Đông Phương Ngạo Khâm thần sắc tiều tụy, đang miệt mài phê duyệt tấu chương
thì nghe thấy giọng nói của nàng, liền chậm rãi ngẩng đầu lên,buông
tiếng thở dài rồi phất tay ra hiệu cho nàng đứng lên.
Lăng Bích Nguyệt cũng không phải là người hay vòng vo nên lập tức vào thẳng vấn đề, không kiêu ngạo không siểm nịnh lên tiếng :
“ Hồi bẩm hoàng thượng, thần thiếp hiện tại… đã có bằng chứng cho rằng,
Hàn Vương là hung thủ, nhưng là, hiện vẫn chưa tìm ra vương gia, hơn
nữa,… thần thiếp… thần thiếp không chắc chắn…” Nàng khẽ cắn môi dưới.
Ngạo Khâm vừa nghe đã tìm ra hung thủ, mắt đã sáng bừng lên, hồng hào hơn hẳn, vui vẻ nói với nàng :
“ Ha ha, tìm được là tốt, tìm được là tốt, có bằng chứng lại càng tốt! Ha ha, không hổ danh là thê tử của Lam Triệt, trẫm xem như đã bớt được một gánh nặng. Được rồi, bất luận là tìm được hay chưa, ít ra vẫn có thể
cho Phong tộc một câu trả lời, chắc chắn bọn họ sẽ không động thủ”
Nàng im lặng không nói gì, chỉ rút trong tay áo ra mẩu gỗ Đàn Hương dâng lên cho hoàng đế rồi xin phép lui về vương phủ. Hoàng đế tâm trạng vô cùng
vui vẻ, không những còn cho người tiễn nàng về, còn ban thưởng rất nhiều thứ.
Lăng Bích Nguyệt cũng chỉ nhận qua loa, rồi lên xe ngựa trở về vương phủ. Suốt cả quãng đường nàng không ngừng suy nghĩ, tay khẽ
siết vạt áo. Rõ ràng Mạc Y Hàn không phải là hung thủ, Hàn vương dù gì
cũng là bậc kỳ tài, há có thể để lộ manh mối dễ dàng như vậy… Huống gì,
huống gì…. Rõ ràng là quan binh triều đình đã tìm hết một lượt cũng
chẳng thể tìm ra manh mối, mà vì sao A Hàn A Lâm nhanh như vậy đã tìm
ra, nói bọn họ võ công phi phàm cũng tạm chấp nhận, nhưng nàng vẫn thấy
vô cùng mâu thuẫn…
Trong thư phòng, Đông Phương Lam Triệt lười
biếng nằm trên ghế quý phi nhìn A Hàn cùng A Lâm đang quỳ trước mặt ,
ngón tay thon dài vuốt ve ly rượu trên tay, ánh mắt mơ màng lại lộ ra
vài tia âm hiểm , thanh âm cũng là cực kỳ lạnh lùng :
“ Các ngươi…nhanh như vậy đã quên ai là chủ tử rồi sao?”
“ Vương gia,bọn thuộc hạ không hề quên. Nhưng là, thuộc hạ thật lòng cầu
xin vương gia không nên cứ cố chấp , chủ quan như vậy. A Hàn cho rằng,
vương phi nương nương không phải là nữ tử bình thường, nương nương chắc
chắn sẽ rất sớm đoán ra được kế hoạch của vương gia….”
“ Thuộc hạ cũng cho rằng, một khi vương phi nương nương biết được vương gia muốn
làm gì, sẽ làm gì , thì e là, nương nương sẽ vô cùng tức giận”
Một luồng kình phong mạnh mẽ lướt qua hất hai người bọn họ vào tường thật
mạnh, cơ hồ như sắp làm cho tường nứt ra. A Hàn ho ra máu liên hồi, lại
nhìn sang A Lâm cũng đang thở gấp, có chút sợ hãi nói :
“ Vương gia , quay lại là bờ”
“ Bổn vương lại cần các ngươi phải dạy dỗ sao? Có phải bổn vương đã quá
nhân từ với các ngươi rồi? Nhân từ cũng có hạn, bổn vương hiện tại đã
không cần các ngươi nữa, nên rời đi” Lam Triệt phất tay áo, mắt phượng
hẹp dài nhắm lại, khuôn mặt bình thản như chưa có chuyện gì vừa xảy ra,
lặng lẽ nằm xuống .
A Lâm siết chặt quyền, ánh mắt tang thương ,
sau đó rất nhanh rút đoản kiếm bên người , dứt khoát đâm vào tim. A Hàn
giật mình, cả người run lên, hắn biết, một khi đã theo chủ tử, sẽ có
ngày phải nhận kết cục như thế này… Nhưng hắn không cam tâm… không tình
nguyện! Bởi vì, hắn vẫn chưa thể nói cho vương phi nương nương biết hung thủ thật sự, cũng không thể ngăn vương gia gây ra đại họa , chết thế
này quá oan uổng!
