Vinh "thịt heo" (1) đại danh đỉnh đỉnh trong lịch sử võ thuật, vẻ mặt vô cùng hòa khí, thoạt nhìn như một ông Phật Di Đà, hơn nữa cũng đã đạt được tác phong khiêm nhường lễ độ như sư phụ của lão, Nhất đại tông sư Hoàng Phi Hồng, đối với lời tán dương của Vương Chí Đạo, rất khiêm tốn nói:

"Xấu hổ, xấu hổ, Lâm mỗ chỉ là một lão đầu đã bỏ đi như bình thường mà thôi, khuyển tử lại càng là hạng bình thường phổ thông, làm sao có thể so sánh được với Vương thiếu hiệp ở tại Thượng Hải thanh danh cường thịnh như vậy chứ!"

Dừng một chút, Lâm Thế Vinh lại hỏi: "Được rồi, xin hỏi Vương thiếu hiệp, khuyển tử hiện nay đang ở nơi nào?

Hắn không nghe lời khuyên bảo, len lén rời nhà bỏ đi, chạy đến Thượng Hải để tham gia Vạn quốc võ thuật đại hội, thật sự là buồn cười! Lâm mỗ đúng là đến tìm hắn bắt trở về!"

Khi nói đến câu này, trên khuôn mặt vốn luôn lộ vẻ tươi cười của Lâm Thế Vinh không tự chủ được mà dâng lên một chút tức giận, hiển nhiên là Lâm Nhược Siêu len lén rời nhà bỏ đi đã làm hắn tức giận không ít.

Vương Chí Đạo ngẩn người, không nhịn được nói: "Lâm tiền bối, xin nghe ta một lời. Lệnh lang tham gia Vạn quốc võ thuật đại hội cũng không phải là chuyện gì xấu. Tin tưởng Lâm tiền bối cũng biết, Vạn quốc võ thuật đại hội chính là âm mưu mà tiểu Nhật Bản cùng các cường quốc phương tây nhằm để đả kích giới võ thuật Trung Quốc chúng ta. Lệnh lang tham gia Vạn quốc võ thuật đại hội, chính là nghĩa cử để dương cao quốc uy, nối dài chí khí dân tộc Trung Hoa. Theo lý thì tiền bối đối với sự kiêu hãnh của con trai mình hẳn là nên cảm thấy vui mừng mới phải, cần gì phải ngăn cản hắn như vậy chứ?"

Lâm Thế Vinh thở dài nói: "Ta đúng là lo lắng hắn sẽ làm cho người Trung Quốc mất mặt nên mới ngăn cản hắn đó. Vạn quốc võ thuật đại hội cao thủ nhiều như mây, mà lấy thực lực của khuyển tử tu luyện còn chưa đến nơi đến chốn, nghĩ muốn dương cao quốc uy chỉ là nằm mơ. Không để cho người Trung Quốc hoặc là lão nhân gia sư phụ của hắn mất hết thể diện đã là không tệ rồi!"

Vương Chí Đạo cười nói: "Tiền bối, xin thứ cho ta làm càn nói thẳng. Mặc kệ là lệnh lang thực lực như thế nào, tiền bối cũng không nên ngăn cản hắn tham gia thi đấu. Lệnh lang niên kỷ cũng tương đương với ta, cho nên ta mới hiểu được trong lòng hắn đang suy nghĩ gì. Sư công của hắn chính là Nhất đại tông sư Hoàng Phi Hồng, phụ thân của hắn chính là đại danh đỉnh đỉnh Lâm Thế Vinh, từ nhỏ hắn đã sinh hoạt dưới sự che chở các của vị, tin tưởng rằng hắn ngay từ lúc nhỏ tất cả sinh hoạt, tập quán, thậm chí nhất cử nhất động đều là dựa theo ý tứ của các vị mà làm. Vậy thì Lâm Nhược Siêu hắn chỉ như là con rối gỗ bị dắt dây, chẳng những không có tự do, hơn nữa ngay cả vinh quang của hắn cũng bị các vị che dấu hết. Mọi người khi nhắc tới Lâm Nhược Siêu, chỉ là sẽ nói hắn là đồ tôn của Hoàng Phi Hồng, con trai của Lâm Thế Vinh, đối với bản thân của hắn lại không hề có bất cứ sự nhận thức thực sự nào.

Tin tưởng rằng lệnh lang một chút cũng không muốn tiếp tục sinh hoạt dưới vòng hào quang ấy nữa, hắn lừa gạt các vị chạy trốn tới đây tham gia Vạn Quốc võ thuật đại hội, thực đúng là muốn chứng mình giá trị của bản thân, chứng minh giá trị bằng tài năng thực sự của bản thân không phải dựa vào danh tiếng của sư công cùng phụ thân của hắn. Thân phận của hắn cũng không phải chỉ là Lâm Nhược Siêu đồ tôn của Hoàng Phi Hồng, con trai của Lâm Thế Vinh mà thôi, mà chính là một Lâm Nhược Siêu có vinh quang của chính mình. Bất kể là thành công, hay là thất bại, ít nhất hắn cũng được tự mình làm chủ một lần. Tiền bối, nếu như ông ngăn cản hắn, hắn có lẽ sẽ ngoan ngoãn theo ông trở về, nhưng là ta tin tưởng cả đời hắn sau này tâm trí không được bình yên. Tiền bối, ông có phải là nên để cho hắn một cái cơ hội được tự mình làm chủ hay không?"

Lâm Thế Vinh nghe vậy sợ run đến một hồi lâu mới thở dài nói: "Có lẽ ngươi nói chính là sự thật. Có lẽ từ lúc hắn còn nhỏ ta đã đích xác là rất nghiêm khắc hạn chế hắn, cho nên hắn mới len lén rời nhà bỏ đi, thâm chí không được sự đồng ý của ta cũng một mình tham gia Vạn Quốc võ thuật đại hội. Nếu Vương thiếu hiệp đã nói như vậy rồi, vậy ta đây sẽ cho hắn một cơ hội để tự mình làm chủ! Nói thật là, trên thực tế Lâm mỗ đến Thượng Hải cũng phải chỉ là để mang khuyển tử trở về, mà lại cũng có chung một mục đích, đó là thay mặt vi sư tham gia Vạn Quốc võ thuật đại hội. Sư phụ lão nhân gia ông ấy cũng biết sự tình thi đấu lần này là đại sự quan hệ đến vinh dự của cả giới võ thuật Trung Quốc, ông ấy vốn nghĩ muốn tự mình tới tham gia. Chỉ có điều dù sao lão nhân gia mặc dù danh tiếng rất lớn, nhưng tuổi lại cũng đã cao, có chút lực bất tòng tâm, cho nên mới để cho Lâm mỗ thay mặt ông ấy tham gia. Nếu mà Nhược Siêu cũng muốn tham gia, như vậy thì để cho chúng ta phụ tử cùng ra trận đi hả!"

Một bên Vương Tử Bình cười nói: "Ta cùng Lâm sư phụ trên thực tế ngày hôm qua đã đi về tới Thượng Hải rồi, bởi vì quy tắc báo danh của Vạn quốc võ thuật đại hội có sửa đổi, ta liền cùng Lâm sư phụ đi đến bái phỏng một nhà võ phái, chỉ là khi nghe thấy đại danh của Lâm sư phụ, nhà võ phái kia lập tức đem ngay một cái số báo danh tham gia thi đấu dâng lên cho Lâm sư phụ. Vốn ta đang nghĩ đi tranh đoạt một cái số báo danh tham gia thi đấu khác, nhưng sau lại biết được nghĩa đệ ngươi đã vì ta mà lấy hộ một cái số báo danh rồi, việc này tiết kiệm cho ta không ít khí lực đó!"

"Lâm Thế Vinh tiền bối, Vương Tử Bình sư phụ, hai người các vị đi tới Tinh Võ Môn, thật là làm cho hàn xá Tinh Võ Môn cũng được thơm lây hả! Đình Giác đến nghênh đón chậm, xin tha thứ, tha thứ!" Chính là Hoắc Đình Giác biết được Vương Tử Bình cùng Lâm Thế Vinh đến bái phỏng, vội vã rời giường chạy ra đây.

Lâm Thế Vinh nghe vậy ha ha cười nói: "Hoắc hiền chất không cần xin lỗi, là chúng ta đã tới quá sớm, quấy rầy giấc mộng đẹp của các ngươi, thế mới là không tốt!"

Hoắc Đình Giác vội nói: "Hai vị nhất định là còn chưa có ăn bữa sáng phải không. Ta đã cho nhà bếp chuẩn bị bữa sáng rồi, xin kính mời hai vị cùng thưởng thức đi hả!"

Vương Chí Đạo cũng nói: "Đúng vậy, Lâm tiền bối, trên thực tế ta cũng không biết lệnh lang bây giờ đang ở chỗ nào, chỉ biết là hắn theo huynh đệ kết nghĩa của hắn Hồng Thế Uy cùng Đặng Đại Mãn đi chung với nhau. Chỉ có điều là cũng không cần lo lắng, hôm nay khai mạc Vạn Quốc võ thuật đại hội, bọn họ nhất định sẽ đi tới sàn đấu. Tiền bối không bằng trước hết cùng chúng ta ăn xong bữa sáng, sau đó chúng ta cùng đi đến sân thi đấu, đến lúc đó không phải là có thể gặp được hắn hay sao? Đại ca, ngươi cũng theo chúng ta vào đi thôi!"

Lâm Thế Vinh liền cất lời cám ơn nói: "Đã như vậy, vậy thì Lâm mỗ xin quấy rầy vậy!"

Bởi vì có Lâm Thế Vinh là một võ thuật danh gia đến thăm, lại có Vương Tử Bình đã lâu không đến chơi, hơn nữa Vạn Quốc võ thuật đại hội sắp bắt đầu, cho nên bữa ăn sáng hôm nay của Tinh Võ Môn không tiếc công tiếc sức mà làm ra rất nhiều món ngon, vô cùng phong phú, làm cho mọi người ăn uống đều cảm thấy no nê mỹ mãn.

Trong lúc đang ăn bữa sáng, Vương Tử Bình thấy được Trương Bảo Tử, bị vóc người cường tráng cùng đầu râu tóc bạc của hắn là cho kinh sợ, không nhịn được liền quay sang hỏi thăm Vương Chí Đạo. Đợi được sau khi rõ ràng tình huống của Trương Bảo Tử, Vương Tử Bình cảm thấy vừa giật mình lại vừa buồn cười, có chút động tâm nhìn lại cơ bắp để trần vô cùng phát đạt của Trương Bảo Tử mà thở dài nói:

"Thần lực vô địch, thật là xứng với danh hiệu gọi là "ngàn cân thần lực vương". Ta đây thật ra lại có hy vọng hôm nay trên Vạn Quốc võ thuật đại hội có thể cùng đánh với hắn một trận, để cho ta thử xem rốt cuộc là ta đây kết bái đại ca thực sự cùng "giả" đại ca kia của ngươi, rốt cuộc là lực lượng người nào mạnh hơn!"

"Tốt nhất không nên!" Vương Chí Đạo trong lòng thầm nghĩ: "Đại ca ngươi không chỉ có thuần túy lực lượng kinh người, mà lại còn là một võ thuật gia tài nghệ cao siêu. Nếu mà cùng đánh với Trương Bảo Tử, phỏng chừng không tới nửa phút đồng hồ, Trương Bảo Tử đã chấm dứt cuộc chơi mất rồi!"

Bởi vì Trương Bảo Tử đang có mặt ở đây, cho nên lời này Vương Chí Đạo chỉ ngẫm nghĩ trong tâm, không dám nói ra, miễn cho Trương Bảo Tử lại chịu phải đả kích lớn, muốn sớm cùng Vương Tử Bình đấu nhau.

Làm cho Vương Chí Đạo buồn bực chính là, Ô Tâm Lan hôm nay thế mà lại chưa thấy đến ăn bữa sáng, mà Hiểu Huệ thì lại không ngừng dùng ánh mắt cổ quái len lén nhìn hắn, điều này làm cho bữa sáng của Vương Chí Đạo đúng là "thực bất tri kỳ vị".

Địa điểm tổ chức Vạn Quốc võ thuật đại hội đã được an bài ở tại Đại quảng trường khu Phố Đông Thượng Hải. Ở đây đã sớm được Vạn Quốc thương hội kiến tạo nên một cái lôi đài bề mặt hình tròn, cao tới hai mét, đường kính đạt tới mười mét. Lôi đài được dựng từ loại gỗ thượng đẳng từng tấm từng tấm rất rắn chắc ken đặc lại, coi như có chịu phải trọng kích của cao thủ võ thuật lợi hại cũng không bị phá vỡ hay sụp đổ.

Ở cách xa Lôi đài chừng mười thước lại có một dãy bậc thang cao cùng một dãy bàn, đó chính là chỗ ngồi của Hội đồng trọng tài. Mười hai thành viên của Hội đồng trọng tài, bao gồm cả Tôn Lộc Đường, Cam Mạc Nhiên, Tống Thế Vinh trong đó, đều an vị ở chỗ dãy bàn này, cùng nhau duy trì sự công chính của đại hội võ thuật này. Chỉ có điều là trong mười hai người trọng tài này, cũng chỉ có Tôn Lộc Đường, Cam Mạc Nhiên cùng Tống Thế Vinh ba người là người Trung Quốc, còn lại tất cả đều là người ngoại quốc. Mà trọng tài người Nhật Bản, kể cả Sơn Khẩu Dụ Nhân trong đó, cũng có ba người.

Các gian phòng để tuyển thủ tham gia thi đấu nghỉ ngơi lại được kiến tạo ở ngay phía sau dãy bàn của Hội đồng trọng tài, có tới mười hai gian phòng lớn, mỗi gian lớn lại có thể chưa được đến mười tuyển thủ tham gia thi đấu, có thể dùng để nghỉ ngơi hoặc là khởi động chuẩn bị. Thiết bị bên trong phòng tương đương với một gian võ thuật quán, đầy đủ tạ lớn, tạ tay, bao cát, mộc nhân thung, giường nghỉ ngơi, buồng thay quần áo, lại còn có thực phẩm và nước uống để bổ sung năng lượng, lại còn có cả nhân viên y tế. Cơ hồ như tuyển thủ tham gia muốn có gì thì ở nơi đây có đầy đủ thứ đó, không hề thua kém một chút nào so với phòng nghỉ ngơi của quyền thủ ở đời sau.

Có lẽ là bởi vì Vạn Quốc võ thuật đại hội lần này là một sự kiện vô cùng nóng hổi, cũng là sự tình đại thịnh ít có trong giới võ thuật, cho nên người đến đây xem rất đông, cả Đại quảng trường Phố Đông rộng lớn như vậy nhưng bây giờ cũng đã kín người hết chỗ. Số lượng người xem chỉ sợ không dưới mười vạn người.

Các tuyển thủ tham gia thi đấu Vương Chí Đạo, Hoắc Đình Giác, Lưu Chấn Đông, còn có cả Trần Chân, bởi vì đều là đồng môn, cho nên toàn bộ được phân công đến gian nghỉ ngơi số ba. Mà mấy người quen như Vương Tử Bình cùng Trương Bảo Tử lại bị phân vào các gian nghỉ ngơi khác. Bởi vì lo lắng nếu để nhiều người vào sẽ quấy rầy đến sự nghỉ ngơi chuẩn bị của các tuyển thủ, cho nên Ban tổ chức chỉ cho phép một quyền thủ tham gia thi đấu được mang theo nhiều nhất là hai tay trợ thủ vào trong gian nghỉ ngơi. Mà bên phía Tinh Võ Môn, ngoại trừ bốn tuyển thủ tham gia thi đấu, thì theo vào gian nghỉ ngơi lại chỉ có ba người nữa, một người để chăm sóc cho Hoắc Đình Giác, chính là Hiểu Huệ. Một người chăm sóc cho Lưu Chấn Đông, là A Tường. Còn có một người được Nông Kính Tôn mời tới để chiếu cố bọn họ, kiêm luôn nhân viên y tế, chính là Trần Tử Chính. Mà Trần Chân, đã có Sơn Khẩu Tuyết Tử theo tới hầu hạ. Xem ra sau khi hai người này trải qua đủ loại đau khổ, cuối cùng cũng giải khai được hết mọi khúc mắc mà đi tới cùng nhau. Người của Tinh Võ Môn đã biết Sơn Khẩu Tuyết Tử thật là một thiếu nữ rất tốt, mặc dù đối với thân phận nàng là người Nhật Bản vẫn có chút không được tự nhiên, nhưng là xem đến nàng vì Trần Chân mà nỗ lực nhiều như vậy, thậm chí nàng còn không ngại trở mặt cùng phụ thân Sơn Khẩu Dụ Nhân, cho nên cũng không có làm khó dễ gì nàng nữa.

---------------------

Chú thích:

(1) - Vinh "thịt heo"": Lâm Thế Vinh xuất thân là nghề mổ thịt heo nên có biệt hiệu là Vinh "thịt heo"

Về phần Vương Chí Đạo, vốn người phục vụ được Nông Kính Tôn phái tới cho hắn chính là Ô Tâm Lan, nhưng là Ô Tâm Lan hiển nhiên vì chuyện hồi sáng nay mà xấu hổ, trốn đi đâu mất chưa có tới. Điều này làm cho Vương Chí Đạo cảm thấy trong lòng rất không thoải mái, không nhịn được liền quay sang Hiểu Huệ lúc này đang xoa bóp bả vai cho Hoắc Đình Giác mà hỏi: "Hiểu Huệ tả, ngươi có phải đã nói gì đó với Ô sư tỷ hay không? Làm cho nàng cũng không dám tới gặp ta?"

"Không có mà!" Hiểu Huệ rất vô tội nói: "Ta một chữ cũng không có nói. Chỉ là chính cô ta da mặt mỏng mà thôi, không liên quan chuyện của ta hả!"

Hoắc Đình Giác hiển nhiên đối với chuyện này không biết rõ đầu đuôi, thấy thế không nhịn được hỏi: "Vương sư đệ, ngươi và Tâm Lan xảy ra chuyện gì hay sao? Nàng bình thường luôn đi theo ngươi như hình với bóng, tại sao hôm nay lại không thấy tăm hơi đâu như thế?"

"Không có việc gì!" Vương Chí Đạo làm sao dám để cho Hoắc Đình Giác biết sự tình hắn cùng Ô Tâm Lan vô tình ngủ chung một đêm trên cùng giường, vội vàng giải thích nói: "Chỉ là có một chút chuyện lộn xộn hiểu lầm, không có việc gì! Hiểu Huệ tả, phiền toái ngươi giúp ta đi tìm nàng được không? Ngươi đi nói cho, ta bây giờ rất muốn nàng ở đây bên cạnh ta, ta van ngươi đấy!"

Hiểu Huệ nghe vậy có chút làm khó liếc mắt nhìn Hoắc Đình Giác một cái, cuối cùng cũng gật đầu nói: "Được rồi, ta có thể giúp ngươi đi tìm nàng, bất quá nếu nàng không muốn đến, ta đây là không có cách nào đâu đấy nhé!"

Đợi được sau khi Hiểu Huệ đi ra ngoài, Trần Chân có chút kỳ quái nhìn Vương Chí Đạo hỏi:

"Vương sư đệ, ngươi cùng Tâm Lan có chuyện lộn xộn hiểu lầm gì? Các ngươi quan hệ không phải tốt lắm hay sao?"

Vương Chí Đạo ha ha cười nói: "Ngũ sư huynh, trí nhớ của huynh đã hoàn toàn khôi phục rồi hay sao? Như thế nào lại biết được ta cùng Ô sư tỷ quan hệ rất tốt?"

Trần Chân cười nói: "Chỉ là khôi phục một chút thôi, nhưng mà là mấy ngày nay ta không ngừng nghe các sư huynh đệ nhắc đến chuyện cũ cho ta, bọn họ nói đến nhiều nhất chính là chuyện của ngươi cùng Tâm Lan, cho nên ta mới biết được ngươi cùng Tâm Lan quan hệ rất tốt.

Ta còn nghe Đại sư huynh nói, ngươi cùng Tâm Lan đã sớm được Tinh Võ Môn công nhận là một đôi, sớm muộn sẽ đi tới cùng nhau, đúng không?"

Vương Chí Đạo giật mình kinh ngạc, nhìn lại Lưu Chấn Đông đang nằm trên ghế dài để cho A Tường xoa bóp cơ lưng, thở dài nói: "Đại sư huynh hả, ta như thế nào lại không biết huynh nguyên lai lai là một con quỷ bép xép lắm lời vậy chứ. Huynh không nói lời nào thì cũng có ai bảo huynh là câm điếc đâu?"

Lưu Chấn Đông rất xấu hổ cười nói: "Ta làm như thế không phải là để hỗ trợ Ngũ sư đệ khôi phục trí nhớ sao? Là ngươi muốn phải hết sức nhắc lại những chuyện cũ cho hắn mà? Hơn nữa ta nói cũng là sự thật còn gì!"

Vương Chí Đạo nghe vậy không khỏi chán nản. Lại nghe Sơn Khẩu Tuyết Tử mở miệng nói: "Việc này cũng không có gì mà không thể nói được. Nói thật, Vương Chí Đạo, ta cũng hiểu được ngươi cùng Ô cô nương chính là một cặp trời sinh, ngươi nếu như thích nàng, vậy thì hướng nàng bày tỏ đi! Các ngươi đều là người Trung Quốc, lại là đồng môn, không có ai phản đối việc các ngươi ở cùng một chỗ. Càng sẽ không giống ta cùng Trần Chân khó khăn vô cùng, trở ngại còn rất nhiều. Đây chính là lão Thiên gia ban cho các ngươi nhân duyên thật là tốt đẹp, ngươi nếu như không quý trọng, bỏ lỡ nàng thì sẽ hối hận đó!"

Vương Chí Đạo cười nói: "Đa tạ ngươi! Chỉ có điều ngươi cũng không nhất định là như vậy, ngươi cùng Ngũ sư huynh khổ tẫn cam lai, rốt cục cũng đi tới cùng nhau, thế này không phải là càng hiểu được giá trị của hạnh phúc hay sao? Tin tưởng tình cảm của các ngươi cũng sẽ bởi vậy mà càng thêm bền chặt, tương lai vĩnh viễn sẽ không bị chia rời. Nói như thế, vậy thì các ngươi so với chúng ta càng may mắn hơn đó!"

"Cảm tạ những lời tốt đẹp của ngươi! Nếu như ta cùng Trần Chân tương lai thật sự có thể vĩnh viễn không bị chia rời, vậy thì ta đây đời này đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi!"

Sơn Khẩu Tuyết Tử nắm chặt lấy bàn tay Trần Chân, khuôn mặt xinh xắn lộ ra thần sắc hạnh phúc, thoạt nhìn xinh đẹp vô cùng. Đám người Hoắc Đình Giác nhìn thấy có chút xấu hổ, vội vàng quay đầu nhìn đi chỗ khác.

Lúc này, chỉ nghe Lưu Chấn Đông "ơ" lên một tiếng, nói với mọi người: "Này, các ngươi nhìn xem một chút, có hai người trang phục cổ quái đang làm gì kìa? Nhảy múa tế thần hay sao?"

Mọi người đều theo ánh mắt Lưu Chấn Đông nhìn đến, chỉ thấy ngay phía trước gian nghỉ ngơi có hai người da vàng mặc áo ngắn để vai trần, eo lưng thắt đai vải, trên trán lại buộc ngang một sợi dây thừng, một đôi cẳng tay cùng cả quyền đầu đều quấn lại chằng chịt bằng dây thừng gai, đang nhảy múa say sưa.

Bọn họ nhảy một điệu múa rất quái dị, vừa nhảy lại vừa lẩm bẩm nói gì đó trong miệng, thoạt nhìn thật sự có chút giống như đám giang hồ thần côn nhảy múa tế thần. Chỉ có điều là hai người này vẻ mặt rất thành kính, nhảy một hồi lại quỳ hai đầu gối xuống đất, hai tay bắt lại thành hình chữ thập đối diện với vách tường hành lễ, cũng không biết là đang bái lễ ai!

Vương Chí Đạo nhìn trong chốc lát, thần sắc ngưng trọng nói: "Hai người kia là Thái quyền thủ, bọn họ không phải đang nhảy múa tế thần, mà là đang nhảy múa trước lúc khiêu chiến, cầu thần cầu phật phù hộ. Đây chính là tín ngưỡng tôn giáo cùng tập tục của quyền thủ Thái quốc, mỗi một Thái quyền thủ trước kia chiến đấu cũng đều phải làm như vậy. Bọn họ chính là một quốc gia rất tin đạo Phật!"

"Thái quyền thủ?"

"Chính là quyền thủ Xiêm la quốc!" Vương Chí Đạo giải thích nói: "Đừng xem thường bọn hắn vóc người nhỏ gầy, nhưng là bọn hắn thực lực rất kinh người đó. Bởi vì Xiêm La quyền coi trọng nhất là thực chiến, từng quyền thủ Xiêm La cơ hồ đều phải mỗi ngày luyện tập đánh thực chiến , hoặc là đánh thi đấu lôi đài. Phương thức đánh lôi đài của bọn họ lại không giống với chúng ta, nghe nói b họ chẳng những dùng dây thừng gai quấn chặt lấy cẳng tay cùng nắm tay, mà còn đổ keo dính lên bên trên dây gai, đem các mảnh vỡ thủy tinh hoặc là đá vụn sắc nhọn dính lên trên đó, làm cho một đôi quyền đầu kia cũng giống như lang nha bổng vậy. Một khi đánh trúng đối phương thì kể cả da dày thịt chắc cũng bị đánh rách nát!"

Mọi người nghe được hoảng sợ, Lưu Chấn Đông cau mày nói: "Thật sự là tàn nhẫn. Bất quá bọn họ ở chỗ này tham gia thi đấu, không có khả năng sẽ dính được mảnh thủy tinh vỡ cùng đá vụn lên trên nắm tay chứ?"

"Đương nhiên sẽ không được, nhưng là cũng không thể bởi vậy mà xem thường bọn họ, bởi vì Xiêm La quyền thủ chỗ lợi hại chân chính cũng không phải nắm tay, mà là những đòn trí mạng như trọng thích cùng khủy tay, đầu gối. Bị bọn họ đá trúng, hoặc là bị đầu gối, khuỷu tay nện trúng người, rất có khả năng thoáng một cái đã mất đi sức chiến đấu.

Nến nói võ đạo đương kim trên đời, thì Xiêm La quyền có thể là hung ác nhất, thực dụng nhất. Bởi vì không có cái loại quyền pháp nào có thể so với bọn hắn về mặt coi trọng thực chiến, lại càng mưu cầu danh lợi đi đánh lôi đài. Không chiêu không thức, đơn giản, thực dụng, lực sát thương cường đại, hơn nữa bọn hắn tín ngưỡng kiên định, làm bọn hắn tin tưởng sau khi đánh nhau chết sẽ bay lên thiên đường, cho nên bọn hắn dũng mãnh không sợ chết, khi đánh nhau đều hung hãn xông lên, đây là tố chất tâm lý ưu tú được trời ban cho bọn hắn, tất cả các nhân tố đó cùng gia tăng vào, làm cho Xiêm La quyền thủ trở nên dị thường cường đại. Nếu như các ngươi không may mà gặp phải bọn hắn, thì phải rất cẩn thận đó!" Vương Chí Đạo giảng giải nói.

"Xiêm La quyền thủ? Hình như ta đã gặp qua ở chỗ nào rồi thì phải? Nhưng là tại sao ta nghĩ không ra được?" Trần Chân nhíu nhíu đầu mày, tỏ vẻ chật vật suy tư.

Vương Chí Đạo cười nói: "Ngươi là đã gặp qua khi còn đang du học tại Nhật Bản, ngươi từng kể cho ta nghe chuyện này rồi. Hơn nữa ngươi còn nói, hắn đối với ngươi có tính dẫn dắt rất lớn, rất nhiều đấu pháp của ngươi cũng có bóng dáng của Xiêm La quyền trong đó."

"Có đúng không? Đáng tiếc ta không nhớ lại nổi nữa!"

"Này, hai người các ngươi là đang làm cái trò gì đây? Nổi cơn điên giữa ban ngày hay sao?"

Chính là có một người Tây dương thân hình cao lớn, nhìn thấy hai người Xiêm La quyền thủ này cử động cổ quái, nên tò mò chạy tới hỏi xem.

Hai người quyền thủ Xiêm La vẫn đang rất chuyên tâm vừa nhảy vừa tế, đối với lời gã Tây dương kia nói coi như không nghe không thấy.

Tên người Tây dương kia thấy hai quyền thủ Xiêm La đối với lời mình nói coi như không nghe, nhìn mình coi như không thấy, không khỏi cảm thấy có chút tức giận, không nhịn được liền mắng: "Mẹ kiếp, thật đúng là kiêu ngạo hả! Ta nói hai người các ngươi cũng là tới tham gia Vạn Quốc võ thuật đại hội này hay sao? Mẹ kiếp, các ngươi tại sao không tự soi gương nhìn lại chính mình xem, thân mình đã vừa nhỏ vừa gầy, da dẻ lại còn vàng vàng, lộ ra bộ dáng suy dinh dưỡng, vậy mà còn dám chạy tới đây đánh quyền! Phỉ Lợi (Phillip) ta đây chỉ cần một quyền là có thể đem hai người các ngươi đánh chết ngay! Các ngươi hay là chạy về nhà đi thôi!"

Vương Chí Đạo lắc đầu thở dài nói: "Thằng Phỉ Lợi này gặp phải xui xẻo rồi, Xiêm La quyền thủ trong khi đang nhảy loại 'chiến vũ' này, kiêng kị nhất có người đến quấy rầy!" Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Chỉ thấy một trong hai người Xiêm La quyền thủ tựa hồ như đã nhảy xong hết rồi, đình chỉ động tác, đứng ở trước mặt Phỉ Lợi, lạnh lùng theo dõi hắn.

Phỉ Lợi thấy thế khinh thường nói: "Làm sao vậy? Con chó da vàng, trừng mắt nhìn ta như vậy làm gì? Nghĩ muốn khiêu chiến ta hay sao?"

Xiêm La quyền thủ không nói một lời, nhấc chân lên chính là một cước, đá ngay lên trên cần cổ Phỉ Lợi. Phỉ Lợi chỉ thét lên một tiếng thảm thiết rồi ngã gục xuống, nằm trên mặt đất không hề nhúc nhích.

Trong gian nghỉ ngơi tất cả mọi người đều nhìn đến trợn mắt há mồm. Lưu Chấn Đông thở dài nói: "Thật là cước pháp vô cùng lăng lệ, người Tây dương kia hình thể tráng kiện như thế, vậy mà chỉ cần một cước đã đá bất tỉnh. Gã quyền thủ Xiêm La này quả nhiên là một cao thủ!"

Hoắc Đình Giác cau mày nói: "Đích thật là cường địch, nếu ta gặp hắn, có thể thắng hay không thật đúng là khó mà nói trước!"

Vương Chí Đạo thì nói: "Quyền thủ Xiêm La này xem ra so với quyền thủ Xiêm La lần trước ta chứng kiến theo hộ vệ bên người Vương tử Uy Nhĩ Sĩ còn muốn lợi hại hơn nhiều lắm. Chỉ có điều là ta cảm giác được, tay quyền thủ không ra tay kia còn lợi hại hơn nữa!"

Thằng cu Phỉ Lợi kia hiển nhiên là một gã người đông thế mạnh, theo quy tắc thì trong gian nghỉ ngơi một quyền thủ chỉ được mang nhiều nhất hai gã trợ thủ, nhưng là khi Phỉ Lợi ngã xuống đất, lại có tới ít nhất là năm người chạy tới vây chặt hai gã quyền thủ Xiêm La kia lại.

Mắt thấy một trận đại hỗn chiến sẽ bộc phát, bỗng nhiên nghe được một thanh âm lạnh lùng nói: "Các vị, bên trong gian nghỉ ngơi cấm các quyền thủ không được đấu riêng với nhau. Nếu như các ngươi không tuân thủ quy tắc, sẽ bị hủy bỏ tư cách tham gia thi đấu, cũng sẽ bị đuổi ra khỏi gian nghỉ ngơi. Đừng nói rằng ta không cảnh báo các ngươi trước, các ngươi suy nghĩ rõ ràng rồi hãy đánh nhau!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play