Editor: Diễm Tình
Beta: Mặc
“Cô giáo Bạch, cô muốn đi đâu vậy?” Sáng sớm ngày hôm sau, Cảnh Dương liền mua bữa sáng chuẩn bị đưa đến nhà Bạch Hiếu Thanh, vừa tới đại sảnh, liền gặp cô đang đi ra từ thang máy. Nhìn cô ấy giống như đang chuẩn bị đi xa đâu đó. Tối hôm qua sau khi trở về, cậu một lần nữa lại ở trong tình trạng mất ngủ, cả đêm trong đầu tất cả đều là bóng dáng của Bạch Hiếu Thanh, cũng không biết là tại sao nữa, cậu chỉ là nhịn không được lo lắng cho cô ấy.
Gặp Vinh Cảnh Dương vào sáng sớm như vậy, Bạch Hiếu Thanh rất ngoài ý muốn. Cô dừng lại một lúc, mới trả lời:”Tôi về địa phương công tác trước kia để làm thủ tục, cậu thì sao? Sao sớm như vậy liền xuất hiện trước cửa nhà tôi?”
“Em chuẩn bị đi trường học, ở trên đường phát hiện một nhà có bữa sáng ăn đặc biệt ngon, muốn chia sẻ cùng cô Bạch.” Vinh Cảnh Dương rất nhanh tìm tòi đủ kiểu dáng trả lời ở trong đầu, cuối cùng trả lời ra một đáp án vụng về như vậy. Nếu ngày hôm qua không xảy ra cuộc gặp mặt với thầy giáo Hàn, Vinh Cảnh Dương nhất định sẽ không nghĩ nhiều, nhưng sau đó hành vi của Bạch Hiếu Thanh lại khiến cậu phải nghĩ nhiều, cho dù đi làm thủ tục, cũng không cần phải đi sớm như vậy chứ? Có vẻ có chút giấu đầu lòi đuôi.
Bạch Hiếu Thanh nhận lấy bữa sáng từ trong tay Vinh Cảnh Dương, nói:”Nếu như vậy, tôi sẽ không khách khí. Nhưng mà hiện tại tôi hơi vội, tôi sẽ ăn ở trên xe vậy, hẹn gặp lại.” Vừa nói xong Hiểu Thanh liền lướt qua Vinh Cảnh Dương mà đi, dáng vẻ trông rất vội.
Nhìn bóng dáng Bạch Hiếu Thanh dần đi xa, Vinh Cảnh Dương sải chân đuổi kịp, nói:”Cô giáo Bạch, em có thể cùng đi với cô không?”
“Tôi nhớ rõ cậu chuẩn bị thi đúng chứ! Cố làm cho tốt nhé, lúc về tôi sẽ mang cho cậu đặc sản.”
Vốn Vinh Cảnh Dương chỉ là lo lắng Bạch Hiếu Thanh mới nghĩ đi cùng cô, nhưng hiện tại bị từ chối, cậu lại càng muốn đi.”Cuộc thi của bọn em còn mấy tuần nữa cơ, hơn nữa em học tập tốt lắm, cô không cần lo lắng rằng thành tích của em sẽ giảm. Cô Bạch, cô đã từng hứa muốn mang em đi đến đấy.” ( Chương đầu gặp Bạch Hiếu Thanh có nhắc đến thì phải.)
“Cậu thật sự muốn đi?” Bạch Hiếu Thanh có chút khó xử.
Vinh Cảnh Dương gật đầu tỏ vẻ sự kiên trì của mình. Thấy thế, Bạch Hiếu Thanh cũng chả biết nói gì hơn, nói:”Vậy được rồi! Cậu hiện tại lập tức đi thu thập một chút, tôi chờ cậu ở dưới lầu, chỉ cho cậu ba mươi phút, quá hạn không chờ.” Vinh Cảnh Dương nghe xong nhanh chóng liền chạy về phía căn hộ của cậu ta.
Ngồi trên ghế ở khu chung cư, Bạch Hiếu Thanh hơi hạnh phúc vì kế hoạch thành công.
“Người chấp hành không thể tự đại, để bản hệ thống nhắc nhở một câu, biểu hiện của người chấp hành quá kém. Ngài phải hiểu được nhiệm vụ của ngài là giúp nam xứng hạnh phúc, dù nhiệm vụ hoàn thành rồi cũng phải thế. Ngài phải yêu nam xứng, nhưng trong mắt ngài bản hệ thống không nhìn thấy chút tình yêu nào, kiểu này chỉ có thể lừa dối qua loa tại nhiệm vụ này, nếu là những nhiệm vụ khác, nhất định thất bại, tự ngài xem xét lại đi!”
Lời của hệ thống làm cho Bạch Hiếu Thanh rất là khiếp sợ, nhưng nhiệm vụ thứ nhất chẳng phải là hoàn thành ngon ăn sao? Sao lúc đấy lại không thấy nói gì?
“Nhiệm vụ thứ nhất ngài là có cảm xúc với An Tú Hiền, chẳng qua ngài không phát hienj mà thôi.”
Điều này chẳng lẽ nghĩa là mỗi nhiệm vụ đều phải yêu phải một người đàn ông? Nghĩ đến loại khả năng này, Bạch Hiếu Thanh cảm thấy khó có thể nhận.
“Không phải vậy, ít nhất người chấp hành ngài muốn cho đối phương cảm nhận được sự nhiệt tình của ngà, chỉ có làm cho bọn họ cảm nhận được thành ý của ngài, bọn họ mới có thể cho ngươi lại những gì nhận được. Có câu nói rằng, trước khi lừa người khác thì nhất định phải lừa được chính bản thân mình.”
Trong khoảnh khắc ấy, Bạch Hiếu Thanh cảm thấy nhiệm vụ thật khó khắn.”Người chấp hành không cần quá mức lo lắng, cho dù ngài thật yêu phải nam xứng cũng không sao hết, sau khi ngài rời đi, ta sẽ lấy bộ phận trí nhớ kia dung nhập đến trí nhớ của nguyên nữ phụ, cho nên yêu phải nam xứng không phải ngài, mà là nữ phụ.”
Như vậy cũng được nữa, Bạch Hiếu Thanh cảm thấy quá cao cấp. ( Có cả dịch vụ chuyển dời trí nhớ! Quá tiên tiến còn j <3)
“Cô, Cô Bạch.” Vinh Cảnh Dương khoác một cái ba lô đơn giản liền lao xuống lâu, cảm xúc có phần hưng phấn quá độ.
Bạch Hiếu Thanh bừng tỉnh lại, nhìn nhìn cậu ta chuẩn bị, nói:”Đã chuẩn bị tốt rồi, vậy đi thôi!”
“Cô, sao cô nhìn em như vậy?” Vừa rồi biểu tình của Bạch Hiếu Thanh khi nhìn cậu làm cho Vinh Cảnh Dương không quá hiểu? Cậu rất tò mò vì sao cô ấy nhìn cậu như vậy, chẳng lẽ là cậu mặc ngược quần áo hay phối hợp quần áo không tốt? Cậu lén lút đánh giá lại chính mình, không thành vấn đề a.
Bạch Hiếu Thanh chỉ là cảm khái nói một câu,”Tuổi trẻ thật tốt a!”
“Lão sư, cô nói lời này hơi nặng nề rồi, cô cũng rất trẻ a, tùy tiện lôi kéo một người trên đường mà hỏi, tuyệt đối sẽ nghĩ đến cô là chị em.” Đây không phải hoa ngôn xảo ngữ*, mà là ý nghĩ thật trong lòng Vinh Cảnh Dương, từ trên người Bạch Hiếu Thanh, cậu thật sự không thấy cô có vẻ gì lớn hơn cậu nhiều tuổi.
- Hoa ngôn xảo ngữ: lời nói trăng hoa, không mang tính thực chất.
Bạch Hiếu Thanh nhẹ nhàng mà nở nụ cười một tiếng, nói:”Cậu Vinh có cái miệng thật ngọt, về sau bạn gái của cậu thật có phúc nha.”
Thời gian dần trôi tại cuộc đối thoại câu được câu không giữa hai người, trong quá trình này, Hiếu Thanh không lúc nào là không nghĩ đến lời của hệ thống. Từng có câu nói như vậy, nam chủ là để nữ chủ đến yêu, nam phụ chính là để cho độc giả yêu. Chỉ câu nói ấy thôi cũng có thể thấy được mị lực của nam phụ chả hề kém cạnh nam chính, ngược lại mà nói bọn họ càng vĩ đại, càng làm động lòng người. Hiếu Thanh vẫn luôn hiểu tại sao từng ấy năm cô vẫn chưa từng đem tình yêu cho người đàn ông nào, chỉ vì cô giữ trái tim mình quá khắt khe, đến cuối cùng cô thậm chí còn cảm thấy có người yêu hay không cũng chẳng hề gì.
Nếu từng đã, bên cạnh cô có xuất hiện một người đàn ông hoàn mỹ như trong nhiệm vụ vậy, Hiếu Thanh nghĩ chỉ cần đối phương yêu cô, cô làm sao lại có thể không đem tình yêu cho anh ta? Trong khoảnh khắc ấy, Hiếu Thanh đột nhiên nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện. Có lẽ mọi chuyện cũng không khó như trong tưởng tượng, dù sao đến cuối cùng đều sẽ chuyển dời lại trên người Hiếu Thanh, cô cần gì phải để ý đâu? Nghĩ thông suốt tất cả, Hiếu Thanh nháy mắt cũng thoải mái không ít.
“Bạn học Vinh đi qua nông thôn sao?” Trong lúc đợi máy bay cất cánh, Hiếu Thanh nhẹ giọng hỏi.
Vinh Cảnh Dương lắc lắc đầu, nói:”Không có đi qua, lần này nhờ phúc của cô, rốt cục có thể góp thêm kiến thức.”
“Vậy cậu Vinh cậu cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, nơi đó điều kiện so với trong thành phố không phải kém một chút đâu.” Bạch Hiếu Thanh đều có thể vượt qua những khó khăn như vậy, càng đừng nói là vồn liền sinh ra tại nông thôn Ninh Tiêu Tiêu.
Vinh Cảnh Dương định liệu trước nói:”Cô ơi, cô đừng coi khinh em nha, em nhất định làm được.”
“Cô tự nhiên tin tưởng em.” ( Thay đổi thành cô em nhé! _ Cái này chưa bàn với Tiểu Tình Tình, có gì Tiểu Tình Tình đừng giận nghen~~~~)
Một câu nói đơn giản như vậy bỗng làm cho tim Vinh Cảnh Dương đập nhanh hơn, sợ để lộ, Vinh Cảnh Dương chỉ đành dời đi tầm mắt, đem ánh mắt đều để ở ngoài cửa sổ. Cảm nhận được máy bay chậm rãi cất cánh, Vinh Cảnh Dương cũng hiểu được một chuyện. Đối với cô giáo tên Bạch Hiếu Thanh này, cậu có ấn tượng rất tốt. Nhưng điểm ấy thực có thể lý giải, người con gái xinh đẹp thiện lương như vậy mặc cho ai ở chung cũng có thể không sinh ra ấn tượng đẹp về cô ấy.
Cậu sẽ yêu cô sao? Ý niệm này vừa xẹt qua đầu Vinh Cảnh Dương liền bị cậu lập tức bác bỏ. Yêu một người cậu có thể không quan tâm đến tuổi, gia thế, thân cao, nhưng đối phương lại là cô giáo cậu, hơn nữa cậu biết rõ bản thân vẫn đều chỉ yêu Đổng Thiện Thiện, cho nên cậu sẽ không yêu phải Bạch Hiếu Thanh, tuyệt đối sẽ không. ( Uy, anh đừng chắc thế, sao này mất vố bây h!:V)
Sau khi Hiếu Thanh mang theo Vinh Cảnh Dương xuống máy bay rồi qua mấy trạm xe để đến trường học, lúc ấy đã là buổi tối chín giờ.
Quả thật rất đơn sơ cùng gian khổ, sau khi Vinh Cảnh Dương đi vào phòng ngủ của Bạch Hiếu Thanh, cậu rốt cục ý thức được điểm này, đây chỉ là một gian phòng có tầm đâu hai mươi mét vuống, cũng không phải chuyên quét dọn gì, tro bụi nhiều đến đâu có thể tưởng tượng rồi đấy. Để cho Vinh Cảnh Dương kinh ngạc là một căn phòng nhỏ như vậy, thế nhưng có thể giải quyết tất cả nhu cầu bình thường cần.
“Cô Bạch, hai năm qua ngài ở nơi này sao?” Vinh Cảnh Dương trong lòng thật thương tiếc.
Nông thôn không thể so thành phố, tùy thời có thể tìm cửa hàng dùng cơm, ở trong này, vừa đến tám giờ, mọi người đều đã lần lượt ở nhà xem ti vi chuẩn bị nghỉ ngơi, nhất là vào mùa đông, còn sớm hơn nữa. Cho nên, vì cái bụng đói đang kêu vang, Hiếu Thanh đành phải xuống bếp.
Ngửi mùi hương tràn ngập trong phòng, Vinh Cảnh Dương đói không chịu được. Cậu đi đến bên người Hiếu Thanh, nhìn nước đang quay cuồng trong nồi, nói:” Cô Bạch à, ai có thể lấy đến cô là may mắn của người đó.”
“Cô cũng nghĩ vậy.” Hiếu Thanh thực không khách khí nhận lời khen.
Vinh Cảnh Dương ngẩn ra rồi cười lớn. Hình như vừa rồi khỏi thành phố tấp nập kia, cô Bạch liền trở nên sáng sủa hẳn ra, liên quan tâm tình của cậu cũng bị cuốn hút, thoải mái không ít. Nơi này quả thật điều kiện kém, giao thông bất lợi, hàng hóa thiếu thốn, nhưng nghĩ đến cũng là có chỗ đáng yêu.
Khi Hiếu Thanh đem hai bát mỳ lớn bưng lớn, Vinh Cảnh Dương mắt lập tức đều thẳng ra*. Nhìn đến cảnh này, Hiếu Thanh không khỏi nở nụ cười một tiếng.”Ăn đi thôi!”
Có lẽ là do quá đói, cũng có lẽ là do khả năng nấu nắng của Hiếu Thanh tốt, bữa tiệc này dưới cảm nhận của Vinh Cảnh Dương thật là nhân gian mỹ vị, thậm chí ăn được trong đấy cả hương vị hạnh phúc. Giải quyết xong bát mỳ lớn, Hiếu Thanh lập tức lại hỏi:”No rồi sao? Nếu không ăn no, cô lại đi nấu.”
“Đã ăn no, thưa cô.” Thật sự ăn rất ngon nha! Nếu không phải không có bụng mà để, Vinh Cảnh Dương tuyệt đối sẽ lại ăn một chén.
Khi nói chuyện, Hiếu Thanh cũng ăn xong rồi, đang chuẩn bị đứng dậy đi rửa chén, lại bị Vinh Cảnh Dương đoạt đi, nói:”Cô ơi, để em rửa đi, cô trước nghỉ ngơi một chút.” Chuyện gì cũng không làm, Vinh Cảnh Dương cảm thấy thực băn khoăn, cứ việc cậu chưa bao giờ rửa bát, nhưng đã đều nhìn thấy, hẳn là không khó. ( Công tử bột chính hiệu!)
“Vẫn là để cô đi! Bữa sau cho em rửa, bữa này em trước học tập đã.” Hiếu Thanh thật ra có tâm tư xem diễn, nhưng lo lắng tình hình bát không có nhiều cô cũng đành bỏ qua, cô cũng không muốn ngày mai cầm nồi ăn cơm.
Rửa chén là một chuyện không thể đơn giản hơn, Vinh Cảnh Dương lại không biết bước đầu tiên nên làm gì, cậu thật sự băn khoăn.
Đây là một đôi tay thon dài, trắng noãn, nhẵn nhụn, lại cam nguyện bị ngâm dưới vật chất hóa học, trong lúc nhất thời Vinh Cảnh Dương cảm thấy không biết nên nói gì. ( Kiểu anh cảm thấy đôi tay chị nên dành để đánh đàn, hay ngồi chơi, vv… ấy. Nhiều lời tí!)
Chạy một ngày đường không có khả năng không mỏi mệt, nhưng là vấn đề dừng chân lại để cho cô khó xử, Hiếu Thanh ký túc xá không phải là không dư giường cùng kho, nhưng lo lắng đến nam nữ có khác cùng với cậu là học sinh của cô, Hiếu Thanh lựa chọn đi tá túc.
“Cô à, để em đưa cô đi qua đi!” Đã trễ thế này, trời lại tốt như vậy, một chút ánh sáng đều không có, Vinh Cảnh Dương có chút lo lắng. ( Sao hàng này không nghĩ nếu mà hàng này không đi thì Hiếu Thanh cần gì tá túc~)
Hiếu Thanh không từ chối, kỳ thật cô muốn mượn ký túc xá của cô giáo Đinh cách đó không xa, cũng chỉ đi đường mất vài phút. Nhưng cô có mục đích của mình. Cô giáo Đinh mở cửa nghĩ đến chỉ có Hiếu Thanh một người, đang nhìn đến phía sau còn đi theo cái dễ nhìn, rất nhanh phản ứng lại, hỏi:”Cô Bạch, bạn trai cô sao? Không giới thiệu một chút?”
“Cô giáo Đinh, cô suy nghĩ nhiều rồi, là học sinh trước kia của tôi Vinh Cảnh Dương, đây là cô giáo Đinh.” Kỳ thật Hiếu Thanh muốn chính là những lời này. ( Chị quá gian xảo:))