Phúc Nhạc đếm, tổng cộng cũng có 7 8 đứa nhỏ, giống cái nhỏ trong bộ lạc vốn không nhiều, hơn nữa phần lớn đều rất hướng nội, vài đứa trước mặt Phúc Nhạc này là những đứa tương đối sáng sủa hoạt bát, mới có thể thường xuyên đi ra nhìn các thú nhân chơi đùa.
Bởi vì buổi chiều Kanya cũng chứng kiến cách làm cầu lông gà, ngồi luôn vào bên cạnh Phúc Nhạc nghiêm túc học. Chờ rảnh… Tự mình trộm làm một cái chơi cũng không tồi. Nhưng mà cái này không thể để cho Joe cùng A Nhạc biết, nếu không y sẽ rất mất mặt !
Casar cùng Joe bất đắc dĩ nhìn bạn lữ kiêm ma phụ nhà mình đang hưng trí bừng bừng, quả nhiên vẫn có tính trẻ con trước sau như 1, còn tưởng rằng người khác không phát hiện!
“Tiểu Nhạc, cậu đang làm gì đấy?” Haren lại đây nhìn, phát hiện Phúc Nhạc đang cầm lông gà hong khô, bởi vì dùng cỏ vệ sinh rửa qua nên không có mùi khai của gà nữa.
Về cỏ vệ sinh, cũng giống như cỏ nhóm lửa vậy, là ‘đặc sản’ nơi này, mùi thơm ngào ngạt, rất giống mùi mật, cho nên rất lâu về trước có thú nhân thử dùng, lại phát hiện sau khi nhai nát thì miệng toàn bọt mềm, rất khó chịu, nhanh chóng chạy đi súc miệng, những người khác cũng tò mò mà vò nát loại thực vật kì quái này, quả nhiên cũng là đầy tay toàn bọt mềm, sau khi rửa sạch, các thú nhân kinh ngạc phát hiện tay chẳng những trở nên rất thơm, hơn nữa còn rất sạch sẽ, những vết bẩn vốn bám trong khe kẽ đều không còn, mọi người mới ý thức được nó rất hữu dụng.
Phúc Nhạc mỗi ngày tắm rửa gội đầu gì đó dựa vào cỏ vệ sinh, năng lực tẩy vết bẩn rất mạnh, còn không hại da, so với dung dịch tắm rửa của thiên triều còn lợi hại hơn.
“Làm quả cầu, đợi lát nữa sẽ cho cậu 1 quả.” Phúc Nhạc cười tủm tỉm nói, Sylve với Adah cũng không có chuyện gì, sôi nổi vây quanh Phúc Nhạc nhìn.
Kỳ thật làm quả cầu cũng không có gì khó, chờ Phúc Nhạc cố ý thả chậm tốc độ hơn nữa giải thích một phen, mọi người cũng đều học được, sôi nổi nóng lòng muốn thử.
Dưới tay mấy người hợp lực, rất nhanh đã xong 8 quả cầu, chia cho nhóm giống cái vẫn luôn trông mong nhìn về bên này, nhìn thấy một đám thật cẩn thận mà cầm quả cầu vẻ mặt hưng phấn cùng vui vẻ, Haren cùng Phúc Nhạc cũng biết thật đáng giá, ít nhất thì Phúc Nhạc thấy, những đứa nhỏ hiền lành thật quá đáng yêu, chính mình nhấc tay chi lao có thể mang lại niềm vui cho bọn nhỏ, cớ sao lại không làm chứ?
“Cái kia… Anh tế ti ơi, anh có thể, có thể làm một cái cho anh Beica không ạ?” Phúc Nhạc cười tủm tỉm mà nhìn bọn nhỏ đáng yêu kia, đột nhiên nghe được một giọng nói rụt rè.
Phúc Nhạc sửng sốt, tìm tới tìm lui, mới phát hiện là một giống cái cực kì nhỏ xinh mở miệng, bởi vì tránh ở phía sau mọi người chỉ lặng lẽ ló đầu ra nên Phúc Nhạc mới không phát hiện.
“Beica… Là ai?” Phúc Nhạc mờ mịt, đàn củ cải đỏ này tên đứa nào đứa nấy đều rất Tây, phản ứng của cậu cũng không nhanh lắm, tuy rằng một đám đều đã báo tên, cậu chỉ nhớ được vài đứa…Cơ mà Beica, hình như chưa từng nghe qua hay sao ấy?
“Anh Beica đau bụng, không đi được ạ.” Giọng đứa nhỏ kia bé như muỗi kêu ấy, nhỏ vô cùng, nếu không phải Phúc Nhạc nghe cẩn thận, chỉ sợ rất khó nghe được, hơn nữa nó nói xong liền đỏ mặt, ngay cả đầu cũng rụt lại, vô cùng thẹn thùng.
