Khi Vân Tố lại đến thăm Tử Hà, đặc biệt dặn dò nàng “ ngày mai sẽ có người tới đây làm khách, ngươi đừng đi lung tung, hảo hảo ở yên trong phòng nha”

Lúc Vân Tố nói chuyện, Tử Hà theo ánh mắt của hắn nhìn thấy hắn đang nhìn vào cái bụng của mình thì hừ một tiếng nói “ không phải sợ ta lớn bụng làm ngươi mất mặt ư, không đi thì không đi, ở trong phòng đợi thì ở trong phòng đợi, có gì hay ho đâu” nhưng trút cơn tức xong lại tò mò hỏi thêm một câu “ ngày mai ai tới vậy?”

Vân Tố liếc nàng một cái, không thèm đếm xỉa nói “ ngươi cứ nhớ kỹ không được đi lung tung, ở yên trong phòng là được”

Vân Tố đi rồi, Tử Hà lại quay sang Lạc Y vừa mang thuốc dưỡng thai tới “ Lạc Y, nghe nói ngày mai trong lâu có người tới làm khách, ngươi biết là ai không?”

Lạc Y liếc nhìn nàng một cái “ biết rõ”

“Lạc Y ,Lạc Y, là ai tới vậy?” Tử Hà cô nương không nén nổi tò mò.

“Ngươi nhớ kỹ, không được đi lung tung, ở yên trong phòng là được” Lạc Y nhìn chăm chú vào cái bụng tròn tròn của Tử Hà nói.

Tử Hà cô nương rất không cao hứng “Hừ” một tiếng

Hai chủ tớ này nhất định là đã có thương lượng trước, không chỉ có câu chữ y chang nhau mà ngữ khí cũng giống y sì đúc.

Hừ! Không cho nàng đi, nàng làm cho bọn họ biết một ngày trôi qua thế nào.

Trong tay nàng có tới chín con vẹt chuyên thu thập thông tin, có đoàn quên vẹt này chẳng lẽ còn sợ không biết gì sao.

Sáng sớm hôm sau, thai phụ Tử Hà đem chín con vẹt của nàng thả hết ra ngoài.

Đợi đến tối, đồng chí Tử Hà lại ngội ngay ngắn trong phòng, nhìn quân đoàn vẹt đang xếp hàng dọc trước mặt mình chờ báo cáo tình hình do thám được.

Vẹt 1: Vương gia đường xa mà đến —— ah… Mỹ nhân ah yêu anh hùng, ah… Ah… Mỹ nhân yêu anh hùng —— không ngại khổ cực, Vân mỗ kính Vương gia một ly!

Tử Hà có chút ngạc nhiên.

Mẹ kiếp sao ở giữa có xen hát hí khúc vào?

Sau khi suy nghĩ một chút, bừng tỉnh đại ngộ

Thì ra là trong bữa tiệc có ca múa giúp vui, con vẹt chết tiệt này, không biết chọn lọc thứ cần phải nghe sao, mấy từ ca khúc này cũng học theo luôn.

Mẹ kiếp, học hát thì học hát đi nhưng ai biểu hát ra hát làm chi, làm cho tám con vẹt bên cạnh cũng như đánh máu gà, đồng loạt hát theo, cả một đám đột nhiên yêu mến sự nghiệp ca hát như vậy thật có chút khủng bố, một con còn chịu không nổi nữa là chín con.

Tử Hà xoa cánh tay, hung hăng xoa lớp da gà vừa mới nổi lên, ra hiệu cho vẹt 2 báo cáo tiếp.

Vẹt 2: bảo chủ —— mỹ nhân nước mắt khóc, anh hùng như vậy đem biệt ly, ah… Ah… Thiếp thân đem chờ ngươi… Ngươi… Ngươi… —— thật sự quá khách khí!

Vẹt 3: về chuyện chúng ta hợp tác lần này …mỹ nhân, mỹ nhân tuổi đã xế chiều, anh hùng, anh hùng quên mất đường về…ah si tình nữ, bạc tình lang, thương tâm càng nhiều…không biết thái độ của Lăng hoàng và vương gia thế nào?

Vẹt 4: hoàng huynh cùng ta —— mỹ nhân…

Ngay lúc vẹt 4 đang nói tới hai chữ mỹ nhân thì các con vẹt khác đều đồng loạt lắc lư thân thể chuẩn bị hát theo, Tử Hà liền đập bàn một cái lớn tiếng nói “ ai cho các ngươi kể lại mấy chuyện ca múa vô tác dụng trong yến hội? ai còn hát nữa, ta liền đem đi kho tàu, mau nói chuyện cho ta”

Vì vậy vẹt 4 thu lại động tác, chuyên tâm học người nói chuyện.

Vẹt 4: hoàng huynh cùng ta, đều cảm thấy lần này cùng quý lâu hợp tác, thật sự là không thể tốt hơn, như vậy chúng ta sẽ liên thủ đối phó Mẫn quốc, chỉ cần chúng ta kết minh thành công, không để Thiên Khuyết cung nhúng tay hỗ trợ triều đình Mẫn quốc thì chúng ta không còn gì kiêng kị rồi

Vẹt 5: —— Vương gia, tiểu nữ tử tên là tiểu Mai hoa, tiểu Mai Hoa rót rượu cho vương gia. Thật tốt quá, chúc cho sự hợp tác của chúng ta thành công, Vân mỗ lại kính vương gia một ly.

Vẹt 6: —— Vương gia, tiểu nữ tử tên là đại Lê Hoa, đại Lê Hoa cũng rót rượu cho vương gia. Tạ Vân lâu chủ, chúc cho lần hợp tác này của chúng ta thành công.

Vẹt 7: —— Vương gia, tiểu nữ tử…

Mỗ vương gia rõ ràng bị một đống Hoa cô nương tấn công, bất kể là ai đang nói chuyện thì bọn họ cũng chỉ có một mục đích là chuốc rượu hắn. Bàn về văn háo rượu thì đúng là bác đại tinh thâm ah, có mỹ nữ mời rượu không ngừng, chuyện gì cũng có thể bàn xong.

Tử Hà cô nương vẫn không để ý tới sự bất mãn của đám vẹt, lại vỗ bàn môt tiếng cắt đứt lời của vẹt 7, rồi lập tức đứng dậy đi vào trong.

Lát sau quay ra, trên tay Tử Hà cô nương có thêm một thanh đao mỏng sáng lóng lánh, hiển nhiên là rất sắc bé. Tử Hà vung vẩy thanh đao, nhỏ giọng uy hiếp “ các ngươi được a, ta không cho các ngươi học ca hát khiêu vũ, các ngươi liền bắt chước các Hoa cô nương mời rượu. Ta nói cho các ngươi biết, ai tiếp tục như thế, ta chọc chết ngay tại chỗ. Cẩn thận một chút cho ta, tiếp tục”

Chín con vẹt run rẩy, vẹt 7 đáng thương chớp mắt nơm nớp lo sợ tiếp tục

Vẹt 7: mã đáo thành công!

Sau đó không có thanh âm nào khác.

Vì vậy, một người, chín vẹt cùng trừng mắt nhìn nhau.

Người nhìn vẹt, dùng ánh mắt biểu đạt nghi vấn: xong rồi sao?

Vẹt nhìn người, dùng ánh mắt đáp trả: xong hết rồi.

Tử Hà cô nương lại hung hăng vung đao nhỏ trong tay, nghiến răng hù dọa “ chuyện gì xảy ra, mau nói trọng tâm cho ta, sao có thể trực tiếp một câu mã đáo thành công là xong” Cái rắm, không phải là không cho kể đoạn các Hoa cô nương mời rượu mới xảy ra sự tình này sao.

Vẹt 7 ủy khuất nhìn Tử Hà, chớp mắt vô tội, lúng ta lúng túng nói

Vẹt 7: —— Vương gia, tiểu nữ tử tên là Tiểu Điềm ngọt, Tiểu Điềm ngọt rót rượu cho vương gia…Lăng vương gia, lão phu là Thu Vạn Niên, thừa tướng Mẫn quốc là nhạc phụ của ta, cháu trai hắn lại là tam nữ tế phu của ta, nghe người ta nói tam nữ tế phu của tại hạ lúc này đang ở hoàng cung Lăng quốc làm khách, hôm nay chúng ta đã kết làm đồng minh, thừa tướng cũng rất nhớ cháu của hắn nên ủy thác lão phu hỏi thăm ngài một tiếng có thể cho tan nữ tế của lão phu về nhà hay không?

Vẹt 8: —— Vương gia, tiểu nữ tử tên là tiểu Lung Linh, tiểu Lung Linh rót rượu cho vương gia. Thu lão tiên sinh nói phải, chúng ta đã là quan hệ đồng minh vậy thì để Uông công tử làm khách ở Lăng quốc ta thì có gì đâu mà phải lo ngại.

Vẹt 9: —— Vương gia, chúng ta Tiểu Điềm ngọt cùng tiểu Lung Linh, tỷ muội chúng ta rót rượu cho vương gia. Hôm nay là ngày lành để kết minh, không bàn chuyện vụn vặt, Vương gia, kính ngài một ly, chúc chúng ta mã đáo thành công.

Vẹt 1: mã đáo thành công!

Nghe xong mấy lời này, Tử Hà vừa liếc mắt nhìn chín con vẹt, vừa tà ác thè lưỡi liếm lưỡi đao, bộ dáng thập phần khát máu. Tiếc là cái bụng tròn vo đã vạch trần sự giả tạo của nàng.

Tử Hà híp mắt nhìn vẹt 7 nói “ ngươi là đồ đần, bảo ngươi chỉ học lại những gì Vương gia và Vân lâu chủ nói, ngươi lại trực tiếp tổng kết câu cuối: mã đáo thành công, chính giữa còn có rất nhiều thông tin ah, như là Thu lão tiên sinh nói phải, chúng ta đã là quan hệ đồng minh vậy thì để Uông công tử làm khách ở Lăng quốc ta thì có gì đâu mà phải lo ngại. Lần sau còn qua loa như vậy nữa ta sẽ đem ngươi đi kho tàu” sau đó lại híp mắt nhìn quân đoàn vẹt nói tiếp “ nhiệm vụ coi như hoàn thành không tệ, tiếc là nói nhảm quá nhiều, lần sau còn như vậy thì các ngươi không cần dùng lưỡi nữa”

Nói xong, hùng dũng oai vệ xoay người rời đi, bỏ lại sau lưng chín con vẹt đang run rẩy…

Ngày hôm sau, khi Vân Tố bước vào phòng Tử Hà thì rất ngạc nhiên thấy nàng tâm tình rất tốt, còn đang ca hát.

Ca hát, thật ra cũng chẳng có gì đáng nói, ngạc nhiên ở chỗ là ca từ nàng hát chính là những xướng khúc được dùng trong yến tiệc thiết đãi vương gia tối qua.

Vân Tố giật mình hỏi: “Ngươi sao lại hát những lời này?” nghe nói đây là những ca từ mới nhất vừa được ca cơ nổi tiếng biên soạn, cũng là mới biểu diễn lần đầu, sao tiểu nha đầu này lại biết?

Tử Hà tủm tỉm cười trả lời “ từ chỗ mấy con chim mà học được”

Vân Tố kẽ cau mày.

Hắn lại chủ quan cho rằng nàng mua mười con chim chỉ là nói chơi, ai ngờ còn tới chín con phá sản như vậy.

Xem ra hắn và Lạc Y lại thiếu trao đổi thông tin rồi, sớm biết như vậy không nên lên tiếng.

Vân Tố bất động thanh sắc hỏi: ” từ chỗ mấy con chim mà biết học ca từ sao? mấy con chim đó còn nói cho ngươi biết cái gì nữa, mau mang chúng đến nói cho ta nghe đi”

Tử Hà hừ nhẹ một tiếng nói “ hư, nếu ngươi nghe chúng nói thì có thể sẽ làm ngươi tức chết, lời hay không học, lại đi học mấy từ đại loại là vương gia, ta rót rượu cho ngài…Chín con toàn học mấy từ linh tinh, ngươi muốn nghe chúng học cái gì thì nghe ta nói với ngươi cũng vậy thôi”

Vân Tố nheo mắt nhìn Tử Hà, thanh âm không kiên nhẫn nói “ vậy thì ngươi nhanh nói mấy lời trọng tâm cho ta nghe đi”

Tử Hà nghe vậy hắng giọng, trầm bổng du dương nói “ ân, nghe xong mấy con vẹt kia nói thì ta có thể tổng hợp lại thế này: vương gia Lăng quốc cùng lâu chủ Chí Tôn lâu liên kết, mà lâu chủ Chí Tôn lâu có một thủ hạ tên là Thu Vạn Niên, hắn là con rể thừa tướng Mẫn quốc, cháu trai của thừa tướng Mẫn quốc cũng chính là con rể thứ ba của hắn, hiện đang ở Lăng quốc làm khách, nhưng ta xem hơn phân nửa là bị bắt làm con tin. Thừa tướng Mẫn quốc muốn lăng vương gia thả cháu trai ra nhưng người ta lại không đáp ứng, ah phải rồi, còn đề cập tới một nơi gọi là Thiên Khuyết cung, hình như người ở đó rất lợi hại. Tố Tố, ta nói tình huống tối qua có chân thật, có chuẩn xác không?”

Vân Tố mặt không chút biểu tình nói “ tốt, rất tốt, rất chuẩn, rất chặt chẽ, khái quát được toàn bộ nội dung tiệc chiêu đãi Hoa vương gia tối qua. Đám chim chóc này nghe lén rất tốt, nhớ giấu bọn chúng cho kỹ đi, để ta bắt được bọn chúng thì ngươi chuẩn bị đi chôn mười tám khối thi điểu đi”

Tử Hà không cho là đúng, cười hì hì nói tiếp “ Tố Tố, ta nghe đám chim kia học lại tình hình xong, ta liền đoán được lão nhân tên gọi Thu Vạn Niên kia chính là tình nhân của Lạc Y. Ngẫm lại xem, hắn đúng là càng già càng dẻo càng dai, gươm quý không sợ cùn nha, nữ nhi của mình đã lập gia đình rồi, hắn còn có tinh thần đi tìm tiểu cô nương nha”

Vân Tố nghe xong lời của Tử Hà thì thần sắc cực độ ẩn nhẫn.

Mà Tử Hà như không phát hiện ra, nói tiếp “ Tố Tố, khi nào chúng ta dùng Lạc Y để đối lấy tiền từ chỗ tài chủ Mẫn quốc?”

Vân Tố cố sức khống chế để khóe miệng không run rẩy, sau đó mới mở miệng nói “ đợi đến khi trong lâu hết tiền tiêu thì dùng mẫu tử nàng để đổi” nói oxng mới phát hiện mình lỡ lời.

Cái rắm, nói gì không nói lại nói tới mẫu tử, đợi nha đầu kia vặn vẹo thì biết phải trả lời làm sao?

Quả nhiên Tử Hà rất để tâm lắng nghe, Vân Tố vừa dứt lời đã thấy nàng hưng phấn nói “ Tố Tố, thì ra Lạc Y cũng có mang sao? vậy mà ta một chút cũng không nhìn ra nha. Nàng đã thành thân chưa?cũng không có? Vậy nàng chẳng phải chưa thành thân mà đã có con sao, chẳng phải nàng yêu Thu Vạn Niên sao, sao lại có con với tài chủ Mẫn quốc?”

Vân Tố đâm lao đành phải theo lao, tiếp tục bịa chuyện “ Lạc Y nàng…nàng đã sinh hài tử, đúng là của Thu Vạn Niên nhưng mà tài chủ Mẫn quốc kia vẫn nghĩ là con hắn”

Lạc Y đáng thương, vô duyên vô cớ bị người ta dựng chuyện thành ra như vậy.

Trên mặt Tử Hà càng thêm hưng phấn biến thái, lớn tiếng nói “ nói vậy Lạc Y chưa thành thân đã có quan hệ da thịt chi thân với nam nhân, hơn nữa còn tới hai nam nhân? Ah, Lạc Y quá giỏi, quá dũng cảm”. Cảm khái xong lại quay sang nói với Vân Tố “ lại nói tài chủ Mẫn quốc kia đúng là cái đầu heo nha, sự thật rõ ràng vậy còn nói con người ta là hài tử của mình, hắn đúng là ngốc chết đi được. Hắn chắc là trước kia gây nghiệp chướng nên đời này lão thiên gia bắt hắn mang hình người mà óc heo ah”

Tử Hà nói tới cao hứng thoải mái, không phát hiện Vân Tố toàn thân đang run rẩy kịch liệt.

Khi phát hiện ra thì nội tâm Tử Hà không khỏi rùng mình, run rẩy hỏi Vân Tố “ Tố Tố, ngươi làm gì mà bày ra bộ dáng như heo ngốc vậy? ta đâu có nói ngươi…ta nói…Tố Tố, chẳng lẽ hài tử trong bụng ta không phải là của ngươi? Chẳng lẽ đúng là ta có gian tình với nam nhân khác”

Vân Tố rốt cục không nhịn được nữa, lớn tiếng nói “ ta nói lại một lần nữa, hài tử trong bụng ngươi là của ta, là của ta. Ta cam tâm tình nguyện nhận hắn là của ta” dứt lời hùng hổ xoay người bỏ đi.

Bên ngoài phòng, Lạc Y xanh mặt, trầm giọng hỏi “ theo lời lâu chủ thì Lạc Y giống như đã làm mẹ người ta ah”

Vân Tố hừ lạnh nói “ ngươi tự mình biết, đó chẳng qua là kiếm cớ tạm thời mà thôi”, dừng một chút lại không kiên nhẫn cau mày nói “ Lạc Y ngươi nên hảo hảo làm người, đừng bắt chước mấy con chim kia luôn nghe lén người khác nói chuyện”

Tiếng vừa dứt, người cũng đã rời đi để lại sau lưng Lạc Y đột nhiên trở thành mẹ của người ta còn có quan hệ da thịt chi thân với hai nam nhân khác, điên cuồng múa kiếm.

Gần đây, mỗi ngày, Lạc Y cô nương đều chém ngã mấy cây cổ thụ, vì thế ngày hôm sau người ta lại lo trồng cây khác.

Bây giờ việc làm chủ yếu trong Chí Tôn lâu đó là mỗi ngày đều trồng cây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play