Lần điều tra này , những bằng chứng hắn tạo ra
rất sơ sài, chỉ cần để ý một chút là biết. Hắn cũng như A Lâm, đều một
mực tin tưởng nàng kể cả khi mới chỉ gặp nàng duy nhất một lần. Theo như kinh nghiệm nhiều năm, hắn và A Lâm có thể kết luận được, nàng là một
nữ tử vô cùng thông minh, hành sự cẩn trọng. Nhưng mà, khi bọn hắn cho
nàng kết quả, nàng một chút cũng không nghi ngờ, nàng là thực sự tin
tưởng bọn hắn… Vậy mà bọn hắn lại phụ lòng nàng , nhất mực nghe theo
vương gia.
A Hàn nhắm chặt mắt, hạ quyết tâm rồi đột nhiên đứng
bật dậy, dùng tốc độ nhanh nhất để dùng khinh công phi thân đi. Chỉ là,
cho dù hắn có nhanh đến mức nào, vẫn không thể nhanh bằng chủ tử. Hắn
bất lực khuỵu xuống nền đất, cảm thấy trong người nóng ran thất thường
thì cười khổ, chủ tử quả là ra tay quá tàn nhẫn đi,ngay cả chết cũng
không thể ra đi một cách thanh thản…
Lam Triệt ngẩng đầu lên nhìn A Hàn, khóe môi cong lên , chậm rãi cất phi tiêu còn vương lại chút máu vào tay áo, khinh thường nói :
“ Ngươi và A Lâm là một tay bổn vương đào tạo, một chút năng lực đó của ngươi, có thể dễ dàng rời đi hay sao!”
“ Vương gia… khụ khụ…. A Hàn trước khi chết, chỉ hi vọng vương gia đừng
tiếp tục tiến hành kế hoạch…! Nếu như.. nếu như chuyện này xảy ra, vương phi nương nương khẳng định sẽ không tha thứ cho vương gia!”
“…”
“ Thuộc hạ biết vương gia rất yêu nương nương, nếu không, sao có thể nhẫn nhịn, dịu dàng như vậy mà cố kìm nén sự khát máu, tàn bạo của bản
thân?Chính vì vậy, vương gia thỉnh nên suy nghĩ lại, giang sơn và vương
phi, người chỉ có thể chọn một….”
Lam Triệt nhếch môi, xuống giường đứng thẳng dậy , thản nhiên liếc A Hàn một cái sắc lạnh :
“ Bổn vương không từ bỏ cái nào hết!Giang sơn và Nguyệt nhi, bổn vương
đều không bỏ! giết Hàn vương , đăng cơ ngôi vị hoàng đế Mạc quốc vốn đã
là mục đích của ta từ rất lâu rồi. Ngươi nói bổn vương phải bỏ thế nào!”
Vừa rồi bị một tiêu độc của vương gia chém trúng, vết thương trên bụng vẫn
không ngừng rỉ máu, A Hàn cảm thấy trong miệng đắt ngắt, ngũ tạng nóng
ran, có lẽ, độc đã lan ra khắp cơ thể rồi….
Ngay lúc này bên
ngoài lại vang lên tiếng a hoàn báo nàng đã hồi vương phủ, đang phi thân đến đây làm cho Lam Triệt và A Hàn đều giật mình. Nhanh như vậy đã trở
về rồi sao?? Rõ ràng theo như hắn dự đoán, ít ra khoảng một khắc nữa
nàng mới về đến vương phủ cơ mà!
A Hàn không suy nghĩ gì nhiều,
nhân lúc Lam Triệt còn đang lơi lỏng liền nhào ra, tuy hắn đang bị
thương nặng, nhưng chỉ phá cửa thôi thì chẳng có gì khó khăn . Miệng lại ho ra một búng máu đen, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang phi thân tới, bên
tai còn loáng thoáng nghe thấy tiếng gọi của nàng, cảm thấy nàng còn
đang đỡ hắn, chỉ là, mắt hắn hiện tại đã dần nhòe đi, căn bản là không
thể nhìn rõ được nữa rồi. Vương phi nương nương, nhất định nương nương
phải ngăn vương gia ! Thuộc hạ sai rồi, kiếp này không thể chuộc tội,
thề kiếp sau nếu có ngày trùng phùng , nhất định sẽ thỉnh tội với nương
nương.
Lăng Bích Nguyệt ôm A Hàn trong lòng, không ngừng gọi tên
hắn, hoảng hốt tột độ. Cái tên sát thủ chết tiệt này! Vừa nãy còn làm
mặt lạnh với nàng, còn đỡ Tịch Nhan đang sắp sửa ngã vào người nàng, sao bây giờ lại nằm một đống ở đây rồi!?
“ A Hàn! A Hàn! Sao lại ra
nông nỗi này? Ngươi làm sao vậy! Tỉnh, tỉnh cho bổn vương phi! Bổn vương phi vì ngươi mà không ngại bỏ xe ngựa, một mực chạy về đây chỉ để gặp
ngươi xác minh lại vài chuyện… vì sao chưa kịp hỏi mà ngươi đã ngủ rồi!
Tỉnh cho ta!”
Nàng đưa tay bắt mạch cho A Hàn, khuôn mặt đanh
lại. Sao lại thế được ! Là ai đã giết A Hàn? Còn cả A Lâm… A Lâm đang
nằm ngay chính giữa phòng…
Lăng Bích Nguyệt nhìn A Hàn, rồi lại
ngẩng lên nhìn nam tử thân hồng y đỏ rực đang đứng im lặng nhìn nàng ,
khuôn mặt hắn hiện rõ vẻ lạnh lùng đáng sợ khiến nàng cảm thấy vô cùng
sợ hãi, khó khăn lắm mới thốt lên được vài chữ :
“ Là chàng… là chàng giết A Hàn phải không? Vì sao… A Hàn làm gì sai?”
“ Thuộc hạ không nghe lời, cố chấp khó bảo, bổn vương không cần những kẻ
cố chấp! Nàng không cần phải tỏ ra đau lòng như vậy, bọn họ chẳng qua
cũng chỉ là thuộc hạ mà thôi” Lam Triệt bình tĩnh bước từng bước tới
trước mặt nàng, giơ tay muốn bế nàng lên thì bị nàng khinh miệt đẩy mạnh ra, trừng mắt nhìn :
“ Chàng cố tình phải không? Hôm nay chàng
rất lạ… có phải, chàng đang giấu thiếp chuyện gì đúng không? Hả? Mau nói đi! Chàng giết A Lâm, A Hàn để giết người diệt khẩu đúng không?Chàng
đang mưu tính chuyện gì!”
“ Đây là chuyện của nam tử, nàng thân là nữ tử không cần phải xen vào!”
“ Ta cứ xen vào đấy! Chàng định làm gì ta nào? Hừ,Lam Triệt, chúng ta dù
gì cũng đã là phu thê với nhau, chàng lại giấu ta như vậy, có phải chàng đã không còn xem ta là thê tử của chàng nữa rồi?Chàng mau trả lời ta
đi!” Lăng Bích Nguyệt nổi giận, tiện tay rút thanh kiếm đeo bên hông của A Hàn, chĩa thẳng vào Lam Triệt.
Hắn im lặng không nói, chỉ cụp
mắt cong môi khiến nàng cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn nghĩ nàng sẽ nể
tình mà nương tay sao? Còn lâu! Nàng tăng thêm lực đạo, lưỡi kiếm cứa
vào cổ hắn thành một đường , máu cũng từ đó mà rỉ ra.
“ Nàng náo
loạn như vậy đủ chưa? Người đâu!” Đợi cả nửa ngày hắn mới chịu lên
tiếng. Vừa dứt lời đã có mấy thị vệ chạy tới , cung kính chắp tay :
“ Vương gia thỉnh giao phó!”
“ Đưa vương phi về tẩm thất, canh chừng không cho nàng ra ngoài nửa
bước!” Lam Triệt phất tay áo, nàng bị một lực của hắn đẩy ra , không cam lòng lui về sau một chút bị các thị vệ điểm huyệt dẫn đi.
Nàng
đi rồi hắn mới dám thở dài một tiếng, bỏ đi sự kiên cường lạnh lùng vừa
nãy , bất lực ngồi xuống ghế. Thị vệ cũng đã dọn thi thể của A Hàn và A
Lâm đi, trong căn phòng chỉ có một mình hắn ưu tư suy nghĩ.
Hắn
muốn tạo phản, muốn đăng cơ thì có gì là sai? Nam tử trong thiên hạ ai
mà chẳng muốn? Huống hồ, hắn lại là một người xuất chúng như vậy? Hơn
nữa, từ khi thành thân với nàng hắn lại càng nhanh chóng muốn được ngôi
vị đó, bởi vì hắn muốn cho nàng một cuộc sống tốt đẹp hơn, muốn để nàng
trở thành mẫu nghi thiên hạ…
Lẽ nào, điều đó lại không tốt hay
sao? Vì sao A Lâm lẫn A Hàn, bọn họ tuy vẫn luôn phụng mệnh hắn, nhưng
không khi nào không thỉnh cầu hắn suy nghĩ lại, cả nàng cũng vậy, đến
cuối cùng là vì cái gì ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT