Thời gian từng chút từng chút lại trôi qua mà Doanh Doanh vẫn chưa trở về, thần sắc trên mặt Đông Phương Bất Bại có một phần chùng xuống, vùng xung quanh lông mày của Đan Vô Ngân vùng càng càng thêm nhíu chặt.

“Mà thôi, coi như bản tọa mấy năm nay nuôi một con chó đi, đi thôi!” Tất cả kiên trì của Đông Phương Bất Bại rốt cục đã bị chờ đợi làm tổn thương đến hết, y nhấc màn xe lên tự mình phân phó phu xe.

“Đông Phương…” Đan Vô Ngân muốn nói cái gì đó lại bị Đông Phương Bất Bại phất tay cắt đứt, “Tử Khiêm, đừng nói thêm gì nữa, chúng ta đi thôi.”

Đan Vô Ngân nhìn Đông Phương Bất Bại môt chút rồi khẽ thở dài, dù sao trong chuyện này hắn cũng không làm gì được, chỉ đành phải để Đông Phương tự mình thông suốt thôi, “Vương đại ca, chúng ta đi thôi, lưu lại một huynh đệ chờ Thánh cô, khi nàng quay lại thì hộ tống về Thần giáo. Nhớ phải hết sức bảo hộ!”. Dù sao thì cũng nên mua bảo hiểm đi, giữ nhân tố bất ổn ở gần một chút để giám sát cũng không phải là việc xấu.

“Dạ!” hộ vệ bị sai khiến hộ tống Nhậm Doanh Doanh hồi giáo ghen tỵ nhìn những huynh đệ khác nhưng chẳng thể làm gì, đành không cam lòng lĩnh mệnh.

Khi mã xa bắt đầu lăn bánh, một thân ảnh mảnh mai từ xa xa lao đến, “Đông Phương thúc thúc, Vô Ngân thúc thúc, chờ ta một chút!”

Đan Vô Ngân vội vàng vén lên màn xe nhìn đến “Là Doanh Doanh!”. Hắn thật ra là có chút thở phào, dù trong lòng không thể quên được việc tương lai có thể cô bé này sẽ là nguyên nhân quan trọng dẫn đến cái chết của Đông Phương, thế nhưng vẻ u sầu của tâm can bảo bối kia thì lại càng làm hắn khổ tâm hơn.

“Là nàng chính là nàng, như vậy thì kích động cái gì chứ?” Đông Phương Bất Bại ra vẻ bất mãn trước sự hồ hởi của Đan Vô Ngân, thế nhưng nếu như độ cung khóe miệng của y có thể tiết chế một chút thì Đan Vô Ngân nhất định sẽ nỗ lực thuyết phục bản thân tin tưởng.

Rất nhanh, Doanh Doanh đã chạy về thùng xe, “Đông Phương thúc thúc, Vô Ngân thúc thúc, không nên bỏ lại Doanh Doanh!” Tiểu cô nương vừa thấy Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân phải đi, cư nhiên gấp đến độ khóc!

Thấy rằng giữa họ thật sự cần trò chuyện, Đan Vô Ngân vẫy lui những giáo chúng hộ tống, cùng Đông Phương Bất Bại dẫn Doanh Doanh đến một chỗ kín đáo. Suốt khoảng thời gian đó, tiểu cô nương bình thường thông minh tinh quái hay cười, hay giận này chỉ biết thút thít nức nở, còn Đông Phương Bất Bại dù cố nén thở dài nhưng cũng không giấu được vẻ tiếc thương.

Đan Vô Ngân thấy sự tình đã đến trình độ này cũng không dám mềm lòng, “Doanh Doanh, ngươi cũng biết chúng ta xuất hành lần này có mục đích là cái gì sao?”. Hắn thật sự sợ việc của tiểu cô nương này giải quyết không khéo sẽ khiên Đông Phương của hắn phiền muộn.

Doanh Doanh vẫn còn có chút nức nở, “Dạ..... Biết… Là muốn giết… Giết phụ thân của ta.”

Đan Vô Ngân cuối cùng vẫn không đủ nhẫn tâm, lấy khăn tay từ trong người ra giúp Doanh Doanh lau đi vệt nước mắt ràn rụa, “Nếu đã biết thì nghe lời Vô Ngân thúc thúc, ngươi bây giờ trở về Thần giáo suy nghĩ cho kỹ, về sau giữa chúng ta và ngươi muốn trở thành thế nào là do chính ngươi quyết định thôi.” Đối mặt tiểu cô nương linh tuệ thế này, Đan Vô Ngân dù sao cũng không thể bắt nàng đối mặt với cái chết của cha mình, tin rằng Đông Phương cũng không muốn chuyện đó.

Doanh Doanh lúc này lại có vẻ phá lệ kiên cường, “Đông Phương thúc thúc, Vô Ngân thúc thúc, có thể không giết phụ thân ta không?” Doanh Doanh cuối cùng vẫn ôm một chút hy vọng.

Mặc dù Đan Vô Ngân cũng là vạn phần thương tiếc tiểu cô nương trước mắt, thế nhưng so với an toàn của Đông Phương Bất Bại cái gì cũng không đáng cân nhắc.

Nhậm Doanh Doanh ủy khuất cắn môi, “Thực sự, thực sự không có biện pháp nào khác sao?”

Đan Vô Ngân lắc đầu.

“Có!” Nói chuyện chính là Đông Phương Bất Bại nãy giờ vẫn luôn bảo trì trầm mặc

“Đông Phương! Đông Phương thúc thúc!” Vẫn là hai thanh âm, Đan Vô Ngân bất mãn, Nhậm Doanh Doanh khẩn trương.

“Đông Phương, chúng ta không phải nói rồi sao?” Đối với sự việc này Đan Vô Ngân khó được một lần kiên trì, hắn cũng không ngây thơ tìn rằng chỉ cần Đông Phương Bất Bại buông tha Nhậm Ngã Hành, Nhậm Ngã Hành sẽ có thể cảm kích không tìm Đông Phương của hắn gây phiền phức.

“Tử Khiêm, ta tự có tính toán, một lát sẽ giải thích với ngươi có được hay không?” Đông Phương Bất Bại nhìn về phía Đan Vô Ngân ánh mắt có chút khẩn cầu.

“Được rồi, mong ngươi có thể cho ta một câu trả lời khiến ta hài lòng, bằng không cho dù ngươi không động thủ, ta cũng sẽ không bỏ qua Nhậm Ngã Hành!” Đan Vô Ngân nghiêm túc nhìn chằm chằm Đông Phương Bất Bại, không cho phép y có bất kỳ khoảng không tránh né nào.

Đông Phương Bất Bại không nói gì chỉ gật đầu.

“Vô Ngân thúc thúc, ngươi…” Nhậm Doanh Doanh có chút không dám tin tưởng, Vô Ngân thúc thúc luôn luôn hiền hòa làm sao có thể nói ra lời muốn sát ại người khác….

“Doanh Doanh, xin lỗi, Nhậm Ngã Hành phải chết!” Đan Vô Ngân tuy rằng bao hàm áy náy nhưng vẫn như cũ rất kiên định.

“Doanh Doanh, Nhậm Ngã Hành có thể không chết, thế nhưng trên đời này không có chuyện gì không cần trả giá thật lớn, ngươi có thể trả nổi sao?” Đông Phương Bất Bại lạnh giọng nói.

“Dạ!” Nhậm Doanh Doanh kiên định gật đầu.

“Tốt lắm, ta sẽ bỏ qua cho Nhậm Ngã Hành một mạng thế nhưng phải phế đi võ công của hắn, còn Nhậm Doanh Doanh ngươi, sau này mạng của ngươi chính là của Đông Phương Bất Bại ta, bất luận kẻ nào, cho dù là Nhậm Ngã Hành cũng cùng ngươi không còn quan hệ!” Đông Phương Bất Bại nhìn chằm chằm Nhậm Doanh Doanh.

Nhậm Doanh Doanh có chút do dự, tuy rằng mấy năm nay Nhậm Ngã Hành đối với nàng cơ hồ là chẳng quan tâm, thế nhưng huyết thống thân tình cũng đủ làm cho nàng vô pháp dứt bỏ.

“Ngươi không có cơ hội lựa chọn.” Thanh âm của Đan Vô Ngân đã không còn ôn hòa vốn có.

“Mạng của Nhậm Ngã Hành hay mệnh* của ngươi, ngươi chỉ có thể chọn một.” Đan Vô Ngân từng bước ép sát, nhất định phải khiến cho Nhậm Doanh Doanh đưa ra lựa chọn.

“Vô Ngân thúc thúc, Đông Phương thúc thúc, các ngươi…” Nhậm Doanh Doanh nước mắt lại sắp trào ra.

“Không được khóc! Ngươi bây giờ không có quyền khóc!” Đông Phương Bất Bại cũng gia nhập hàng ngũ của Đan Vô Ngân.

Kiên định cắn môi, Nhậm Doanh Doanh siết chặt nắm tay của mình, “Được, chỉ cần phụ thân có thể sống sót, bắt ta làm gì ta đều nguyện ý!” Nói xong, khí lực toàn thân của Nhậm Doanh Doanh dường như tiêu thất, thoáng cái xụi lơ trên mặt đất.

“Tốt! Không hổ là ta một tay nuôi lớn!” Đông Phương Bất Bại rốt cục buông lỏng cái trán đang nhăn tít.

Đan Vô Ngân cũng buông lỏng thần tình, nhẹ nhàng bế Doanh Doanh từ trên mặt đất cùng Đông Phương Bất Bại thả lỏng bước về phía mã xa.

“Doanh Doanh, chớ trách chúng ta, giang hồ là nơi ngươi sống ta chết. Ngày hôm nay Đông Phương thúc thúc thả phụ thân ngươi, ngày mai phụ thân ngươi tuyệt đối sẽ không buông tha Đông Phương thúc thúc, thậm chí sẽ làm Đông Phương thúc thúc trở nên càng thảm hại hơn.” Đan Vô Ngân dùng giọng điệu nhẹ nhàng dẫn đường Doanh Doanh.

“Vô Ngân thúc thúc, Doanh Doanh biết, Doanh Doanh không trách các ngươi.” Nhậm Doanh Doanh lấy tay xóa đi nước mắt trên mặt, nỗ lực mỉm cười.

“Ngoan!” Đan Vô Ngân xoa đầu Doanh Doanh, lại liếc nhìn Đông Phương Bất Bại, Đông Phương, ta đợi giải thích của ngươi!

==========================

Bởi vì việc của Doanh Doanh làm lỡ thời gian, đám người Đông Phương Bất Bại không đi được bao lâu thì trời đã xế chiều, Đan Vô Ngân dứt khoát để hộ về đi trước tìm một khách điếm bình dân sạch sẽ để ở tạm.

Đan Vô Ngân và Đông Phương Bất Bại tự nhiên là ở chung một phòng, Nhậm Doanh Doanh một phòng, các huynh đệ khách thì dùng phòng lớn bốn người để dễ dàng chia ca trực đêm.

“Đông Phương, giải thích đi!” Sau khi mọi người đã về phòng nghỉ ngơi, Đan Vô Ngân giúp Đông Phương Bất Bại sắp xếp hành lý, tắm rửa chải đầu xong thì lôi kéo Đông Phương Bất Bại ngồi xuống bàn trà, lại tự tay rót cho y một chung trà nóng, cả ngưởi đều là bộ dạng <ngươi không giải thích rõ ràng ta không để ngươi nghỉ ngơi>.

“Vô Ngân, Doanh Doanh là do một tay ta nuôi lớn, ta không hy vọng có một ngày nàng thành địch nhân của ta!” Đông Phương Bất Bại ngồi xuống tựa hẳn vào lòng của Đan Vô Ngân, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

“Ta biết, thế nhưng ngươi có thể vì chuyện này mà nhẫn tâm khiến cho ta một ngày nào đó phải đau lòng sao?” Đan Vô Ngân không cho phép Đông Phương Bất Bại nói sang chuyện khác.

“Ta không có việc gì!” Đông Phương Bất Bại chỉ còn kém giơ tay lên thề.

Nhìn Đông Phương Bất Bại khó có được vì một việc kiên trì như vậy thậm chí không tiếc vi phạm ý nguyện của mình, Đan Vô Ngân thở dài một hơi, vẫn là luyến tiếc khiến y không vui nha!

“Không giết Nhậm Ngã Hành cũng được, thế nhưng phải phế đi võ công của hắn lại phải để hắn uống Tam thi não thần đan.” Đan Vô Ngân tuyệt đối sẽ không để Nhậm Ngã Hành có một cơ hội nào để trở mình.

“Hảo!” Thấy Đan Vô Ngân dễ dàng buông tha như vậy, Đông Phương Bất Bại mặc dù có chút hoang mang thế nhưng vẫn rất vui vẻ.

Ở góc độ Đông Phương Bất Bại không thấy được ánh mắt Đan Vô Ngân của phá lệ băng lãnh.

Lén lút sờ sờ hà bao trong ngực, Đan Vô Ngân ôm sát Đông Phương Bất Bại. <Đông Phương, xin lỗi.>

Đông Phương sẽ bận tâm cảm nghĩ của Nhậm Doanh Doanh, hắn sẽ không, hắn sẽ không dễ dàng buông tha bất luận sự tồn tại gì có cơ hội uy hiếp được an toàn của Đông Phương!

Nghĩ đến sinh mệnh của phụ thân có bảo đảm, Nhậm Doanh Doanh liền khôi phục sự hoạt bát đáng yêu, ngoại trừ đối với Đan Vô Ngân có vài phần cố kỵ, nàng cư xử với Đông Phương Bất Bại hay những huynh đệ đi theo đều khôi phục bình thường.

“Doanh Doanh, đến đây.” Từ ngày Đông Phương Bất Bại đáp ứng không giết Nhậm Ngã Hành, dọc đường đi Đan Vô Ngân đều có chút trầm mặc. Đây là lần đầu tiên hắn chủ động trò chuyện với Nhậm DOanh Doanh.

Có chút chần chờ, Nhậm Doanh Doanh miễn cưỡng đến gần hắn. Đông Phương Bất Bại hiện tại không đây, một khắc trước, có huynh đệ trong giáo thỉnh hắn ra ngoài xử lý công sự đến giờ vẫn chưa về, sự vắng mặt của Đông Phương Bất Bại khiến Doanh Doanh vo thức có cảm giác khủng hoảng khi đối diện với Đan Vô Ngân.

“Doanh Doanh, cho tới bây giờ, ta cũng không có buông tha ý định giết chết Nhậm Ngã Hành.” Đan Vô Ngân biết mình không giỏi ẩn giấu sát khí trước Nhậm Doanh Doanh vốn luôn thông tuệ, càng không thể giấu diếm được Đông Phương, sở dĩ Đông Phương tin lời hắn chỉ là bởi sự tuyệt đối tín nhiệm theo bản năng mà thôi.

“Ta biết. Thế nhưng, Vô Ngân thúc thúc, ta sẽ không để cho ngươi giết phụ thân.” Biểu tình của tiểu cô nương rất kiên định.

“Ha hả, ” Đan Vô Ngân cười xòa một tiếng, “Doanh Doanh, võ công của ta đích thật là không hề cao cường gần như chỉ có khả năng tự bảo vệ mình mà thôi. Thế nhưng, ta vẫn có thể giết chết Nhậm Ngã Hành, ngươi tin không?”

Nhìn biểu tình tự tin của Đan Vô Ngân, khiến Nhậm Doanh Doanh có chút chần chờ.

“Ngươi đối với Đông Phương rất quan trọng, mà Nhậm Ngã Hành lại rất quan trọng với ngươi, vì vậy Đông Phương để không làm tổn thương đến ngưoi mới quyết định không giết Nhậm Ngã Hành.” Đan Vô Ngân nhìn chằm chằm Nhậm Doanh Doanh, tuy rằng biểu tình của hắn rất bình tĩnh, thế nhưng Nhậm Doanh Doanh lại cảm thấy Vô Ngân thúc thúc trước mặt nàng hiênh giờ hoàn toàn không giống bình thường.

“Thế nhưng, Đông Phương trong lòng ta là người còn quan trọng hơn sinh mạng. So sánh một chút mà nói, ngươi, ta vẫn không coi vào đâu, mà Nhậm Ngã Hành đối với ta ngoại trừ là địch nhân thì cái gì cũng không phải!” Đan Vô Ngân lần đầu tiên nói ra ý nghĩa của Đông Phương Bất Bại đối với mình, cũng là lần đầu tiên ở trước mặt người khác lộ ra thần sắc không hợp với bộ dáng ôn nhu cố hữu.

“Vô Ngân thúc thúc…” Nhậm Doanh Doanh có chút không biết rõ Đan Vô Ngân đến tột cùng muốn nói cái gì. Sự mờ mịt và quyết tuyệt trong ngữ điệu của hắn khiến nagf hoang mang.

“Bất quá, Đông Phương một lòng lo lắng tâm tình của ngươi, ta cũng không tiện khiến y không vui ” Đan Vô Ngân đứng lên, xoay người ly khai.

“Nhậm Ngã Hành có thể sống, thế nhưng, không chỉ có ngươi, mà cả Nhậm Ngã Hành đều phải bỏ ra cái giá khiến ta hài lòng mới được!”

Đan Vô Ngân đi ra khỏi phòng để lại một mình Nhậm Doanh Doanh trầm tư suy nghĩ.

Vừa lúc Đan Vô Ngân bước ra khỏi phòng, Đông Phương Bất Bại cũng vừa vặn từ bên ngoài trở về, “Đông Phương, xảy ra chuyện gì?” Đan Vô Ngân một bên quan tâm hỏi han, một bên cố gắng tỏ ra mọi việc trong khách điếm vẫn bình thường, cuộc nói chuyện vừa rồi tốt nhất vẫn đừng nên cho Đông Phương biết.

Đông Phương Bất Bại chau mày, “Dương Liên Đình chạy.”

“Chạy? Chuyện gì xảy ra?” Đan Vô Ngân thật không ngờ thực sự đã xảy ra chuyện.

“Đồng đại ca vừa phái người truyền tin, Dương Liên Đình thừa dịp Bình Nhất Chỉ sơ ý chạy khỏi Hắc Mộc Nhai, đến bây giờ vẫn chưa truy được tung tích.” Đông Phương Bất Bại có chút nghi hoặc, Nhật Nguyệt thần giáo từ trước đến giờ vẫn đem trấn nhỏ dưới Hắc Mộc Nhai trở thành tiền đồn yếu hại mà canh gác nghiêm ngặt, một kẻ không có bản lãnh gì như Dương Liên Đình làm sao có thể một mình chạy khỏi đó chứ.

====================================

* Ở đây chữ mạng đầu nghĩa là tính mạng, chữ mệnh sau nghĩa là số mệnh, vận mệnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play