“Không thành vấn đề.” Phúc Nhạc sảng khoái đáp ứng, dừng một chút vẫn là dặn một câu: “Nếu ngày mai Beica vẫn đau bụng, nhất định phải đến phòng khám bên kia quảng trường nha.” Dưới tuyên truyền của Barre, mọi người đều biết cái nơi xem bệnh kia gọi là phòng khám, khổ nỗi ngoại trừ thú nhân băng bó ngoại thương ở đó, Phúc Nhạc còn chưa xem qua người bệnh khác, đại khái là mọi người còn có chút hoài nghi đi.
Đứa nhỏ kia nhẹ nhàng gật gật đầu, trong mắt tràn ngập cảm kích, Phúc Nhạc cười cười, hy vọng đứa nhỏ vừa nhắc đến chỉ là ăn đồ hỏng mà đau bụng…
Một đám nhóc đá cầu trong sân, Phúc Nhạc đảm nhiệm chức thầy giáo 1 phen, kiên nhẫn dạy bọn nhỏ một chút kỹ xảo, cuối cùng ngay cả Haren cùng Kanya còn có Lacey đều lăn vào chơi, một đám người chơi đến hi hi ha ha, qua thật lâu mới tán đi.
Joe cùng Casar còn có Ali hộ tống đám nhóc kia về từng nhà một, thuận lợi giao vào tay 2 ông bố mới yên tâm rời đi, dù sao thế hệ sau đối với thú nhân mà nói là rất trân quý, tất cả mọi người không hy vọng có sai lầm gì xảy ra.
“Joe năm nay chuẩn bị tham gia đại hội tỷ thí sao?” Ba thú nhân ở dưới ánh trăng chậm rãi đi về nhà, Ali nhìn Joe trầm mặc, đột nhiên hỏi.
“Không.” Joe trả lời, đại hội là thời điểm mùa thu hàng năm khi con mồi phong phú nhất, rau quả thu hoạch cũng nhiều nhất, thú nhân cùng giống cái toàn bộ lạc sẽ long trọng tụ hội 1 lần, đương nhiên, đồng thời còn có một mục đích vô cùng quan trọng nữa: thân cận.
Các thú nhân sẽ tiến hành một ít trận đấu, hoặc là khiêu chiến, nhằm bày ra sức mạnh cường đại của mình, hấp dẫn giống cái mình ngưỡng mộ trong lòng, mà giống cái có thể hò hét cổ vũ cho thú nhân hoặc đưa cho hắn một ít “quả rượu”.
Loại trái cây tuy rằng thông thường, nhưng khi trao cho thú nhân ở đại hội lại đại biểu có ý với người đó, nếu thú nhân cũng có ý như vậy, thì 2 người có thể đi tới thương lượng chuyện nghi thức. Nếu thú nhân không đáp ứng, vậy cũng không có gì dọa người, mọi người cũng sẽ không cười nhạo giống cái. Hàng năm tại đại hội, đều thúc đẩy được rất nhiều đôi bạn lữ mới.
“A? Thật là tính toán theo đuổi tiểu tế ti sao?” Ali nhướng mày hiếu kỳ nói, cái này chơi thật khá, lúc đại hội nhất định sẽ có rất nhiều người khiêu chiến với Joe đây?
“Vâng.” Nhắc tới Phúc Nhạc, khuôn mặt Joe cũng hơi hơi nhu hòa, trong mắt hiện lên mỉm cười, gật gật đầu.
Casar ở một bên khốc khốc mà vỗ vỗ vai hắn: “Đại hội cố lên, khiêu chiến hẳn là rất nhiều, không thể thua.” (bố con nói chuyện y như nhau =.=) Bất quá nhìn biểu tình, cũng không quá quá lo lắng, xem ra là rất có lòng tin với con trai nhà mình.
Joe cũng nghiêm túc đáp ứng, tuy rằng A Nhạc đã đáp ứng hắn, nhưng mà nếu thua, A Nhạc cũng sẽ không có mặt mũi, sẽ bị giống cái cho rằng bạn lữ cậu chọn có năng lực rất kém cỏi, tất cả mọi người sẽ cảm thấy Joe không xứng với Phúc Nhạc .
Hơn nữa… A Nhạc rất thẹn thùng. Joe có chút buồn rầu nghĩ hình như bọn họ đến giờ cũng không thay đổi gì, hắn cũng không dám tùy tiện hôn hôn sờ sờ, sợ Phúc Nhạc bị mình dọa chạy, nhưng hắn là một thú nhân bình thường mà! Đối mặt với giống cái mình thích, không thể tránh khỏi sẽ sinh ra một ít xúc động…
Cho nên, Joe cũng tính toán mượn cơ hội này, muốn bày ra cho Phúc Nhạc xem 1 chút sức mạnh mình vẫn tự tin, muốn cho A Nhạc càng thêm thích mình mới được!
“Thằng nhóc này được, cố lên đấy! Thuận tiện làm tấm gương cho thằng nhóc thối Lacey kia.” Ali cười nói, thằng nhóc nhà y tuy rằng sức chiến đấu không tồi, nhưng mà rất ngốc, trí nhớ không dài, thường xuyên phạm một ít sai lầm cấp thấp khiến người nghiến răng nghiến lợi, khiến Ali bắt đầu lo lắng thằng nhóc ngốc này về sau lớn lên không tìm được bạn lữ. Joe thoạt nhìn tuy rằng trầm mặc ít lời, thậm chí có vẻ chất phác, nhưng trên thực tế khôn khéo lắm, nhìn xem bộ dáng thân mật của tiểu tế ti cùng Joe hiện giờ thì biết ngay thằng nhóc này không hề đơn giản!
Joe về đến nhà vừa lúc nhìn đến Phúc Nhạc ở phía sau bờ sông tắm rửa xong bọc một khối vải không bị cắt lảo đảo đi về, bọt nước còn chưa lau khô, dọc theo cần cổ trắng noãn chảy tới xương quai xanh, từ từ xuống phía dưới… lại bị chặn.
Ánh mắt trở nên có chút sâu thẳm, Joe âm thầm nắm chặt nắm tay, yên lặng áp chế xúc động càng ngày càng mãnh liệt, đi qua dắt Phúc Nhạc về nhà, buổi tối có chút gió lạnh, bị thổi nhiều dễ sinh bệnh — cái này là A Nhạc nói cho hắn biết.
Phúc Nhạc không có phát giác Joe khác thường, cậu còn đang cân nhắc vài thứ.
“Joe, chúng ta có thể tác cái thùng gỗ được không?” Phúc Nhạc tìm mảnh da thú quấn lên người, cảm giác thời tiết đã có dấu hiệu chuyển lạnh, tắm rửa mà hơi run rồi.
“Thùng gỗ? Thùng bằng gỗ?” Joe hỏi.
Phúc Nhạc gật đầu: “Mùa đông tắm rửa sẽ rất lạnh, nhưng không tắm thì có rất nhiều thứ bẩn sẽ bám trên người… Nếu có thể tắm trong phòng thì tốt rồi.”
Đó là một công trình vô cùng to lớn, có thùng gỗ cũng không đủ, muốn ấm áp còn phải có bếp lò.
Tuy rằng bếp lò không làm được nhưng làm được kháng (vâng, 1 thứ đắp bằng đất, phía dưới thông với bếp lò, khi đốt lò khói, hơi nóng bay vào làm ấm kháng, nằm đỡ lạnh) a! Đường dẫn khói gì đó mặc dù có chút phiền toái, nhưng là không phải không thể vượt qua. Phúc Nhạc mặc dù là người phương bắc, nhưng là cực kì kị lạnh, mùa đông hằng năm đều tránh ở trong nhà không chịu ra ngoài.
Thì thầm đem ý tưởng cùng vấn đề kháng nói bên tai Joe 1 trận, Joe cảm thấy ngạc nhiên, loại tương phản này thật thần kỳ a, hắn nghĩ nghĩ nói: “Tuy rằng chưa từng thấy qua… Nhưng nghe có vẻ không khó làm.”
Ý tưởng mà Phúc Nhạc nói cũng không phức tạp, Joe đơn giản hoá lại trong đầu một chút, kinh ngạc phát hiện, tuy rằng nghe thực khó tin nhưng hình như bước nào cũng làm được!
Phúc Nhạc nghe xong cũng mở to hai mắt nhìn: “Thật sự? !” cậu còn tưởng rằng muốn thực hiện ý tưởng này cũng phải mất ít nhất 2 mùa đông cơ! Bởi vì đắp kháng cũng là 1 kĩ thuật, cũng có người học nghề đắp giường, khi còn bé cậu đã gặp qua không ít. Còn có đường dẫn khói mà không chuẩn bị tốt có thể gây ngộ độc khói, điều này không hề ngạc nhiên gì.
“Ừm, nhưng mà mật kiến đỏ phải đợi lạnh hơn một chút mới tìm được, cái này có thể dính đồ rất chắc!” Joe giải thích: “Phòng ở có khi cũng có thể dùng mật cánh kiến đỏ dính!”
Phúc Nhạc vừa nghe hận không thể từ trên giường nhảy lên, mừng đến mặt mày hớn hở, nhìn vẻ mặt đầy ý cười của Joe, nhịn không được đỏ mặt, do dự một chút, kề sát vào mặt Joe, hôn phớt nhanh chuồn chuồn lướt nước lên mặt Joe sau đó vội vàng rời đi, vội vội vàng vàng che da thú lui đến góc tường giả bộ buồn ngủ.
Joe sửng sốt, lập tức mừng rỡ, nhìn Phúc Nhạc quẫn bách mà lui thành một đoàn, nhịn không được cong khóe miệng, lộ ra nụ cười hơi ngu, nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT