Hiệu trưởng Lâm Lăng ngồi trước bàn làm việc, đối diện với Mạc Chính Dân - ba Mạc Chính Phong và Lương Chấn - cậu của Lương Vỹ. Ông đang say sưa giảng giải đạo lý đến nước bọt văng tung tóe, hai tay khua múa loạn xạ, cũng chẳng quan tâm thái độ người nghe ra sao, ông chỉ lo thoải mái bày tỏ quan điểm của mình:
- Hai ông biết đó, trường học của chúng tôi tuy không tính là trường nổi tiếng gì, nhưng danh dự vẫn cần phải giữ. Hiện giờ các trường cao trung đều cấm việc học sinh yêu sớm, ảnh hưởng học hành. Hai em Mạc Chính Phong và Lương Vỹ không những yêu sớm, mà còn là yêu đương đồng tính luyến ái. Đã thế lại dám hôn nhau công khai trước mặt nữ sinh khác. Người làm hiệu trưởng như tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ và khó hiểu. Không biết ở nhà giáo dục của gia đình ra sao mà lại để tình trạng này diễn ra. Tư tưởng biến thái lệch lạc như vậy cần phải chấn chỉnh ngay.
Lương Vỹ và Mạc Chính Phong đứng sau lưng hai vị phụ huynh, đã chán ghét đến mức ngáp ngắn ngáp dài. Đống đạo lý dởm đời này tuần nào cũng phải nghe, tất cả học sinh trường này đều quen tới sắp thuộc lòng rồi. Chỉ là nay có thêm chủ đề yêu đương đồng tính, Lâm Lăng lão sư học thức uyên bác, danh dự nhân phẩm hơn người có thêm nhiều thứ hay ho để nói mà thôi.
Lương Vỹ cũng chẳng buồn quan tâm. Cậu ngay từ đầu đã biết rõ xã hội này không chấp nhận những người như cậu, cho nên một người nói hay nhiều người nói, bất quá cũng chỉ có mấy từ nói đi nói lại: biến thái, lệch lạc, đồi bại,... Tuy rằng có chút chạnh lòng, nhưng cũng không quá khó chịu. Điều làm cậu phải suy nghĩ hơn là, sau buổi nói chuyện này số phận cậu sẽ đi về đâu? Lương Chấn từ lâu đã chẳng ưa gì cậu, mới chỉ học hành tụt hạng đã khiến ông ta nổi điên đánh cậu đến bầm dập, giờ lại phạm tội yêu sớm, đã thế còn yêu nam sinh, muốn ông ta chỉ đánh cậu một trận rồi thôi là điều hoàn toàn không thể thực hiện được. Khả năng cậu bị đuổi ra khỏi nhà là rất cao. Nếu nó xảy ra thật, cậu biết phải làm sao đây? Mạc Chính Phong thật sự quá đáng hận, nếu không phải do anh bốc đồng thích thể hiện thì đâu đến nông nỗi này? Mà không, ngay từ đầu khi anh ép cậu trở thành tình nhân của anh thì anh đã sai rồi. Cậu thật hối hận, hối hận vì sao lại quen biết anh, vì sao lại thích anh. Đời cậu đã đủ xui xẻo rồi, gặp anh càng thêm xui xẻo. Đúng là chó cắn áo rách...
- Anh Mạc, anh Lương, tôi rất buồn phải thông báo với hai gia đình rằng chúng tôi buộc phải xử lý thật nghiêm hai trò Mạc Chính Phong và Lương Vỹ để làm gương cho các học sinh trong trường. Tôi e là, hai trò sẽ phải dừng việc học tập tại ngôi trường này...
Lâm Lăng cuối cùng cũng chấm dứt mạch diễn thuyết của mình. Nói xong còn kín đáo liếc Mạc Chính Dân. Đuổi học đương nhiên là sẽ thực hiện, nhưng nếu biết cách xoay sở thì vẫn có thể cứu vãn. Mà cách xoay sở này, nhà Mạc Chính Phong làm được chứ nhà Lương Vỹ thì... Thế nên, Lâm Lăng hiện tại là đang đánh chủ ý cho Mạc Chính Dân, ý muốn nói nếu ông còn muốn con trai mình tiếp tục theo học tại đây thì mau mau “giải quyết” đi.
Ngoài dự liệu, Mạc Chính Dân không biểu lộ chút gì là sẽ thương lượng, cũng không tức giận. Ông mỉm cười chầm chậm nói: