Dung Nhược gặp Hoàng đế, Hoàng đế chỉ nói: “Khanh tới viết thay trẫm chỉ dụ truyền cho Thượng Chi Tín!”
Hắn đáp: “Tuân mệnh!” Thấy trên bàn đều là bút mực đỏ chu sa, hắn không dám dùng nên nhờ Lỳ Đức Toàn đem bút lông lên.
Hoàng đế đứng dậy, đi thong thả trong vài bước trong lều rồi trầm ngâm nói:
“Chuẩn tấu hôm trước, lệnh Vương Quốc Đống nhanh chóng tới Nghi Chương.
Ngày nay chiến sự Quảng Tây căng thẳng, Thượng phiên nên dựa vào địa lợi mà tuyển chọn vạn binh gấp rút tiếp việc Quảng Tây. Ngoài ra, lĩnh hai
mươi vạn lạng bạc trắng quân hưởng, hóa giải tình trạng khẩn cấp trước
mắt cho triều đình.”
Dung Nhược theo ý Hoàng đế, viết lại theo
ngôn ngữ chỉ dụ xong lại trình cho Hoàng đế xem. Hoàng đế đọc xong thấy
từ ngữ hắn viết đều ổn thỏa liền gật đầu rồi nói: “Thay trẫm viết tấu
thỉnh an Thái hoàng thái hậu, đừng nhắc đến chuyện cánh tay của trẫm.”
Dung Nhược suy nghĩ một lát rồi chăm chú viết. Tuy Hoàng đế đi săn bên ngoài nhưng những chuyện trong triều cũng đã có mấy chục tấu sớ mỗi ngày. Tay Hoàng đế bị thương, Dung Nhược viết hộ, cả hai bận đến hơn hai canh
giờ.
Phúc Toàn đến thỉnh an Hoàng đế. Biết Hoàng đế gọi Nạp Lan
tới viết thay nên cũng không dám làm phiền. Hắn đợi Nạp Lan rời khỏi lều rồi mới thỉnh an. Hoàng đế thấy Phúc Toàn liền nhớ đến một chuyện, hỏi: “Trẫm bảo khanh để ý đến chuyện của Dung Nhược, khanh đã làm xong xuôi
chưa?”
Phúc Toàn ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Hoàng thượng nói tới chuyện gì ạ?”
Hoàng đế cười, nói: “Xem trí nhớ của khanh kìa, “Bồng sơn không xa”, chẳng lẽ khanh lại quên rồi?”
Phúc Toàn thấy không đáp qua loa được nữa, đành trả lời: “Da mặt Dung Nhược
mỏng, lại còn bảo triều ta chưa từng có tiền lệ, xin nô tài thay hắn
trình lời từ chối lên Hoàng thượng.”
Hoàng đế không nghĩ ngợi
nhiều, nhớ lại tiếng tiêu tối nọ, vẻ mặt Nạp Lan lúc đó không kìm nén
được tình cảm, hình như đang nhớ về quá khứ. Thật ra ý chỉ muốn tác
thành cho chuyện tình đẹp này, bèn hỏi: “Dung Nhược tài hoa hơn người,
trẫm phá lệ thì có sao? Khanh báo danh tính cung nữ kia cho Nội vụ phủ,
rồi chọn ngày để phụ thân nàng đến đến cho Dung Nhược hãnh diện đưa vào
cửa, vậy mới được.”
Phúc Toàn thấy Hoàng đế nói vậy thì “vâng” một tiếng, lại vái một cái. “Thần thay Dung Nhược tạ ơn ân điển của Hoàng thượng!”
Hoàng đế chỉ khẽ cười: “Khanh bảo Dung Nhược cảm ơn người làm mối là khanh ấy!”
Phúc Toàn nói cười: “Có câu nói đùa: “Tân nương bước vào phòng, bà mối chặng ngoài tường”. Xưa nay việc làm mối tốn công tốn sức mà chẳng được gì
tốt đẹp, nhưng lần này thần phụng thánh chỉ, làm bà mối cũng được nở mày nở mặt, coi như hưởng sái ánh sáng của Hoàng thượng.”
Hắn rời
khỏi lều của Hoàng thượng liền đi tới chỗ của Nạp Lan. Nạp Lan đang đứng khoanh tay ở sâu trong lều, hình như có tâm sự. Trên bàn có tờ giấy
trắng. Hắn tò mò đi đến đọc, trên giấy là một điệu Họa đường xuân: Một
đời một kiếp hai con người, đôi nơi tình chẳng phai. Trông ngóng nhớ
mong mà không gặp, hỏi xuân còn vì ai? Gặp gỡ ngày xưa bên cầu Kiều, hối hận thì đã muộn. Ngỡ như thấy người bên sông Ngân, cùng nguyện trái
vong bần.
Phúc Toàn khẽ thở dài một tiếng rồi nói: “Dung Nhược, trên giấy thấm đẫm nước mắt, thật khiến người khác thấy buồn cho ngươi.”
Nạp Lan giật mình, quay người nhìn thấy Phúc Toàn, hắn tiếng tới hành lễ
đúng quy cũ. Phúc Toàn cười, nói: “Hoàng thượng nhắc đến chuyện của
ngươi, đã truyền ý chỉ bảo ta nói tên tuổi con gái nhà Pha Nhi Bỗn cho
Nội vụ phủ chỉ hôn, cho ngươi.”
Nạp Lan chỉ thấy trong đầu vang
lên một tiếng, trời đất bỗng như tối sầm. Vừa rồi ở trong lều của Hoàng
đế, khóe mắt nhìn thấy mà kinh hoàng, quá khứ lấp đầy trong tim, rối rắm khó gỡ. Ai biết được rằng đời này đã vĩnh viễn chia xa, trong lòng hắn
chết lặng, trái tim như hóa thành tro tàn, hắn im lặng không nói được
lời nào.
Phúc Toàn đâu biết tâm sự của hắn, còn hớn hở nói thay
hắn: “Chờ khi nào về đến cung, ta sẽ truyền chỉ đến tổng quản Nội vụ
phủ.”
Nạp Lan kinh ngạc một lúc lâu mới hỏi: “Hoàng thượng định khi nào hồi kinh?”
Phúc Toàn đáp: “Cũng chỉ mấy ngày nữa thôi, chờ cánh tay Hoàng thượng tạm ổn thì sẽ hồi cung. Hoàng thượng lo Thái hoàng thái hậu và Thái hậu biết
được sẽ lo lắng nên vẫn giấu trong cung.”
Vào ngày Kỷ Dậu, đại
giá mới về cấm thành. Lâm Lang mới vào Càn Thanh cung, đầu tiên nàng dọn dẹp chỗ ở một chút, may là làm việc trong cung, nàng chỉ mang cái chăn
đến trải ra là coi như giường đệm xong xuôi. Cung nữ hầu hạ ngự tiền đều được người ta nể nang hơn. Lại thêm Phương Cảnh hầu hạ ngự tiền nhiều
năm như vậy, việc gì cũng chu đáo, con người lại phúc hậu, thấy Lâm Lang sắp xếp chăn đệm gọn gàng bèn nói: “Con mới đến, tạm chật chội một
chút. Lý công công nói vài ngày nữa sẽ phân phòng sau.”
Lâm Lang đáp: “Thêm nô tỳ khiến các vị cô cô càng cảm thấy bất tiện rồi.”
Phương Cảnh cười, nói: “Có gì bất tiện đâu, chúng ta cũng muốn có thêm một
người bầu bạn. Lý công công nói rằng phải chú ý dạy con học cách hầu hạ
trà nước, con làm lại một lần cho ta xem.”
Lâm Lang “vâng” một
tiếng. “Xin cô cô chỉ dạy!” Nói xong, nàng bê khay trà trên có ly trà,
lùi ra ngoài phòng rồi chầm chậm đi vào. Phương Cảnh thấy bước đi của
nàng uyển chuyển thì nhìn không chớp mắt, ly trà trong khay nằm yên
không xê dịch thì hài lòng gật gật đầu. Lâm Lang đặt ly trà lên chiếc
bàn nhỏ, sau đó lùi sang một bên rồi lại tiếp tục lùi về phía sau.
Phương Cảnh nói: “Rất tốt!” Lúc đặt ly trà lên ngự án, phái cách mép bàn một
thước bốn tất, cách mép bàn kia hai thước. Hoàng thượng chỉ cần giơ tay
là với được. Đặt xa quá cũng không được, đặt gần quá cũng không hay. Đặt gần sẽ làm trở ngại Hoàng thượng phê tấu, viết chữ. Phải hiểu sắc mặc
của Hoàng thượng, việc này cần nhiều thời gian và công sức. Hoàng thượng chỉ cần liếc mắt là con phải biết có phải người muốn uống trà hay
không. Con không thể đợi đến khi Hoàng thượng gọi mới đi chuẩn bị trà,
để người phải đợi lâu. Cũng không được để trà nguội lạnh, hương trà bay
hết thì uống không ngon. Buổi tối Hoàng thương xem tấu sớ thì thường
phải chuẩn bị sữa, sữa ở đây là trà sữa pha từ sữa bò, bơ, muối và lá
trà sao khô, càng không thể uống lúc nguội.”
Lâm Lang chăm chú
lắng nghe. Phương Cảnh cười, nói: “Con đừng sợ sau một thời gian con sẽ
hiểu được ánh mắt của Hoàng thượng. Một ngày Hoàng thượng bận cả trăm
nghìn công việc, chúng ta thân là nô tài, làm ổn thỏa việc của mình
khiến người ta không bận tâm cũng coi như là bổn phận.”
Phương
Cảnh nói rồi đứng dậy làm mẫu một lần, bảo Lâm Lang nhìn mà học theo.
Đến buổi chiều, Lý Đức Toàn tới, thấy động tác, cử chỉ của Lâm Lang
nhuần nhuyễn, khéo léo liền gật đầu. “Học thật là nhanh!” Rồi cười nói
với Phương Cảnh: “Suy cho cùng vẫn là thầy giỏi dạy nên trò giỏi!”
Phương Cảnh đáp: “Công công còn lấy ta ra làm trò cười! Bản chất đứa nhỏ này
thông minh, ta chỉ bảo một, hai chỗ là nó đã hiểu cả rồi.”
Lý Đức Toàn nói: “Rèn luyện trước một chút cũng tốt. Năm tới ngươi xuất cung
rồi, việc trà nước không có người đắc lực thì làm sao được! Ta thấy đứa
nhỏ này rất thích hợp, tối nay thử đi làm một lần xem sao.”
Lâm
Lang “vâng” một tiếng. Lý Đức Toàn bận rộn nhiều việc bèn đứng lên đi
làm việc khác. Phương Cảnh an ủi Lâm Lang: “Không phải sợ, mấy ngày
trước con thay thuốc cho Hoàng thượng cũng gặp Hoàng thượng cả ngày rồi, làm việc này cũng giống vậy thôi!”
Vì việc chiến sự tại Hồ Nam
đang căng thẳng. Cam, Thiến, Văn, Quý… các nơi đều đang điều binh nên
các tấu sớ bay đến liên tiếp. Mọi việc đều lớn hay nhỏ, Hoàng đế đều
phải tự mình quyết định. Mấy năm trở lại đây, từ trận đánh lớn giành
được nhiều ưu thế, nhât là tháng Giêng năm nay, sau khi đại quân triều
đình giành được Nhạc Châu thì đã biết trận này tất thắng, khác hẳn với
năm đó bước đầu điều binh, tình thế nguy hiểm như bước trên băng mỏng.
Đến khi tấu chương chồng chất như núi vơi hơn nửa thì đồng hồ phương Tây báo đã hơn hai mươi mốt giờ. Lý Đức Toàn thấy Hoàng đế buông bút liền
đem một chiếc khăn ấm tới, ra hiệu cho Lâm Lang.
Lâm Lang bén lui ra ngoài, dâng trà vào. Quả nhiên sau khi Hoàng đế dùng khăn ấm xong
thì vương tay cầm ly trà, nhấm một ngụm rồi bỗng nhiên ngẩng lên nhìn
nàng một cái. Lâm Lang chỉ sợ mới lần đầu dâng trà đã bị hỏng việc,
trong lòng khó tránh khỏi lo lắng. May mà Hoàng đế không nói lời nào,
uống ngụm trà rồi lại tiếp tục phê tấu.
Trong đêm yên tĩnh, chỉ
nghe thấy tiếng tít tắc phát ra từ chiếc đồng hồ phương Tây, tiểu thái
giám rón rén đi hớt sáp nến và làm đèn lụa dưới đất sáng hơn. Lâm Lang
thấy trà đã nguội lạnh liền lặng lẽ đi lên, định lấy ly trà khác. Lúc
này, Hoàng đế vẫn vô cùng tập trung nhìn vào bản tấu nhưng tay lại duỗi
ra cầm ly trà. Lâm Lang không kịp rụt tay về, bàn tay cảm thấy ấm áp.
Ống tay áo gấm của Hoàng đế lướt trên cổ tay nàng. Hoàng đế cảm thấy ấm
và mềm mại, mượt mà, vừa quay mặt đã thấy tay đặt trên tay của Lâm Lang. Nàng đỏ mặt tía tai, nói nhỏ: “Hoàng thượng, trà nguội rồi, nô tỳ đi
đổi chén khác.”
Đúng lúc này Lý Đức Toàn bước vào, Hoàng đế chỉ
tâp trung vào bản tấu, thấy nàng nói vậy thỉ gật đầu qua loa. Lâm Lang
lui xuống, đổi ly trà khác dâng lên. Khi Hoàng đế phê xong tấu sớ thì đã là canh ba giờ Hợi. Sau khi Hoàng đế đi ngủ, Lâm Lang mới bàn giao công việc rồi lui về.
Trong phòng Lâm Lang ở có ba người, buổi tối đã bàn giao công việc nên rảnh rỗi. Phương Cảnh thấy Cẩm Thu đang ngủ gà
ngủ gật ở trên giường, trong tay còn cầm chiếc gương Lăng Hoa nhỏ, liền
cười, nói: “Cũng chỉ có muội hâm hâm, giờ này rồi không ngủ còn cố cầm
gương soi trái soi phải.”
Cẩm Thu đáp: “Muội thấy có một cái mụn mọc trên trán.”
Phương Cảnh cười. “Một cái mụn cũng không làm xấu đi nhan sắc xinh đẹp của muội.”
Cẩm Thu cãi lại: “Tỷ ít bắt bẻ muội thôi! Tỷ tưởng là mình chắc chắn được
xuất cung? Không khéo ngày mai công công cõng tỷ lên lưng đi mất!”
Phương Cảnh ngồi hẳn dậy. “Ta không thể không vả vào cái miệng của muội, xem
muội còn dám nói linh tinh hay không!” Nói xong liền đè Cẩm Thu xuống,
giữ cả hai chân tay. Cẩm Thu cười đến mức khó thở, đành xin tha. Phương
Cảnh quay đầu, nhìn thấy Lâm Lang thì vừa cười vừa nói: “Còn nghe được
mấy lời này thì không được tha cho Cẩm Thu.”
Lâm Lang khẽ cười: “Các cô cô nói gì nô tỳ nghe không hiểu.”
Cảm Thu nhanh mồm nhanh miệng, nháy mắt một cái. “Câu này hay!”
Phương Cảnh đánh một cái vào vai Cẩm Thu. “Đừng tưởng Lâm Lang không biết.”
Đến lúc này Lâm Lang mới đoán được một phần, không khỏi đỏ mặt. Quả nhiên
Cẩm Thu nói: “Thôi đi, nói cho ngươi biết để sau này tránh việc người
khác làm khó ngươi.” Rồi cười, che miệng. “Ngươi có biết Bối Cung
không?”
Lâm Lang nhẹ nhàng lắc đầu, Phương Cảnh nói: “Người xấu
không nói được lời tử tế! Rãnh việc lại lôi chuyện này ra nói linh
tinh.”
Cẩm Thu cãi lại: “Đây là quy tắc từ thời Thái Tông Hoàng đế, kể một chút thì có làm sao?”
Phương cảnh nói: “Lại còn đem cả Thái Tông Hoàng đế ra nữa!”
Cẩm Thu cười hì hì, kể tiếp: “Ta biết cũng là vì do các vị cô cô tiền bối
nói lại mà thôi, hóa ra quy định này là do Hiếu Doan Hoàng hậu lập ra.
Chuyện là Thần Phi được ưu ái nhất hậu cung, Hiếu Doan Hoàng hậu không
cam lòng nên mới lập ra quy định, phàm là triệu phi tần nào thì người đó phải trần truồng, người được bọc bởi một chiếc áo khoác, do công công
cõng đến rồi cõng đi, không được phép ngủ tại tẩm cung của Hoàng đế.”
Mặt Phương Cảnh đỏ ửng, vừa cười vừa nói với Cẩm Thu: “Suốt ngày chỉ nghĩ cái gì không biết!”
Cẩm Thu bèn rời giường, định cãi lại Phương Cảnh. Phương Cảnh lại nói tiếp: “Muộn rồi, còn không mau ngủ đi. Lát nữa bề trên nghe thấy lại chết
đói.”
Cẩm Thu nào nghe theo. Phương Cảnh thổi phù một cái tắt
đèn. Cả phòng bao trùm trong bóng tối. Cẩm Thu loạt xoạt một hồi rồi
cũng đi ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT