thân mình hành động như thế liền bận tâm đến an nguy của Nhậm Ngã Hành.
Không đề cập tới Nhậm Ngã Hành còn tốt, nhắc đến hắn ánh mắt của Đông Phương Bất Bại lại đỏ lên, “Nhậm Ngã Hành, ta quả thật vẫn còn đánh giá thấp hắn!”
Đan Vô Ngân không giải thích được, “Vì sao khẳng định như vậy? Có lẽ là người khác chỉ điểm Mai trang tứ hữu.” Nhậm Doanh Doanh cũng khẩn trương gật đầu nhìn Đông Phương Bất Bại.
“Tử Khiêm, ta cùng với Nhậm Ngã Hành đấu vài chục năm, làm sao có thể không rõ ràng thủ đoạn của hắn.” Đông Phương Bất Bại cười nhạt, “Hơn nữa, nếu là người khác thì Mai trang tứ hữu cũng phải có đảm lược phản bội ta trước đã!”
Nhậm Doanh Doanh vừa nghe liền khẩn cầu nhìn Đông Phương Bất Bại, “Đông Phương thúc thúc, phụ thân ta không phải là bị nhốt sao? Hay là đều không phải hắn làm, chờ chúng ta ngày mai đi xem phụ thân rồi hẵn kết luận có được hay không?”
Nhậm Doanh Doanh trong lòng biết rõ nếu việc hôm nay thật là do phụ thân làm, thì những việc bản thân nàng cầu xin trước giờ đều là uổng phí. Thế nhưng, vì sao mục tiêu ra tay của Mai trang tứ hữu lại còn có bản thân…
Đan Vô Ngân vừa nghe, nhíu mày, “Còn chờ ngày mai làm gì đi ngay bây giờ thôi, nếu thật là hắn chỉ sợ hắn bây giờ đang ở Mai trang chờ chúng ta đại giá ni.” Chợt nhớ tới, “Đông Phương, nếu thật là Nhậm Ngã Hành sai khiến Mai trang tứ hữu, vậy hắn chẳng phải là có thể ly khai?” Như vậy liền phiền toái.
Đông Phương Bất Bại thiêu thiêu mi, “Tử Khiêm yên tâm, vây khốn Nhậm Ngã Hành là xiềng xích dùng thiên thạch hiếm có để chế tạo, nếu không có chìa khóa, đừng nói là Mai trang tứ hữu, ngay cả ta và Nhậm Ngã Hành dù có lợi khí trong tay cũng không có cách chặt đứt nó.”
Đan Vô Ngân vừa nghe liền yên lòng, thế nhưng lo lắng đêm dài lắm mộng nên vẫn là quyết định ngay hôm nay phải đi Mai trang giải quyết chuyện của Nhậm Ngã Hành.
Đã nghĩ liền làm, Đan Vô Ngân lôi kéo Đông Phương Bất Bại đến giờ vẫn còn suy nghĩ muốn kiểm tra thương thế cho hắn và Nhậm Doanh Doanh tâm tư còn đang ngổn ngang, lại mang theo giáo chúng hộ vệ phô trương thanh thế tiến về phía Mai trang.
Mai trang tứ hữu đã chết, hoàn hảo quản gia Mai trang nhận ra vị huynh đệ đã truyền lời cho Mai trang tứ hữu lúc sớm nên đoàn người quang minh chính đại tiến nhập Mai trang, bằng không đường đường giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo cùng phu nhân còn có Thánh cô muốn vào trang viên của giáo đồ còn phải lén lén lúc lúc, vậy…
Thuận lợi đi tới địa lao giam giữ Nhậm Ngã Hành, Đông Phương Bất Bại cảnh giác kéo Đan Vô Ngân về phía sau, mặc dù y rất tự tin Nhậm Ngã Hành không thể chạy trốn thế nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, an toàn của Tử Khiêm không được phép ra một điểm sai lầm!
Hoàn hảo, Nhậm Ngã Hành đích xác không có chạy trốn, chỉ là lạnh lùng đứng ở nơi đó nhìn Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân đến.
“Đông Phương Bất Bại, thế nào? Ta tặng quà cho ngươi, ngươi khả thoả mãn?” Nhậm Ngã Hành vừa nói như vậy, khiến điểm kỳ vọng cuối cùng trong lòng Nhậm Doanh Doanh rớt cuộc bị đánh phá, “Phụ thân!”
Nhậm Ngã Hành sửng sốt, đưa mắt rời khỏi người Đông Phương Bất Bại thấy Nhậm Doanh Doanh ánh mắt của gã trở nên ấm áp, “Ngươi chiếu cố Doanh Doanh rất tốt, vô luận nói như thế nào ta vẫn phải cám ơn ngươi.”
Đông Phương Bất Bại tuyệt không cảm kích, “Bản tọa chiếu cố Doanh Doanh là bởi vì ta thích nàng, cũng không phải là vì ngươi, cần gì nói đa tạ.”
Nhậm Ngã Hành cảm thán, “Đông Phương Bất Bại, ngươi còn là cái dạng này, cho dù tu luyện 《 Quỳ hoa bảo điển 》 cũng không có thay đổi ngươi sao?”
Đông Phương Bất Bại vẫn không trả lời, mà hỏi ngược lại, “Là ngươi chỉ điểm Mai trang tứ hữu?” Cho dù 《 Quỳ hoa bảo điển 》 khiến hắn thành tựu tuyệt thế võ công, thế nhưng, vẫn như cũ không làm suy suyễn hận ý của Đông Phương Bất Bại đối với Nhậm Ngã Hành.
Nhậm Ngã Hành thản nhiên gật đầu, “Đông Phương Bất Bại, là ngươi đánh giá ta quá thấp, một đám Mai trang tứ hữu nho nhỏ làm thết nào có thể vây khốn được ta?” Nhậm Ngã Hành không hổ là một đời kiêu hùng, cho dù thân là tù nhân vẫn một thân khí thế lăng nhiên.
Đan Vô Ngân thấy Nhậm Ngã Hành vẫn chưa chạy trốn trong lòng kiên định hơn rất nhiều, “Nhậm tiền bối, tại hạ Đan Vô Ngân là bạn lữ của Đông Phương.” Đan Vô Ngân tự giới thiệu.
Nhậm Ngã Hành lần đầu đưa ánh mắt hướng lên người của Đan Vô Ngân, bỗng nhiên cười ha ha, “Ha ha ha ha, Đông Phương Bất Bại, cho dù ngươi đoạt đi Nhật Nguyệt thần giáo của ta, thành tựu võ công đệ nhất thiên hạ thì như thế nào, cũng phải thư phục dưới thân nam nhân thôi!”
Lý giải tình hình thực tế, Nhậm Ngã Hành đương nhiên không có khả năng cho rằng Đan Vô Ngân là người nằm dưới.
Đông Phương Bất Bại vừa nghe nhất thời khí tức có chút rối loạn, bản thân biết là một chuyện bị kẻ địch xưa nay đối đầu với mình nói ra lại là chuyện khác, y có chút thẹn quá thành giận.
Đan Vô Ngân nhẹ nhàng cầm tay Đông Phương Bất Bại khiến y an tĩnh lại, sau đó mỉm cười, “Nhâm tiền bối, Đông Phương cùng ta là thật tâm yêu nhau, tất nhiên là chẳng phân biệt được cái gì trên dưới, chuyện riêng tư của chúng ta không cần Nhậm tiền bối nhiều lời.”
Nhậm Ngã Hành vẫn không đem Đan Vô Ngân để vào mắt, “Đông Phương Bất Bại nói đi, đã qua vài năm ngươi bây giờ đến tìm lão phu là có chuyện gì? Cuối cùng đã hối hận muốn thanh toán lão phu rồi sao?” Nói xong, khinh miệt nhìn Đông Phương Bất Bại.
“Phụ thân!” Nhậm Doanh Doanh thấy Nhậm Ngã Hành đến lúc này còn cao giọng trong lòng vô cùng lo lắng.
“Doanh Doanh, ngươi là nữ nhi của ta, làm sao có thể mềm yếu như vậy! Chết thì tính cái gì! Hôm nay Đông Phương Bất Bại muốn mạng của lão phu, mười tám năm sau ta và y ai thắng ai bại còn chưa nói trước được đâu!” Nhậm Ngã Hành trách cứ Nhậm Doanh Doanh.
Nhậm Doanh Doanh nghe xong vô cùng ủy khuất, nàng không nghĩ đến chính mình một lòng lo lắng cho phụ thân lại bị phị thân trách cứ.
“Nhậm Tiền Bối, hôm nay ta và Đông Phương đến đây là muốn thả ngươi!” Nghe Nhậm Ngã Hành nói như vậy, Đan Vô Ngân trái lại triệt để bỏ đi ý niệm giết chết Nhậm Ngã Hành.
