Đợi đến khi Đan Vô Ngân lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người đã là chuyện mười ngày sau đó.
Kỳ thực năm, sáu ngày trước Đan Vô Ngân cũng đã khả có thể xuống giường, thế nhưng thái độ của Đông Phương Bất Bại lại khó được một lần cường ngạnh, kiên quyết yêu cầu hắn nghỉ ngơi thêm hai ngày. Đối mặt với gương mặt mang theo nồng đậm áy náy của Đông Phương Bất Bại Đan Vô Ngân chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời. Bất quá, hắn không nhìn thấy sau khi Đông Phương Bất Bại xoay người lại là một dáng dấp tươi cười xấu xa.
Đợi đến thứ mười, Đông Phương Bất Bại vẫn còn muốn đem Đan Vô Ngân nhốt ở trên giường lại bị Đan Vô Ngân cường liệt kháng nghị.
“Đông Phương, ta thực sự thực sự đã không sao, Bình đại ca không phải đã nói rồi sao ta đây vốn là không có thương tổn gì hết, vốn cũng phải đại sự.” Đan Vô Ngân khôi hài làm một động tác biểu hiện bắp thịt của vận động viên thể hình, mặt dù trên cánh tay của hắn cũng không được mấy lượng thịt nhưng vẫn thành công chọc cười Đông Phương Bất Bại.
“Ta biết là ngươi tốt với ta, nhưng là bây giờ đã sắp đến cuối năm sự vụ trong giáp thật sự rất bận rộn, nhất là chia lì xì cho các huynh đệ nhất định phải chứng thực rõ ràng, giao cho thủ hạ thì ta vẫn còn không quá yên tâm. Ta bảo chứng, sau khi tất niên ta nhất định nghỉ ngơi thật tốt, hảo hảo… Cùng ngươi.” Bắn đầu vẫn còn nghiêm trang, nhưng đã đến cuối cùng thanh âm trở nên trầm thấp khàn khàn, vô cùng mị hoặc.
Hiển nhiên, Đông Phương Bất Bại rất rõ ràng ý tứ của Đan Vô Ngâ, mặt ngoài nhìn qua không có gì thế nhưng nếu để ý kỹ có thể phát hiện lỗ tai của y đã là bừng bừng ửng đỏ.
“Được rồi, bất quá mỗi ngày người chỉ có thể làm việc bốn canh giờ, thời gian còn lại đều phải nghỉ ngơi thật tốt cho ta…” Mặc dù thỏa hiệp, Đông Phương Bất Bại cũng không phải kẻ dễ dụ y nhân cơ hội đó đưa ra vô số hiệp ước không bình đẳng, Đan Vô Ngân chỉ có thể vui vẻ đáp ứng.
Biết Đan Vô Ngân khôi phục, huynh đệ trong giáo chỉ kém nhảy cẫng lên hoan hô. Đan tài thần rốt cục đã trở về, lễ mừng năm mới tiền lì xì coi như đã được bảo đảm.
Trong lúc nhất thời, tiểu viện của Đan Vô Ngân tiểu viện đã trở thành địa phương náo nhiệt nhất Hắc Mộc Nhai.
Nhóm thứ nhất đương nhiên là những người quen thuộc nhất với Đan Vô Ngân, chính là Đồng Bách Hùng và Tang tam nương. Người chưa tới, thanh đi đầu, vẫn chưa nhìn thấy cái bóng của Đồng Bách Hùng đã nghe được giọng nói oang oang của gã, “Ha ha ha ha, Đan huynh đệ nha, ngươi thế nhưng tránh được một kiếp nha! Như thế nào còn không mời lão ca ngươi uống rượu xả xui một chầu chứ... Nha?”
Thanh âm ở lúc Đồng Bách Hùng đi vào thấy thân ảnh của Đông Phương Bất Bại đang ở tiểu viện có hơi chững lại. Đồng Bách Hùng lúng túng sờ sờ cái ót, cười ngây ngô, “Ha ha, giáo chủ đã ở đây a!”
Tang tam nương hung hăng lôi Đồng Bách Hùng một chút, sau đó rất cung kính hướng Đông Phương Bất Bại hành lễ, “Giáo chủ nhật an!”
Bởi vì biết Đồng Bách Hùng, Tang tam nương và Đan Vô Ngân quan hệ tốt, Đông Phương Bất Bại cũng không có nổi giận chỉ là hời hợt gật đầu. Thấy vẻ mặt của Đồng Bách Hùng và Tang tam nương hơi có chút không được tự nhiên, y đứng dậy ôn nhu nói với Đan Vô Ngân, “Tử Khiêm, ta đi trước đem công văn làm cho xong, ngươi và Đồng đại ca, Tang tam tỷ trước cứ trò chuyện, buổi trưa ta cùng ngươi ăn,được không?”
Đan Vô Ngân biết Đông Phương Bất Bại thật có ý tốt, mỉm cười gật đầu còn nhìn theo bóng y ly khai.
“Hử, Đan huynh đệ, giáo chủ rốt cuộc là phạt hay là thưởng ngươi a, ta thế nào cảm giác có điểm không thích hợp ni?” Ngay cả Đồng Bách Hùng là một tên thần kinh thô cũng phát hiện không khí giữaĐông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân đã không giống trước.
“Đồng đại ca, Tang tam tỷ, xin lỗi, Vô Ngân hại các ngươi lo lắng, ta và Đông Phương cũng không có nháo mâu thuẫn gì, chỉ là có chút hiểu lầm nhỏ mà thôi.” Đan Vô Ngân từ khi tử chỗ Đông Phương Bất Bại biết được ngày đó Đồng Bách Hùng nóng nảy nguyện ý thay bản thân bị phạt, trong lòng vẫn là đặc biệt cảm động.
Cũng không giống như Đồng Bách Hùng vừa nghe đã tùy tiện tin tưởng,Tang tam nương tinh tế nhạy cảm nắm được mấy từ mấu chốt “Tử Khiêm”, “Đông Phương”, “Cùng ngươi ăn”, “Nháo mâu thuẫn”, lày liễu khẽ nhíu, nàng hỏi dò, “Đan huynh đệ, ngươi và giáo chủ…”
Đối với quan hệ của hắn và Đông Phương Đan Vô Ngân cũng không có ý tứ giấu giếm, huống chi người hỏi lại là Tang tam tỷ chân thành quan tâm mình.
Đan Vô Ngân nhìn Tang tam nương gật đầu, “Đúng vậy, Tang tam tỷ, Đồng đại ca, ta và Đông Phương ở cùng một chỗ.”
Đan Vô Ngân nói đến vân đạm phong khinh, phản ứng của Đồng Bách Hùng và Tang tam nương lại một chút cũng không phong khinh vân đạm.
Tang tam nương tốt xấu có chút chuẩn bị tâm lý, còn Đồng Bách Hùng dường như phải chịu kích thích quá lớn, trực tiếp phu ra ngụm trà vừa uống vào trong miệng liên tiếp ho khan.
Gã một bên ho khan một bên dùng giọng điệu có chút không dám tin hỏi, “Khụ khụ, Đan huynh đệ, khụ khụ, ngươi vừa nói cái gì, ta có nghe lầm hay không?”
Đan Vô Ngân lắc đầu, “Ta và Đông Phương ở cùng một chỗ.”
Trầm mặc, vẫn là trầm mặc.
Đan Vô Ngân có chút buồn bã, tuy rằng hắn thật sự cũng không để ý lắm đến ánh mắt người chung quanh bằng không cũng sẽ không dự định công khai quan hệ của mình cùng Đông Phương, nhưng khi nhìn đến vài người thân cận nhất với mình trên thế giới lày lại vô pháp tiếp thu, trong lòng Đan Vô Ngân vẫn có một điểm khổ sở.
“Vô Ngân, ngươi thực sự suy nghĩ kỹ càng rồi sao? Ngươi cũng biết nếu như để người khác biết quan hệ giữa ngươi và giáo chủ sẽ nghĩ như thế nào về ngươi?” Tang tam nương phục hồi tinh thần lại, phản ứng đầu tiên hay là suy ngẫm xem Đan Vô Ngân có thể hay không bị thương tổn.
Trong ngực ấm áp, Đan Vô Ngân nhẹ nhàng trả lời “Tang tam tỷ yên tâm, ta đã sớm chuẩn bị tâm lý, chỉ là những kẻ ham mê quyền thế không từ thủ đoạn mà thôi, còn về việc nói ta là nam sủng của Đông Phương các loại, bọn họ nói như thế nào thì cũng có quan hệ gì với ta đâu?” Thật ra bản chất của Đan Vô Ngân cũng là một kẻ lạnh lùng, đối với những người mình khôn quan tâm hắn vẫn luôn là chẳng thèm để ý.
Đồng Bách Hùng khó có được nghiêm chỉnh nhìn Đan Vô Ngân, hơn nữa ngày gã đứng dậy vỗ vỗ vai Đan Vô Ngân, “Huynh đệ, điều đại ca có thể làm chỉ là ủng hộ ngươi. Yên tâm, mặc kệ bên ngoài thế nào, Phong Lôi đường của đại ca không có người dám đối với ngươi hàm hồ bịa đặt*!”
“Hay, ngươi bây giờ ở thần giáo lẻ loi một mình, đại ca đại tỷ không ủng hộ ngươi thì còn ai ủng hộ ngươi? Nếu ai dám đối với ngươi châm chọc khiêu khích, vô lễ bất kính, trước tiên phải qua cửa ải của lão nương cái đã!” Tang tam nương cũng khó được một lần trước mặt Đan Vô Ngân bỏ đi mặt nạ “tri tâm đại tỷ”** mà quay về với bản sắc nữ nhân giang hồ.
“Nói cho cùng! Vô Ngân huynh đệ ngươi yên tâm, ai dám đối với ngươi ăn nói hồ đồ lão phu nhất định phải khiến hắn sống không bằng chết!” Người là Bình nhất chỉ tới kiểm tra cho Đan Vô Ngân theo thông lệ, mấy ngày hành động ám muội của Đan Vô Ngân và Đông Phương Bất Bại làm sao giấu được ánh mắt bên ngoài sáng tỏ của lão. Lão đã nhìn ra quan hệ của hai người, cũng lại nhìn ra chân tâm của Đông Phương Bất Bại đối Đan Vô Ngân, Bình Nhất Chỉ thật là không có lý do để phản đối.
“Bình đại ca, Đồng đại ca, Tang tam tỷ, cám ơn các ngươi!” Đan Vô Ngân thực sự rất cảm động, ở nơi thời đại lễ giáo ràng buộc nghiêm trọng như thế này, cho dù là giang hồ nhân sĩ chỉ sợ cũng không dễ dàng tiếp thu đồng tính mến nhau, mà các vị đại ca đại tỷ thế nhưng vẫn đều đang vì mình lo lắng, một chút cũng không có hoài nghi mình là để quyền thế hoặc là vì ý niệm bất kham gì mà cùng Đông Phương cùng một chỗ.
Sự cảm động của Đan Vô Ngân cũng chẳng kéo dài được bao lâu, chỉ sau một lúc khi ba người bọn họ trở về, kẻ trước người sau lục tục thần bí lén lúc gởi đến cho Đan Vô Ngân mấy tập hoàng thư***. Dở khóc dở cười nhìn mấy tập tranh truyền thụ kinh nghiệm người bên dưới phải làm thế nào để không thụ thương lại càng thêm thoải mái, độ chi tiết cuả hình minh họa thật là khiến người ta mặt đỏ tới mang tai. Trong lòng Đan Vô Ngân đều là một mảnh vô lực, vì sao tất cả bọn họ đều cho rằng mình nhất định sẽ là người bên dưới đâu? Hắn thật sự rất là phiền muộn lại hoàn toàn không có biện pháp phản bác. Cho dù ai cũng sẽ không tin tưởng, Đông Phương Bất Bại đại giáo chủ võ công cái thế cao cao tại thượng, lại cam nguyện ủy thân hầu hạ cho một tổng quản nho nhỏ võ công thấp kém. Thật là phiền muộn nha!
Đông Phương Bất Bại trở về nhìn thấy Đan Vô Ngân cầm một đống tập thở dài thì có chút tức giận.
“Không phải đã nói không cho ngươi làm việc vất vả quá mức sao? Thế nào ngươi lại bắt đầu xem sổ sách rồi?” Vừa nói vừa đi qua.
Đan Vô Ngân ngẩn đầu, trên mặt hắn hiện lên một tia tà ác, “Đông Phương, đây không phải là cho ta xem, chính là đưa cho ngươi.” Không biết Đông Phương nhìn sẽ phản ứng ra sao đây?
“Nga?” Chẳng lẽ là công văn đưa đến bên này của Tử Khiêm? Đông Phương Bất Bại tò mò nhìn thoáng qua mấy thứ trên bàn, 《 Một trăm công pháp cho người bên dưới 》, 《 Để người thừa nhận hưởng thụ》, 《 làm thế nào không khiến bạn thụ thương 》,nhìn mấy tựa sách khiến cho người ta không ngừng liên tưởng, phối hợp với rất nhiều hình vẽ nam nam dây dưa, lập tức Đông Phương Bất bại xấu hổ tới mức từ đỉnh đầu đến ngón chân đều đỏ bừng.
“Ngươi.... Ngươi tại sao có thể có mấy thứ này?” Đông Phương Bất Bại thẹn thùng ngay cả lời đều nói không được liền mạch.
Kéo nhẹ Đông Phương Bất Bại còn xấu hổ, lại ôm y đặt lên đùi của mình, Đan Vô Ngân hiếm có lúc tâm tình thật tốt nhìn cái lỗ tai mê người đang đỏ bừng, thật khiến người ta muốn liếm một cái “Những thứ này đều là Tang tam tỷ, Đồng đại ca còn có Bình đại ca thu thập cho ta tham khảo.”
Đông Phương Bất Bại cảm giác được khí tức ấm áp của Đan Vô Ngân quanh quẩn trên gáy của mình khiến hắn một trận rn rấy, lại nghe được Đan Vô Ngân nói, có chút khẩn trương, “Bọn họ.... Bọn họ đã biết?”
Vừa nghiêng đầu, môi lại vô tình chạm đến môi của Đan Vô Ngân, y thoáng chút đình trệ.
Tuy rằng kinh nghiệm của Đan Vô Ngân cũng không phong phú, thế nhưng chưa ăn qua thịt heo, cũng đã thấy heo chạy, tự nhiên sẽ không bỏ qua món ngon tận miệng thế này. Tay nâng lên cái cằm có chút xấu hổ mà cúi xuống của Đông Phương Bất Bại, đầu lưỡi linh hoạt đối với làn môi mê người lập tức triển khai công chiếm.
Vốn chính là dục cự hoàn nghênh, Đông Phương Bất Bại thuận theo khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn tùy để đầu lưỡi của
Đan Vô Ngân xâm chiếm lãnh địa của mình, để cho môi, răng, đầu lưỡi, thậm chí cả nước bọt của y đều bị hắn cuốn lấy, triền miên
Hai người đều là người luyện võ, khí tức tự nhiên là dài, không cần lo lắng chuyện không thở nổi đợi được đến khi hai đôi môi rời ra đã là chuyện rất lâu sau đó.
Đan Vô Ngân có chút suyễn khí ngẩng đầu mang theo một sợi chỉ bạc mập mờ, mà Đông Phương Bất Bại đã sớm mềm mại vô lực ghé vào trong lòng Đan Vô Ngân.
“Phu nhân, kỹ thuật của ta thế nào?” Đan Vô Ngân khó có được một lần bỏ đi tao nhã vốn có mà đeo lên mặt nạ đáng khinh.
Đông Phương Bất Bại tức giận thưởng cho Đan Vô Ngân một cái liếc mắt, nhưng bởi vì vừa triền miên xong nên ánh mắt lại mang mấy phần quyến rũ, “Bình thường thôi.” lời nói mang theo tư vị có chết vẫn mạnh miệng, không biết vừa rồi ai là người mất sức đến mức không thể đứng vững.
“Nga? Phu nhân đối biểu hiện của vi phu không hài lòng sao?” Đan Vô Ngân vừa nói vừa làm bộ cúi đầu, lại bị Đông Phương Bất Bại nhanh chóng ngăn trở, “Tốt, thật vô cùng tốt, được chưa?” Đối với việc Đan Vô Ngân gọi mình là phu nhân, Đông Phương Bất Bại chẳng những không có tức giận, trái lại nội tâm có một chút ngượng ngùng.
Hơn nữa ngày, Đông Phương Bất Bại mới nhớ tới những gì vừa rồi Đan Vô Ngân nói, “Tử Khiêm, ngươi nói cho bọn hắn biết rồi sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT