Lăng Tiêu đến cửa tây trường học chúng tôi vào buổi trưa

Tôi thật không nghĩ hắn nói đến là đến thật.

“Thế nào mà anh lại muốn tập kích đột xuất như vậy”. Tôi nhịn không được sự oán giận khi nhận được thông báo trên điện thoại báo rằng hắn đã đến cửa Tây.

“Không phải anh đã nói muốn đến sao?”. Lăng Tiêu hình như không nghe được sự bất mãn trong giọng nói của tôi, cứ cái giọng điệu biếng nhác đó.

“Tôi tưởng anh nói đùa thôi”

“Anh đâu có hài hước như thế”

“Gì chứ, tôi…”. Tôi nhìn mấy tên đang chờ tôi đến tiệm net, muốn tìm cớ. “Còn chưa ăn cơm nữa”

Tôi nói xong câu này Từ Tiếu Thiên rất hí hửng, khẩu hình miệng với tôi, “mày dở”. Tôi buồn bực, dẫu sao cũng vừa lúc còn gì. Quả nhiên Lăng Tiêu vừa nghe đã nói. “Mình cùng đi”

“Tôi….”. Tôi định tìm cớ khác.

“Ông anh à, lạnh chết tôi”. Lăng Tiêu nói.

Trong đầu tôi hiện lên ngay hình ảnh hắn cắn cắn cổ áo, rúc sâu vào đó, cảm thấy có chút không đành lòng, dẫu sao thì người ta đã tới rồi, trong gió rét, đường lại xa, đã vậy còn không gặp mặt được thì thấy mình hơi quá đáng.

Tôi nhìn Từ Tiếu Thiên, nó vỗ vai tôi một cái, “mày cứ đi, không ai ăn thịt mày đâu, lảm nhảm cằn nhằn như quỷ nhỏ vậy”

“Tình cảnh là thế nào vậy?”. Uy ca nhấc người Trần Chí Xa lên, không hiểu vì sao mặt tôi u ám.

“Đi thôi Uy ca, mình đi bồi bổ, ăn đồ ngon”. Từ Tiếu Thiên chen vào, lôi Uy ca và Trần Chí Xa đi về cửa nam, vừa đi vừa xoay người làm dấu V với tôi.

Trời ạ.

Thời điểm tôi đến cửa Tây sau cả đường dài hắt xì, Lăng Tiêu tựa vào xe chơi di động. Vì có trận bóng rổ lần trước, trường chúng tôi có nhiều người nhận ra hắn, đặc biệt là nữ sinh, còn trúng ngay lúc nhiều người qua lại, họ đều quay ra nhìn hắn. Hắn không để ý có người nhìn mình hay không, vẻ mặt điềm tĩnh tự nhiên, nhìn thấy tôi liền đem di động bỏ đại vào trong túi áo.

“Gặp em thật không dễ”. Hắn nhìn tôi cười.

“Anh….”. Tôi muốn điên, vừa mở miệng nói được có một chữ, tôi phải xoay người, cúi xuống đất hắt hơi một cái. “Không biết một chỗ tránh gió sao, ở chỗ này làm gì.”

“Sợ em đi ra không nhìn thấy anh”

Làm gì có chuyện đó, tôi nói trong bụng. Lăng Tiêu chính là tuýp mà dù đứng giữa cả đống người, mình cũng sẽ thấy hắn đầu tiên. Quần áo hắn mặc rất có gu, vừa nhìn đã thấy đẹp, khá là gây chú ý, hơn nữa còn chiếc xe kia, có muốn không chú ý cũng khó.

“Đi thôi, tôi mời anh ăn cơm”. Tôi nói. Thật ra tôi không có khẩu vị, sáng đến trưa bị sổ mũi, chẳng muốn ăn cái gì, cộng thêm lâu quá không vận động mà sáng ra lại dùng quá nhiều sức để đòi đạo lý, giờ toàn thân nhức mỏi.

Lăng Tiêu đưa tôi chai nước cùng một hộp thuốc, bảo uống trước khi ăn cơm.

Tôi thấy có chút cảm động ngay, cứ như hắn đi thật xa đến chỉ để đưa thuốc cho tôi, tôi co giật nói tiếng cảm ơn, sau đó suy nghĩ đến chuyện có nên uống luôn một lượt tại đây để tỏ lòng biết ơn.

“Kiều công tử!”. Vừa nghe tiếng nói của Đào Nhiên tôi đã lập tức nhức đầu.

Tôi quay đầu lại, Đào Nhiên cùng với vài nữ sinh từ cửa chính đi ra, có lẽ đi ăn cơm. Thấy Lăng Tiêu đứng trước mặt tôi là mắt sáng rỡ, mấy cô bạn cùng đi theo cũng phấn khích lên, giống như đèn pha lấp lóa chiếu đến tận đây.

“Chào!”. Đào Nhiên chầm chậm chạy đến, vẫy tay với Lăng Tiêu.

“Chào người đẹp!”. Lăng Tiêu cười với Đào Nhiên. Tôi không nhịn được phải nhìn hắn một cái, anh quả là không nhớ mặt ai hết.

“Không giới thiệu cho tôi sao”. Đào Nhiên tươi cười vỗ vai tôi

Tôi phát mệt, này còn giới thiệu nữa sao, cô đi tra cứu tài liệu về người ta cũng được cả bộ. Cùng lắm tôi hiểu ý tứ Đào Nhiên, sao bạn còn chưa giới thiệu mình cho ảnh.

“Đây là Lăng Tiêu”. Tôi chỉ chỉ Đào Nhiên. “Còn đây là đương kim hoa khôi của trường tôi, Đào Nhiên”

Lăng Tiêu nhìn Đào Nhiên, cười nói, “thật không ngờ trường Bách Khoa lại có người xinh như thế”

“Đừng nói như vậy, em sẽ không biết xấu hổ mà hí hửng đó ”. Đào Nhiên nói là không hề thấy xấu hổ, nhìn trên mặt thì là vậy thật.

“Người ta còn chờ bạn kìa”. Tôi chỉ cho nhỏ thấy mấy cô bạn như hổ rình mồi bên kia, phải vội vàng đuổi Đào Nhiên đi, nói sao đi nữa thì nhỏ cũng là bạn gái tiểu Từ.

“Được rồi được rồi, mình lui đây”. Đào Nhiên phất tay một cái như không hề thấy phiền, khóe miệng cong lên một nụ cười đầy ẩn ý, “người ta mang thuốc đến cho bạn, còn không mau dùng đi”

Đệt, tôi nhìn đồ trên tay mình, thiếu điều chỉ muốn đào lỗ chui xuống đất trốn, mẹ nó, đòn trả thù của Đào Nhiên quá tàn độc, không chừa cho tôi chút xíu mặt mũi nào.

Tôi hơi xấu hổ, Lăng Tiêu đứng yên không động đậy, cứ như vậy nhìn tôi, còn thản nhiên nở nụ cười. Tôi không thể nào có được dáng vẻ luôn luôn bình tĩnh của hắn, bực bội mở hộp thuốc, nghĩ rằng chỉ có vài viên thuốc, mà sao làm tôi còn thấy tệ hại hơn cả bị cảm.

“Bốn viên”. Lăng Tiêu nhắc nhở tôi.

“Tôi đây tự biết chứ”. Tôi có chút căm phẫn, lấy thuốc bỏ đại vào miệng, một ngụm nuốt xuống.

“Mời anh ăn cái gì?”.  Hắn nhìn tôi uống thuốc xong, xoay người phóng lên xe, chống chân nhìn tôi, như là chuẩn bị chờ tôi lên.

Tôi nhìn thấy bộ dạng này của hắn thì khá rối loạn, ngồi sau xe hắn sao? Tôi lại nhớ đến cảnh Kiều Đóa Đóa ngồi phía sau ôm eo hắn. Tôi nghiên cứu chiếc xe, không một chỗ tựa, muốn ngồi cho chắc thì phải ôm, đệt, tôi biết vì sao Uy ca luôn muốn có một chiếc như vậy rồi.

“Đem cái xe của anh sang bên kia đi”. Tôi chỉ vào bãi đậu xe, có chết tôi cũng không lên. “Gần lắm”

Lăng Tiêu không nói nhiều, nhanh chóng đậu xe bên đó.

“Đi thôi.”

Trong đầu tôi chợt nảy ra một ý, tên kia, anh hại tôi đây lo lắng sợ hãi nhiều ngày như vậy, bây giờ tôi sẽ bắt anh trả cả vốn lẫn lời.

“Đi ăn món Tứ Xuyên”. Tôi hung tợn nói.

“Hả?”. Lăng Tiêu nghe tôi nói xong liền sửng sốt, tôi hài lòng, tình báo của Đào Nhiên chính xác ghê.

“Thế nào?”. Tôi vờ như không có gì nhìn hắn.

“Em bị cảm còn muốn ăn cay sao?”