“Hả? Đông Phương Bất Bại và ngươi lại có can đảm như vậy sao?Không sợ ta Đông Sơn tái khởi?” Nhậm Ngã Hành nghe xong sửng sốt, lần đầu chăm chú quan sát Đan Vô Ngân.
“Thực lực của Đông Phương ta rất rõ ràng, hơn nữa chúng ta cũng muốn lo lắng cảm thụ của Doanh Doanh.” Đan Vô Ngân hoàn toàn không đem uy hiếp của Nhậm Ngã Hành để vào mắt, lời trong lời ngoài ngược lại đem Nhậm Ngã Hành nói thành một kẻ không đủ thực lực cần nhờ nữ nhi giúp đỡ.
Nhậm Ngã Hành nghe xong không giận mà lại cười, “Ha ha ha ha, hảo tiểu tử! Đúng là có chút gan dạ sáng suốt, lúc nãy là lão phu nhìn lầm!” Sau đó ngồi vào ghế đá bên cạnh, “Nói đi, có điều kiện gì?” Nhậm Ngã Hành vẫn không tin trên đời có bữa cơm miễn phí
Đan Vô Ngân thấy Nhậm Ngã Hành có dự định đàm phán, cũng lôi kéo Đông Phương Bất Bại tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, “Nhậm Tiền Bối, đầu tiên tại hạ xin ngài giải thích giúp ta một chút nghi hoặc?” Đan Vô Ngân vẫn là chưa tin thủ hạ tín nhiệm của Đông Phương Bất lại có thể dễ dàng phản bội như vậy.
Nhậm Ngã Hành cười một tiếng, “Mai trang tứ hữu sao?” Không cần hỏi liền biết Đan Vô Ngân nghi hoặc cái gì.
Đan Vô Ngân gật đầu.
“Tiểu tử, ngươi thật sự là thông tuệ, thế nhưng chân chính nói về đùa bỡn quyền mưu, ngươi vẫn còn thiếu một chút!” Nhậm Ngã Hành bày ra một bộ tư thế chuẩn bị chỉ dạy.
“Lòng trung thành của con người trước giờ không nằm ngoài ba nguyên nhân quyền lực, sở thích và sự uy hiếp.” Nhậm Ngã Hành phân tích đạo lý rõ ràng, Đan Vô Ngân cũng vừa nghe vừa gật đầu.
“Quyền thế thì không cần phải nói, ta và Đông Phương Bất Bại vốn là thế lực ngang nhau, nếu là quy thuận ta, tương lai còn có thể có một chức danh ‘Nguyên lão’ so với ở nơi này làm ngục tốt đương nhiên bên nào hơn kém có thể thấy rõ.” Nhậm Ngã Hành không để ý chút nào đem mình so sánh với phạm nhân.
“Ham thích, đó chính là nhược điểm lớn nhất của Mai trang tứ hữu!” Nhậm Ngã Hành nhất châm kiến huyết, “Mai trang tứ hữu, lão đại Hoàng Chung Công ham cầm phổ đến mức xem cầm phổ như mạng, lão nhị Hắc Bạch Tử yêu cờ hơn người, lão tam Ngốc Bút Ông quý chữ hơn vàng, lão tứ Đan Thanh Sinh lại lấy họa làm tên. Ở những việc liên quan đến mấy thứ này, hành động của bọn họ không thể dùng lẽ thường để lý giải.”
Nghe Nhậm Ngã Hành phân tích đạo lý rõ ràng, Đan Vô Ngân lần đầu tiên công nhận người này xác thực có thể trở thành kình địch của Đông Phương Bất Bại.
“Vì vậy Nhậm Tiền Bối hứa tặng Mai trang tứ hữu cầm phổ, thư bản, kỳ phổ và danh họa để mê hoặc, đúng không?” Đan Vô Ngân hỏi.
Nhậm Ngã Hành tán dương gật đầu, “Không sai, trẻ nhỏ dễ dạy. Lão phu làm giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo nhiều năm như vậy, một ít trân bảo vẫn phải có.”
Đan Vô Ngân liếc nhìn Đông Phương Bất Bại, <Thấy chưa Đông Phương, ngươi vẫn là thiếu một chút đó nha!>
Đông Phương không nói.
Đan Vô Ngân quay nhìn Nhậm Ngã Hành, “Đa tạ Nhậm tiền bối thỏa mãn lòng hiếu kỳ của vãn bối, hiện tại chúng ta cũng nên thảo luận một chút vấn đề hợp tác đi” Đan Vô Ngân từ lúc nhìn thấy Nhậm Ngã Hành, trong lòng nảy ra một tính toán khác……….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT