- Khốn kiếp thật… cái gã Tử Vũ này là thần thánh phương nào chứ, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở chốn này!???
Một bóng đen cứ liên tục bước qua bước lại trong căn phòng tối, hiển nhiên là đang có tâm trạng bồn chồn lo lắng vô cùng. Kế hoạch đã được trù tính cả trăm năm, tổn hao vào đó biết bao mồ hôi công sức, cuối cùng chỉ trong một giây lại tan thành bọt nước, hơn nữa còn vì một nguyên do không thể tin được. Mẹ kiếp, chỉ vài con người đã có thể giết sạch cả một toà ma thành, dù có nằm mơ cũng không mơ ra được, hỏi làm sao mà gã có thể tính toán cho nổi đây…
- Bình tĩnh đi, lão Sư, lão Xà còn chưa lên tiếng, ngươi lo làm cái gì chứ…
Trong căn phòng tối đó không chỉ có mình nam tử nọ, mà còn hai người khác, đang ngồi trên hai trong ba cái ghế kê sát mép tường. Ngồi trên chiếc ghế nằm bên trái, cũng là người phát ra câu nói vừa rồi, vốn một nữ tử, đang không ngừng xoay xoay những lọn tóc dài mượt của mình, thần tình chừng như chẳng hề quan tâm tới bất cứ thứ gì ngoài những lọn tóc đó.
- Lão Sư đúng là không nên nóng nảy, nhưng ngươi cũng nên lo lắng cho đại cục một chút đi, Điểu Điểu!
Người được gọi là lão Xà cuối cùng cũng lên tiếng, thanh âm nửa quen nửa lạ. Quen vì đó đích thực là giọng nói của Phiên Văn, lạ vì xen lẫn trong giọng nói ấy, còn có những tiếng "phì phì" giống hệt như một con rắn.
- Đại cục? Ta không có hứng. Ta đã giao hẹn từ trước, đây sẽ là lần cuối cùng ta hợp tác cùng các người cho cái nhiệm vụ chết tiệt này…
Nữ nhân được gọi là Điểu Điểu vẫn chẳng hề tỏ vẻ quan tâm đến thứ mà cả ba gọi là đại cục, vẫn tiếp túc nghịch ngợm những sợi tóc của mình, dường như chẳng để hai tên đồng bọn vào trong mắt. Lão Xà thì không sao, nhưng lão Sư đích thực là người nóng tính, làm sao lại có thể chịu yên như vậy, tức thì cổ họng trào lên những tiếng gầm gừ:
- Ngươi…ngươi dám phản lại người đã sinh ra ngươi sao!!???
Trong bóng tối, chỉ thấy đôi mắt của lão Sư bắt đầu vằn lên những tia máu đỏ phát ra dị quang kinh thế hãi tục, gườm gườm nhìn vào Điểu Điểu như thể muốn ngay lập tức xé tan nàng ta ra thành từng mảnh nhỏ. Tuyệt không để tâm, Điểu Điểu vẫn thản nhiên bật lên một tiếng cười cao vút tựa tiếng chim hót, nói:
- Sinh ra ta? Người mà kẻ đó sinh ra là lão Điểu, mà cái lão vô dụng đó thì đã chết cả vạn năm rồi. Ngươi đừng quên, so với lão Điểu, thì ngươi chẳng mạnh hơn là bao nhiêu đâu. Muốn giết ta ư? Hay là ngươi muốn theo chân lão đây??
- Đừng có quá đáng, Điểu Điểu. Một trong hai người bọn ta thì không giết được ngươi, nhưng hai người hợp sức, thì ngươi chết chắc…
Phiên Văn, hay đúng hơn là lão Xà, cuối cùng cũng rít lên bằng cái giọng rắn chói tai của y, chừng như sự kiên nhẫn đối với Điểu Điểu cũng đã đến giới hạn. Chính vào lúc đó, từ trong bóng tối, một thanh âm lạnh lẽo vang lên, đột ngột đến mức cả ba kẻ đang hục hặc với nhau đều phải giật mình khiếp hãi:
- Cả ba các ngươi, đều chết chắc!
Chữ "chắc" phát ra còn chưa trọn vẹn, bóng tối trong phòng đã bắt đầu biến động kịch liệt, chỉ trong chớp mắt đã hoá thành hàng vạn những bóng ma phiều phù bất định, đồng loạt lao về phía ba kẻ còn đang ngỡ ngàng trước sự xuất hiện của người thứ tư.
- Hắc Ám…là "cha" ư??
Lão Sư một quyền đấm ra mang theo dị mang chói lọi, sau khi va chạm với những bóng ma đang cuồn cuộn cuốn đến thì liền cảm thấy năng lượng của mình đang bị xâm thực một cách nhanh chóng, liền hoảng hốt lùi lại, miệng lẩm bẩm đầy sợ hãi. Ở phía còn lại, lão Xà cũng phải chịu cảnh tương tự, nhưng liền lập tức rít lên, đoạn dùng một thân pháp cực kì quỉ dị phỏng thẳng lên trời xuyên qua trần nhà rắn như đá núi.
- Đừng có ngu ngốc thế. Chạy!!! Text được lấy tại Truyện FULL
Tiếc là dù lão Xà muốn chạy, nhưng người vừa mới đến lại chẳng muốn thành toàn cho y. Mắt thấy đầu y sắp chạm vào trần nhà, một đạo hắc lưu bỗng đột nhiên xuất hiện chặn ngay trước mặt y, khiến y tức thì khựng lại, vội vội vàng vàng mà hạ thân xuống đất.
"Bùng!!"
Trong ba người, cuối cùng chỉ có Điểu Điểu là thoải mái nhất, sau khi va chạm với những bóng ma u tối nọ thì chỉ bị lùi lại vài bước, nhưng thần tình vẫn yên ổn, chứng tỏ lực xâm thực mạnh mẽ của một đòn vừa rồi không hể ảnh hưởng nhiều đến nàng.
- Ta chỉ có một câu hỏi. Trả lời xong, các ngươi sẽ được chết toàn thây.
Thanh âm lại vang lên một lần nữa, không vang vọng khắp phòng như lần đầu, mà xuất phát từ một thân ảnh đang dần hiện ra từ trong hôn ám. Nói hiện ra có phần không chính xác, mà đúng hơn, là đang được hôn ám kết hợp lại thành một hình người ở ngay giữa phòng.
Tử Vũ.
Phán đoán của hắn tuyệt đối không sai, gã Phiên Văn nọ đích xác vẫn còn ở trong Ám Lâm Chi Thành. Bất quá, cũng phải nói là hắn rất may mắn, trong khi đang định lật tung cả toà ma thành này lên thì đột nhiên bắt được một tia dị lực phát ra từ dưới lòng đất. Hắn tất nhiên không thể bỏ qua, toàn thân lập tức hóa thành hôn ám xâm nhập vào gian mật thất này, nhân cơ hội chúng không đề phòng liền tấn công đọat lấy tiên cơ.
- Rốt cuộc, thì ngươi là thứ quái quỉ gì vậy?
Lão Xà sau khi hạ thân xuống đất đã lập tức nhảy lại gần lão Sư, rít giọng hỏi Tử Vũ. Lão đối với hắc ám tất nhiên thập phần quen thuộc, nhưng "hắc ám" đến mức như hắn, thì quả thực lão chưa từng gặp bao giờ. Chỉ một chiêu, nhưng lại có thể xâm thực thẳng vào lực lượng phòng ngự của cả ba người bọn lão, thì thực lực, khẳng định đã không còn có thể dùng cách ước lượng bình thường của Vô Tận giới để đong đếm nữa…
- Nhã Dạ đang ở đâu?
Tử Vũ tất nhiên chẳng cần quan tâm đến câu hỏi của lão Xà, thản nhiên hỏi. Bất quá, mục đích của câu hỏi này, lại không phải là câu trả lời, mà chính là sự phân tâm của đối phương. Lão Xà cùng lão Sư vừa mới chù chừ chưa biết trả lời hay không, thì thân thể hắn đã đột nhiên biến mất, hòa cùng hôn ám hóa thành một cái miệng lớn cuồn cuộn bổ tới cả hai. Thực lực của Tử Vũ lúc này, đã hoàn toàn không cần đến chiêu thức, hoàn toàn có thể tùy tâm sở dục mà phát động hắc ám để tấn công.
Trước đối thủ ngang tài ngang sức mà bị chiếm mất tiên cơ, thì bại là điều tất yếu. Hơn nữa, ở đây, lão Xà và lão Sư lại chẳng phải đối thủ của Tử Vũ, tức thì liên tiếp bị hắn đẩy lùi. Hai lão đã sống cả vạn năm, kinh nghiệm chiến đấu cực kì phong phú, nhưng khi đứng trước một thứ quái vật tạo thành từ hôn ám hoàn toàn không biết nhắm vào chỗ nào để ra chiêu, thì rốt cuộc cũng chỉ có một cách là trân người ra chịu trận, hệt như Tử Vũ trong lần "đụng độ" với Cuồng Bạo Thâm Hải cách đây vài ngày.
"Hống!!"
Lão Sư cuối cùng cũng không nhịn nổi, liền điên cuồng gầm lên một tiếng, thân thể tức thì bạo trướng, phá nát nhân hình mà trở về bổn thể. Chỉ thấy, trong thứ huyết mang kì dị lập lòe, y hiện ra là một con sư tử với hai cái cánh dơi cự đại cùng chiếc đuôi bọ cạp đang không ngừng vung vẩy (*), chính là Ma Sư tộc, một trong những đứa con của Hắc Ám Ma Thần trong truyền thuyết.
Nhìn thấy đồng bọn đã hiện nguyên hình, lão Xà cũng tức thì rít lên một tiếng chói tai, đoạn rùng mình hóa thành một con mãng xà khổng lồ với hai con mắt đỏ như chậu máu, phần thân dưới có chân như chân rết, sau lưng có một cặp cánh đại bàng, trước ngực là một cái miệng rộng ngoác đấy răng lởm chởm. Con Ám Xà vừa mới hiện ra đã to bằng nửa căn phòng, nhưng thân thể lại không dừng lại ở đó mà vẫn tiếp tục bạo trướng, đến cuối cùng khi tấm thân ấy đã lớn đến mức phá nát cả căn phòng mà ngoi lên mặt đất, thì kích thước của nó cũng phải ngang ngửa với một con Cự long khổng lồ.
- Ám Xà và Ma Sư, vậy đây hẳn là Dị Điểu rồi!!
Tử Vũ tuyệt chẳng động tâm, mắt hướng về phía Điểu Điểu như chờ đợi. Chẳng ngờ, nàng ta từ nãy giờ vẫn giữ khoảng cách với đồng bọn, nhân lúc này khi căn phòng bị phá nát lại tung mình lên không, vẫn giữ nguyên dạng là một người con gái trong chiếc áo choàng đen bí ẩn, thản nhiên cười.
- Ngươi cứ chơi với chúng cho đã đi, ta đợi!
Bởi vì căn phòng dưới đất đã bị con Ám Xà phá nát, Tử Vũ cũng theo đó mà trôi lên phía trên, nhìn thấy xung quanh binh đoàn khô cốt của mình vẫn đang tử chiến quyết liệt với đám Dạ Huyết tộc điên cuồng khát máu. Theo cục diện hiện tại, trận chiến này khẳng định sẽ còn phải kéo dài thêm một đoạn thời gian nữa, cũng tức là hắn sẽ không thể toàn tâm toàn ý mà đối phó với ba gã tử tôn của Hắc Ám Ma Thần này được. Bất quá, dù là như thế, thì Tử Vũ vẫn tuyệt đối tự tin.
Là sự tự tin dựa trên một cơ sở duy nhất.
Sức mạnh của chính hắn.
"Rầm!"
Gần như cùng một lúc, cả hai con cự thú đồng loạt lao tới, không hề có chiêu thức màu mè mà chỉ là những cú táp và quật rất đỗi bình thường. Bất quá, những cú táp, quật bình thường ấy, lại tuyệt đối có thể hủy diệt bất cứ thứ gì bị chúng nhằm vào. Ở đây, thứ mà chúng nhằm vào, chính là Tử Vũ.
Tử Vũ thân hình vốn đang trôi nổi trong không gian, sau khi nhìn thấy lực công kích cường hoành của hai con cự thú, liền lập tức bỏ ngay ý định ngạnh đấu. Bằng một thân pháp ưu mĩ nhất, hắn nhanh nhẹn né sang bên trái, vừa vặn thoát khỏi một cú quật đuôi như trời giáng của con Ám Xà, đoạn lập tức hạ thân xuống đất, để cho con Ma Sư lao vút qua người. Chính vào lúc đó, Ám Tuyển trên tay hắn liền cực tốc phóng đi, như ma như mị hóa thành một con hắc sư đen tuyền, chính là một chiêu học lóm được từ Tiêu Dược ngày nào, điên cuồng cắn thẳng vào cổ họng con Ma Sư nọ.
Hai con sư tử có kích cỡ tương đường, một con là thực, một con do huyễn hóa mà thành, tức thì điên cuồng lao vào nhau cắn xé, chỉ trong chốc lát đã cày nát cả một khoảng đất lớn của Ám Lâm Chi Thành, khiến cho không ít những tên Dạ Huyết tộc và khô lâu đang chiến đấu gần đó bị vạ lây mà tan thành bột vụt.
"Phì!!!!"
Nhìn thấy đồng bọn bị cầm chân, con Ám Xà nọ liền rít lên một tiếng, thân hình cự đại nhanh như chảo chớp một lần nữa bổ thẳng về phía Tử Vũ, đến giữa đường lại từ một mà phân ra làm ba, khóa chặt mọi đường lui của hắn.
Bất quá, Tử Vũ lại không nhất thiết phải lui.
- Tử Huyết Ma Nhãn!!
Đó không phải một tiếng hét, chỉ đơn giản là một thanh âm đột nhiên vang lên chát chúa trong đầu lão Xà. Thế rồi, trước khi lão kịp xác định ý nghĩa của thanh âm đó, cả một khoảng không gian lấy Tử Vũ làm trung tâm bỗng nhiên bị cô đặc lại bởi những luồng hắc vụ đen kịt. Và, hiện lên ở giữa mảng hắc ám đó, là hai con mắt màu đỏ huyết đang trừng trừng nhìn vào lão Xà.
- Á!!!!
Tử Vũ vốn theo Trình Tưởng học Tử Vong Ma pháp ngay từ khi còn nhỏ, hiển nhiên đối với công kích tinh thần cực kì am hiểu. Thêm vào đó, Tử Vong Ma Nhãn của hắn hiện tại còn được kết hợp với sự điên loạn bị tích tụ cả vạn năm của Bạo Huyết Ma Đế, sự khủng bố tuyệt đối không phải bằng lời mà có thể diễn tả được. Lão Xà, thống lĩnh của Ám Xà tộc do đích thân Hắc Ám Ma Thần tạo ra, thực lực khẳng định không yếu, nay đứng trước đôi mắt đó, chỉ còn biết hét lên đúng một tiếng.
Là thanh âm tỉnh táo cuối cùng của lão.
Tinh thần bị chìm vào trong điên loạn, lão Xà bắt đầu rít lên những tiếng chát chúa bằng cái miệng khổng lồ, thân hình điên cuồng vung vẩy giữa không trung, tạo thành những đạo kình lực mãnh liệt tỏa ra xung quanh, khiến cho cả một mảng đất rộng gần đo liền bị cày nát hệt như có một cơn lốc cuốn qua.
Tử Vũ từ trong hôn ám hiện ra, tĩnh lặng nhìn vào con quái thú đang điên cuồng quăng quật phía dưới, trong mắt hiện lên những tia dị mang kì đặc. Bằng vào Tử Huyết Ma Nhãn, hắn đã không chỉ khiến cho đối thủ phát điên, mà còn xâm nhập vào trong não bộ của lão Xà, đọc ra những thông tin lưu trong đó dễ dàng như đọc một cuốn sách. Hắn hiện tại đã biết Nhã Dạ đang ở nơi nào, và hơn thế, hắn còn nhìn thấy những hình ảnh liên quan đến một nữ nhân khác của mình.
"Veo"
Tử Vũ khẽ phất tay áo, cuốn con Ám Xà đang quằn quại bên dưới vảo trong không gian hôn ám của chính bản thân, đoạn quay sang phía Ám Tuyển và lão Sư đang giao chiến, cùng lúc nghe thấy một thanh âm kinh khiếp vang lên từ phía đó.
"Hống!!!"
Con Ma Sư ngẩng đầu rống lớn, đoạn giữ nguyên tư thế đó mà trở thành bất động. Thế rồi, khi một cơn gió cuốn qua, toàn thân nó hệt như đã biến thành một đống bột vụn, dần bay đi tứ tán. Ám Tuyển, lúc này đã trở thành một vòng xoáy màu đen đang cuồn cuộn xoay chuyển, hệt như một cái lỗ đen có khả năng thôn phệ vạn vật.
"Hưu!!"
Thu lấy Ám Tuyển vào tay, Tử Vũ vô thanh vô tức biến mất, rồi đột ngột hiện ra ngay trước mặt Điểu Điểu nãy giờ vẫn đứng yên quan sát tất cả. Cũng giống như Tử Vũ, Điểu Điểu toàn thân vận một chiếc áo choàng màu đen, ngoài mấy lọn tóc lộ ra bên ngoài, kì dư nhân dạng của nàng vẫn nằm trong vòng bí hiểm. Nhìn hắn, Điểu Điểu thân hình khẽ nhún xuống biểu hiện kính ý, đoạn nhẹ giọng nói:
- Ta có được tha mạng không?
- Còn tùy xem ngươi trả lời những câu hỏi của ta thế nào!
Suy nghĩ trong một giây, đoạn Tử Vũ đáp khẽ, thân hình cũng theo đó mà từ từ hạ xuống mặt đất ngỗn ngang bên dưới. Nhìn thấy cuộc chiến giữa đám cương thi của mình và lũ Dạ Huyết tộc nọ cũng đã sắp đến hồi kết khi Đinh Đang, Y Nhược và Lục Nhi đã tham chiến, hắn lẳng lặng cất bước về phía Hắc Ám Ngọc Tháp, trong lòng chỉ có một ý nghĩ duy nhất, một hình ảnh duy nhất.
Nhã Dạ.
(*) Ma Sư được lấy hình tượng từ quái thú Manticore trong thần thoại Hi Lạp.