Hai người đều còn là học sinh mà lại làm ra chuyện thế này, thật sự rất khó chấp nhận. Bất quá Mạc Chính Phong không quản được nhiều như vậy, anh rất lo nếu không sớm có được Lương Vỹ, cậu chắc chắn sẽ bị người khác cướp mất. Mạc Quân kia anh hiểu rõ hơn ai hết. Hắn là người lòng dạ âm hiểm, còn rất tàn nhẫn thủ đoạn. Một khi là việc có lợi cho bản thân, dù có phải hy sinh điều gì hắn cũng đồng ý, kể cả người yêu... Trên thực tế hắn có yêu ai bao giờ, những người từng bên cạnh hắn, ngoài chức năng bạn giường thì chẳng còn gì khác. Nếu Lương Vỹ theo hắn nhất định sẽ gặp nguy hiểm, anh không thể để điều đó xảy ra. Chỉ cần là người của anh, Mạc Quân có mười cái mạng cũng không dám đụng tới, cho dù thật sự dám, anh cũng sẽ không để hắn yên. Có thể anh chỉ là một thằng nhóc mới 18 tuổi, nhưng đối phó với Mạc Quân hoàn toàn không thành vấn đề. Tỉ như chuyện mấy năm trước có một lần hắn bất cẩn để người khác mang thai con của mình, sợ truyền đến tai người lớn trong nhà sẽ rắc rối nên lén phái người đi xử lý, cũng là Mạc Chính Phong nhờ anh mình giữ người phụ nữ đo cùng con cô ta ́ lại, dùng để khống chế hắn sau này. Không ngờ giờ thực sự có thể dùng đến.
Mạc Chính Phong suy nghĩ hồi lâu, bị tiếng rên khẽ nhỏ như mèo kêu của Lương Vỹ kéo về thực tại. Chết thật! Anh còn chưa tắm rửa cho cậu, nhất định giờ cậu rất khó chịu. Vì thế, Mạc Chính Phong thật nhẹ nhàng bế cậu vào phòng tắm, xả một bồn nước ấm rồi mới thả cậu xuống. Vì quá mệt, cậu cũng không tỉnh lại, chỉ thoải mái hừ hừ mấy tiếng, nằm yên tùy ý anh tẩy rửa cho cậu. Mạc Chính Phong bất đắc dĩ cười cười, cậu thật đúng là hồ ly tinh hại người, rõ ràng ban nãy anh đã rất thỏa mãn, hiện tại nhìn cậu thế này lại không kìm nổi mà nổi lên dục vọng. Nhưng anh biết, nếu còn làm nữa cả hai đều sẽ chịu không nổi, nên chỉ có thể tận lực nhịn xuống. Mới lần đầu tiên, không thể phóng túng quá độ được.
Sau khi tắm cho cậu, cũng đã tự mình tắm xong, anh liền quấn khăn cho cậu rồi ôm lên giường, cứ thế ôm cậu ngủ ngon lành đến sáng. Cảm giác ôm bảo bối trong vòng tay thật sự rất an tâm, hạnh phúc, đủ để anh có một giấc ngủ ngon đầy mộng đẹp.
Cuối cùng thì cậu cũng về bên anh rồi..
Nhưng, Mạc Chính Phong quên mất một chuyện rất quan trọng. Qua đêm nay rồi, ngày mai phải làm sao?
Không ngoài dự liệu, lúc thức dậy, cả hai đều có chút bối rối không biết nên nói gì. Lương Vỹ là thể hiện ra mặt, còn Mạc Chính Phong là che giấu trong lòng...
- Hả? À... ừm... Tôi biết mình thích đàn ông từ lâu, nhưng dù sao tôi vẫn là vị thành niên... - Cậu lí nhí đáp, cảm thấy hơi xấu hổ cùng chua xót không rõ nguyên nhân.
- Vậy sao? Xin lỗi, tôi trước nay rất thoải mái trong chuyện này, không nghĩ tới cậu lại không giống tôi. - Mạc Chính Phong tự mình ba hoa về thành tích trăng hoa. Kỳ thực anh tán gái nhiều nhưng chưa từng lên giường với ai, thậm chí chính thức hẹn hò còn không có. Nhưng trước đây từng nghe đâu đó câu nói: Tiểu công không hư tiểu thụ không yêu, cho nên anh muốn vận dụng.
Nhưng hình như...vận dụng sai rồi thì phải....
- Ừm, không sao, là tôi sai trước.
Lương Vỹ âm thầm xót xa, thì ra anh buông thả như vậy, cậu còn dám vọng tưởng anh sẽ yêu một mình cậu ư? Nực cười!
- Tôi sẽ chịu trách nhiệm! - Hùng hồn tuyên bố. Nếu cậu không chủ động, anh sẽ cho cậu thêm cơ hội. Nếu giữa hai người có ràng buộc, tình cảm sẽ dễ tiến triển hơn.
Cậu đứng lên muốn rời giường chuẩn bị đi đánh răng rửa mặt rồi còn đi học. Nhưng vừa đặt chân xuống đất đứng lên thì liền thấy phía dưới đau nhói, toàn thân mệt mỏi rã rời, trước mặt một mảnh hoa lên, lảo đảo muốn ngã. Mạc Chính Phong nhanh nhẹn đỡ lấy cậu, ôm vào lòng. Anh đau lòng nhìn cậu, chắc là do tối qua quá sức cậu rồi, dù sao cậu cũng mới 17, lại còn là một tên nhóc yếu ớt, đâu thể so với anh.
- Tôi không chịu trách nhiệm về sự trong trắng của cậu, mà là sức khỏe của cậu. - Anh lạnh nhạt nói, nghe không ra một tia quan tâm nào - Hơn nữa, tôi cũng muốn tiến xa hơn với cậu...