Biết ngay sẽ nói vậy mà, tôi lại cúi xuống đất hắt hơi liên tục, đừng có lấy lý do tôi bị cảm làm bia đỡ đạn, không hiệu quả đâu, tôi lấy khăn giấy ra che miệng đi về phía trước:

“Không thành vấn đề, lấy độc trị độc”

Lăng Tiêu nhìn tôi gọi thức ăn, tôi gọi cá chưng, siêu cay. Hắn nhíu mày, kinh ngạc nhìn tôi.

“Em ăn cay được vậy sao?”

Người phục vụ cũng có nhắc tôi, nói món này vô cùng cay vô cùng cay, tôi nói cho cô nàng biết, tôi biết siêu cay chính là siêu cay, không phải cay bình thường.

Tôi chịu cái loại siêu cay này cơ. Mẹ tôi người Tứ Xuyên, một ngày ba bữa không cay là không vui, chỉ hận không thể bỏ luôn hạt ớt vào nước đun sôi, tôi ăn ở nhà như vậy, riết cũng thành công lực cao. Nhà hàng xóm lúc muốn chọn ớt đều tìm tôi, bảo rằng ớt chính hiệu phải là Kiều Dương ăn vào không thấy vị gì. Không sai, tôi đây ăn ớt còn thấy ngọt.

Lúc đem món cá ra, khí cay đập vào mặt, không biết Lăng Tiêu bị dọa sợ hay là bị sặc, vô thức đẩy nó về phía tôi.

Tôi nhìn hắn một cái, trong lòng thấy thật sảng khoái, tôi bảo, ăn thôi, đây mới là chính hiệu.

Lăng Tiêu cười, gắp một đũa, do dự một chút rồi bỏ vào miệng. Tôi quan sát hắn, quả nhiên không tới hai giây, mặt hắn đều đỏ bừng, mày nhíu lại, mắt đẫm nước. Hắn vất vả nuốt xuống, ngoắc cô phục vụ lại, nói:

“Người đẹp ơi, nước đá”

Tôi nén cười, làm bộ quan tâm hỏi hắn, sao vậy anh không thể ăn cay sao.

Lăng Tiêu nốc cả ly nước đá, cả buổi mới mở miệng:

“Em muốn hại chết anh đúng không?”

Những lời này hắn dùng giọng địa phương nói, vì bọn tôi vẫn luôn dùng tiếng phổ thông nên tôi phản ứng không kịp, tôi bảo, gì cơ?

Hắn đột nhiên khoát tay, đưa hai ngón tay búng lên trán tôi một cái, vang lên một tiếng rất kêu, tôi sửng sốt một hồi mới thấy đau ùa tới, đệt, tôi ôm trán nổi giận, tôi nói mẹ nó anh có ngon thì đến đây.

“Lát nữa anh xử em sau!”. Lăng Tiêu nhíu mày một cái, đứng dậy, đi về phía WC.

Tôi có chút mù mịt, đây là chuyện gì? Ăn cay không được nên đi súc miệng? Tôi gắp miếng cá bỏ vào miệng, cũng hơi hơi cay, tôi có thể hiểu cảm giác của Lăng Tiêu, tôi mất hết vị giác ăn vào còn thấy có phần cay, người không ăn cay như hắn, đảm bảo không thể chịu nổi.

Giờ tôi mới nhận ra mình hơi quá đáng, phải chịu ăn cái này, hẳn là Lăng Tiêu rất đói bụng. Tôi bảo cô phục vụ đưa giùm thực đơn, chuẩn bị chờ hắn trở lại đổi món nào không cay, nhưng mà 10 phút sau Lăng Tiêu vẫn chưa trở lại. Tôi có phần lo lắng, cay quá bị đau bụng sao, lâu như vậy phải xong rồi chứ, chưa kể hắn chỉ ăn có một miếng cá.

Thật bó tay, bất đắc dĩ tôi phải đứng lên, chỉ có thể đi qua nhìn một chút.

Tôi liền ngỡ ngàng. Sao lại như thế được.

Lúc tôi vào phòng WC, Lăng Tiêu đang nằm ở bồn rửa tay nôn thốc nôn tháo. Tôi nhìn tình hình này cảm thấy hoàn toàn không hiểu, thế nào lại ra như vậy.

“Anh bị vậy là sao?”. Tôi định qua nghiên cứu một chút.

Lăng Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn qua gương thấy là tôi, phất tay, tôi đành đứng ngoài cửa chờ hắn. Có mấy người đi WC, gặp tôi cũng không quay đầu trở lại, không rửa mặt, cũng không đi giải quyết vấn đề, đều nhìn tôi bằng ánh mắt quái dị. Tôi cảm thấy rợn tóc gáy, nói với Lăng Tiêu tôi ở ngoài kia chờ anh rồi lui ra.

Lát sau hắn đi ra, rửa mặt, nước trên mặt không lau đi, cứ như vậy làm bọt nước văng trúng tôi. Tôi quan sát hắn, không biểu lộ gì, mày vẫn nhíu lại, cơn đỏ bừng vì cay đã qua đi…tôi ngại ngùng quay đi, ừm, hơi ngại, vì tôi cảm thấy nét mặt chau mày pha với những giọt nước bám trên đó của hắn quả thật rất đẹp.

“Anh không bị gì chứ”. Tôi thấy áy náy.

“Anh bị dị ứng với ớt”. Lăng Tiêu có chút bất đắc dĩ liếc tôi. “Không có gì”.

“Dị ứng sao…”. Tôi sửng sốt. “Tôi nghĩ anh chỉ là không ăn cay được thôi”

Đệt, thiếu chút nữa tôi lộ hết chuyện không phải tôi vô tình mà là cố ý. Tôi giả vờ hắt hơi để che giấu, sau đó lại bị ho khan một trận thật.

“A”. Lăng Tiêu cười, xem ra có suy nghĩ gì đó. Tôi không trả lời, xoay người về phía đại sảnh, trời ạ, mất mặt quá.

Khi về ngồi xuống bàn, tôi không có ý nhìn sang Lăng Tiêu, tôi nhìn chằm chằm thực đơn, bảo phục vụ mang thức ăn lên tiếp, đem món cá gói lại, bọn người trong phòng ký túc xá chúng tôi khoái cái này, đặc biệt là Uy ca, đừng nói đây là đồ siêu cay, dù có hạt ớt Ghana trong đó, gã cũng ăn bằng sạch.

“Người ta bị dị ứng đều nổi mẩn, sao anh lại bị nôn ra hết?”. Tôi nói năng chả ra sao hết, lời này đối với bản thân cũng thấy ác liệt nữa là, đã bị vậy còn hỏi vì sao lại nôn ra, vì sao không nổi mẩn.

“Thể chất không giống nhau, anh thì bị vậy đó, ngón tay còn tê dại nữa”. Lăng Tiêu đưa hai ngón tay ra nhéo nhéo.

“Vậy sao anh còn ăn?”. Tôi có chút tức giận, đây chính là làm tôi sợ.

“Không phải em muốn chỉnh anh sao, nếu anh không ăn, em làm sao mà đắc ý được vậy”. Lăng Tiêu rất bình tĩnh mà nói, nói xong còn nhìn tôi cười một cái, chết tiệt, còn trông rất dịu dàng.

“Chết đi, anh bị M sao?”. Tôi thật phục, ở cùng với người này quả lệch pha mà.

“Cho em làm S đó”

Tôi mới vừa uống ngụm nước, xém xíu nữa phun ra ngoài, cố cắn răng nuốt xuống, nước mắt của tôi cũng xuống theo luôn, mẹ nó nóng quá.

“Tôi phát hiện mình với anh nói năng lạc quẻ quá”. Tôi kết luận một câu

“Buổi chiều em có việc gì không?”. Hắn không nghe tôi nói, đột nhiên hỏi.

“Có, ở tiệm net”. Tôi dù muốn hay không cũng phải trả lời, hôm nay là ngày cuối phải giết đại BOSS, tôi còn một đống đồ chưa dùng, qua hôm nay hết hiệu lực.

“Buổi tối đi nữa được không?”

Tôi ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu, buổi tối? Ý kia chính là buổi chiều anh còn tìm tôi có việc sao? Lăng Tiêu cứ nghiêm túc mà nhìn tôi, trong mắt mang sự trông mong, tôi có phần dao động, nhưng chuyện đại BOSS kia quả là có sức hút lớn. Tôi rất băn khoăn.

“Nhưng tôi thật tình….”

“Hôm nay sinh nhật anh”. Lăng Tiêu nói. “Buổi chiều theo anh đi”

“Hả?”. Tôi thấy máu mình chưa lên não kịp, sinh nhật? Thật hay giả đây, trùng hợp vậy sao, nói sinh nhật là có sinh nhật.

“Cả việc anh không ăn cay được mà em còn biết, thế mà không biết sinh nhật anh sao?”. Điệu bộ Lăng Tiêu nhìn tôi thật khôi hài.

Tôi liền muốn kêu trời.

Theo phản xạ có điều kiện tôi lật lại mớ tài liệu về hắn, quả thật chính là hôm nay!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play