Lương Vỹ nhìn chằm chằm vào người nằm trên đó, bất chợt đứng bật dậy, đi tới, run run tay kéo tấm chăn xuống. Y tá đẩy cáng định ngăn cậu nhưng bác sĩ lại ra hiệu cho cô im lặng để mặc cậu.
Chăn kéo ra, gương mặt nhợt nhạt của Mạc Chính Phong xuất hiện trong tầm mắt Lương Vỹ, khiến trái tim cậu bất chợt thắt lại. Nhưng cậu không khóc, ngược lại mỉm cười, đưa tay gạt nước mắt, khẽ nói, thanh âm nghẹn ngào run rẩy đáng thương:
- Anh mệt rồi phải không? Theo đuổi em lâu như vậy nhất định là mệt rồi. Anh cứ nghỉ ngơi đi, đến khi hết mệt hãy dậy. Em sẽ không bắt anh phải làm những chuyện đó nữa đâu. Anh tỉnh lại rồi chúng ta cùng về nhà, nhé! Em sẽ ở bên anh, không... chúng ta sẽ ở bên nhau. Anh đã nói sẽ yêu thương em, bảo vệ em, bù đắp cho em, không được nuốt lời đâu đấy. Anh phải nuôi em cả đời! Biết không? Đừng thắc mắc tại sao, bởi vì em yêu anh. Đơn giản thế thôi. Em trao cả trái tim, cả thể xác cho anh, nếu anh không trân trọng thì đừng trách em!
Y tá bên cạnh há hốc miệng, suýt nữa bật ra tiếng kêu nhưng nhanh chóng ý thức được mà bịt miệng lại, lúc này không được phá rối.
- Ngủ đi, em ở đây canh cho anh. Nhưng anh phải mau tỉnh nhé, em không đợi được lâu đâu. Anh cũng biết có rất nhiều người thích em, nếu anh không cần em, em sẽ đi theo người khác đó.
- Không cần đợi lâu, anh tỉnh rồi! - "Cái xác" trên cáng bất chợt bật dậy dọa Lương Vỹ suýt nữa ngất xỉu.
- Không được chạy theo người khác! Dù anh có cần em hay không em vẫn phải ở bên anh, vì em là của anh. Chúng ta là của nhau, có hiểu không hả?
Lương Vỹ cả người cứng đờ như tượng gỗ, hai mắt mở to không chớp lấy một cái.
Bác sĩ đưa tay lên che miệng ho một cái, nói: "Nhiệm vụ của tôi xong rồi. Hai cậu tự nhiên đi." Nói xong kéo luôn cô y tá còn đang muốn ở lại hóng chuyện đi, cho hai người không gian riêng để nói chuyện. Đợi nói xong rồi thì lại ra đưa bệnh nhân về phòng bệnh bình thường. Mạc Chính Phong bị thương không nặng lắm, nhưng ít nhiều cũng mất kha khá máu, cần điều dưỡng. Mà chàng trai này cũng kỳ, rõ ràng không làm sao lại muốn dọa người ta như thế. Tình yêu của giới trẻ ngày nay thật là... khó hiểu.
- Xem em kìa, khóc đến mức này rồi. Anh xin lỗi, anh không nên lừa em. Nhưng nếu không làm vậy, em sẽ không nói ra lời thật lòng phải không? Không ngoan chút nào hết! Được rồi, anh không sao rồi, đừng trợn to mắt như thế nữa, anh sợ.
Lương Vỹ vẫn không phản ứng, nhìn anh thêm một lúc lâu nữa. Ánh mắt của cậu quá mức áp bách, khiến cho Mạc Chính Phong đang tươi cười buộc phải dừng lại, dường như đã nhận ra tình huống có chút bất ổn.
Lương Vỹ gạt cánh tay anh đang nắm tay cậu ra, lạnh nhạt hỏi:
- Anh không sao?
- Anh... ừ... Không sao. Em đừng lo.
Ánh mắt Lương Vỹ tối đi, không nói thêm lời nào liền đứng phắt dậy, bỏ đi một mạch.