Trong bóng đêm, La Mân cùng Tô Việt ôm nhau chặt chẽ, La Mân thật sâu hôn lên mái tóc mềm mại của Tô Việt, cúi đầu nỉ non: “Tiểu Việt, ta yêu ngươi.”

Tô Việt gắt gao nhắm mắt lại, khóe miệng khẽ mỉm cười lại tiết lộ tâm tư của hắn. Hắn thích được La Mân dùng cánh tay cường hữu lực như vậy ôm chính mình, thích ghé vào trước ngực của hắn, nghe tiếng trái tim hắn đập mà cảm thấy vô cùng an tâm, thích hắn cưng chiều âu yếm gọi tên của mình, nói câu ta yêu ngươi. “A Mân.” Trong lòng hắn nhẹ nhàng nói, “Ta cũng yêu ngươi.”

Sau khi án kiện kết thúc, Vương Lập Gia từ chối việc Tô Việt muốn giúp hắn hoàn thành học đại học, hắn thản nhiên nói: “Quên đi, coi như đem hết thảy mấy thứ này đưa cho người kia là được rồi, ta từ nay về sau, cũng không thiếu hắn cái gì.”

“Ngươi về sau định làm như thế nào chứ?” Tô Việt nhịn không được lo lắng cho cậu thiếu niên này nhìn qua thực giống tình cảnh ngày xưa của mình.

Chỉ thấy Vương Lập Gia nở nụ cười: “Ta còn có hai tay mà, dù sao, ta còn có Hiểu Phong, Tô luật sư, ngài đừng lo lắng.”

Trong ánh hoàng hôn, nhìn bóng dáng đơn bạc mà kiên cường kia dần dần đi xa, Tô Việt lộ ra nụ cười vui mừng.

Ngày tháng trôi qua như nước chảy, bất tri bất giác lại qua đi một tháng, thời tiết càng ngày càng nóng. Ngày hôm đó sau khi ăn trưa xong, Tô Việt nằm ở trong phòng mở máy điều hòa ngủ trưa, di động đột nhiên vang lên.

Là một dãy số xa lạ, Tô Việt ấn nút nghe.

“Chào ngài, xin hỏi là Tô luật sư phải không? Là một giọng nữ dễ nghe, Tô Việt không hiểu sao cảm thấy được quen thuộc.

“Vâng, xin hỏi ngươi là?” Tô Việt nhất thời nhớ không nổi ở nơi nào nghe qua thanh âm này.

“Ta là Giai Giai, chúng ta đã gặp nhau rồi.” Người nọ tạm dừng một chút, nhẹ nhàng nói, “Ta là vợ trước La Mân.”

“A, ta nhớ ra rồi, thật sự là thật có lỗi, ta không nhận ra.” Cuộc điện thoại này hoàn toàn xua tan cơn buồn ngủ mông lung của Tô Việt, hắn lập tức xoay người ngồi dậy.

“Cô, có chuyện gì không?” Hắn có chút nói lắp hỏi han, không biết vì cái gì, ở trước mặt người phụ nữ này, hắn luôn luôn cảm thấy áy náy cùng chột dạ, rõ ràng là hắn nhận thức La Mân trước, chính là, một khi gặp gỡ người phụ nữ này, hắn lại cảm thấy được chính mình thành cường đạo.

“Ta có thể cùng ngươi nói chuyện được không?” Giai Giai thanh âm ôn nhu dễ nghe, thái độ chân thành làm cho không người nào có thể cự tuyệt.

Nửa giờ sau, trong một quán trà khung cảnh tuyệt đẹp cao nhã, Tô Việt lại gặp Giai Giai người từng là bà La.

Hắn không khỏi khổ cười rộ lên, nhớ tới cảnh tượng lần đó vợ Tằng Mục ở quán cà phê cầu xin chính mình rời đi Tằng Mục, vì cái gì, tình cảnh chết tiệt này, lại lặp lại lần nữa chứ?

“Chuyện gì vậy?” Không hiểu sao khi nghĩ tới đó, làm cho ngữ khí của hắn phi thường không tốt, ánh mắt lạnh như băng mà quật cường, hắn đã quyết định, nếu là ngươi mở miệng làm cho ta rời đi La Mân, ta sẽ không bao giờ chấp thuận.

“Tô Việt, ta có thể gọi ngươi Tô Việt sao?” Giai Giai ngữ khí ôn nhu, cũng không ngại Tô Việt đang bực bội.

“Cô rốt cuộc tìm ta có chuyện gì?” Tô Việt lúc này thực khó xử với người phụ nữ này, nàng tựa như một khối bông, dù nói như thế nào, nàng cũng chỉ là cười.

“Kỳ thật, ta lần này tới gặp ngươi, phải dùng dũng khí rất lớn.” Giai Giai nhìn Tô Việt, cười cười mở miệng, không biết thế nào biểu đạt cảm thụ của mình.

“Kỳ thật, ngươi căn bản không cần cảnh giác đối với ta, ta cùng La Mân đã sớm không phải vợ chồng. Hắn cùng ai cùng một chỗ, ta là không có quyền can thiệp.” Giai Giai giống như nhìn thấu đề phòng trong lòng Tô Việt, sâu kín nói, “Ta chỉ là, muốn nhìn một chút người hắn yêu sâu đậm, rốt cuộc là như thế nào, chỉ có vậy thôi.”

Tô Việt nhất thời thật có chút không biết làm sao, vốn hắn còn nghĩ, nếu, nàng dám mở miệng yêu cầu mình rời đi La Mân, mình có thể dùng chuyện nàng cùng La Mân đã ly hôn để phản bác lại hay không, không thể tưởng được, cô gái này lại nói ra trước.

“Hiện tại ngươi biết hắn là người đồng tính luyến ái, ngươi có khinh thường hắn không?” Tô Việt thở dài, không biết mình như thế nào lại hỏi như vậy, chính là, theo trong tiềm thức, hắn vẫn là hy vọng người phụ nữ này, sẽ không giống những người khác đối bọn họ tràn ngập khinh bỉ cùng xem thường, dù sao, nàng từng là vợ trước La Mân.

“Lúc ta vừa mới bắt đầu nghe Thủy Linh nói chuyện của các ngươi, thật sự thực khiếp sợ.” Giai Giai cười khổ nói, “Làm sao có thể tưởng tượng được trượng phu của mình, cư nhiên chính là người đồng tính luyến ái, này với ta mà nói, thật sự là nỗi nhục lớn lao.”

Tô Việt nhất thời trở nên trầm mặc, nàng nói rất đúng, bất cứ người phụ nữ nào khi gặp tình cảnh như vậy, nghĩ đến đều đã nổi điên rồi.

“Trong một thời gian ngắn ta luôn cảm thấy bị tra tấn bởi vấn đề này, chính là, sau đó, ta đã nghĩ thông suốt.” Giai Giai nâng lên mắt nhìn Tô Việt, “Hắn yêu ngươi, ngươi cũng thương hắn, kỳ thật ta mới là người thứ ba chen ngang vào các ngươi.”

Tô Việt rũ xuống ánh mắt, nhìn lá trà chìm nổi trong chén trà trước mặt, không biết phải mở miệng như thế nào, hắn ở trên toà án nhanh mồm nhanh miệng, nhạy bén bao nhiêu, chính là khi hắn đối mặt Giai Giai như vậy, nhưng không biết nên nói cái gì cho tốt. Hắn từng ngưỡng mộ nàng, có thể hợp pháp mà quang minh đứng ở bên người La Mân.

“Nói thật, khi lần đầu gặp ngươi, ta thật sự cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng vẫn không nhớ ra được ta rốt cuộc đã gặp ngươi ở nơi nào, chính là, hôm nay, trước khi đến đây, ta cuối cùng nhớ ra rồi, là ở trong nhà của chúng tôi.” Giai Giai xin lỗi cười cười “Hiện tại cũng không phải là nhà của ta, ngay tại thư phòng của La Mân, ta từng nhìn thấy một khung ảnh, trong ảnh là thiếu niên mặc áo trắng ngồi trên tấm bia đá, nguyên lai đó chính là ngươi.”

Tô Việt chậm rãi ngẩng đầu, chua xót nói: “Thì ra, hắn vẫn còn giữ ảnh chụp kia, ta cứ nghĩ, hắn đã sớm quên mất nó chứ.”

Giai Giai ánh mắt ảm

đạm, nhẹ nhàng nói: “Hắn làm sao có thể quên nó được chứ, hắn chính là vẫn đều dấu ở trong lòng, nhiều năm như vậy, chưa bao giờ quên, tuy rằng hắn cũng rất tốt với ta, nhưng đó không phải là yêu.”

Nàng nhìn Tô Việt: “Tình yêu của hắn đều dành hết cho ngươi.”

Tô Việt cầm chén trà, thở dài: “Thực xin lỗi.”

Ánh mắt Giai Giai chuyển hướng ngoài cửa sổ: “Không cần nói xin lỗi cùng ta đâu, ngươi cũng không có lỗi gì với ta, muốn nói sai chính là vận mệnh, còn có đủ loại ánh mắt thế tục, nếu không phải như vậy, La Mân như thế nào lại làm trái lương tâm lấy ta làm vợ, chính là, ta còn là phải cảm kích không phải sao? Dù sao, hắn đã cho ta vài năm hạnh phúc mà.”

Thật lâu sau, hai người đều không nói gì, trầm mặc một lát, Giai Giai lại mỉm cười nhìn qua: “Tô Việt, ta có thể gọi ngươi Tô Việt sao?”

Tô Việt khóe miệng hơi hơi hiện lên: “Có thể, ta có thể gọi ngươi Giai Giai sao?”

Giai Giai đột nhiên cười khẽ hỏi: “Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta sẽ là bằng hữu, đúng không?”

Tô Việt cười cười nói: “Đúng vậy.” Đừng nói, cùng vợ trước của tình nhân cư nhiên thành bằng hữu, loại cảm giác này, thật đúng là có chút quái dị. Bất quá, cảm giác so với là tình nhân tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Giai Giai cười, hỏi Tô Việt nói: “Hỏi ngươi một vấn đề, ngươi nói thật nhé, ta bây giờ là không phải vẫn là rất được?”

Tô Việt nao nao: “Đúng vậy, ngươi là rất được, ta chưa từng thấy người phụ nữ nào hấp dẫn hơn so với ngươi.”

Giai Giai cười nói: “Thật vậy chăng? Nếu ta xinh đẹp như vậy, ta cũng không tin, ta còn tìm không thấy một người đàn ông hoàn hảo hơn so với La Mân a.”

Tô Việt ngạc nhiên một lát, rốt cục cũng nở nụ cười, “Đúng vậy, ta tin tưởng, ngươi chắc chắn sẽ tìm được hạnh phúc thuộc về mình.”

Ngày đó, là một ngày thật đặc biệt đọng lại trong trí nhớ Tô Việt, Giai Giai rốt cục không hề giống những gì hắn lo lắng tưởng tượng, bọn họ sau đó tán gẫu rất nhiều về La Mân. Tô Việt càng thêm biết, là La Mân yêu mình cỡ nào, chính là, với việc đặt tên cho Tư Việt “Hắn nói, tên này dễ nghe, hiện tại ta mới biết được, hắn là luôn tưởng niệm ngươi.”

Giai Giai trước khi đi, đối Tô Việt cười nói: “Tuy rằng đã qua một cửa là ta, chính là, ta biết cha mẹ La Mân cũng không dễ dàng chấp nhận chuyện này a, ngươi phía trước vẫn là còn rất nhiều trở ngại a.”

Tô Việt thản nhiên cười nói: “Ta biết, bất quá, ta không sợ.”

Giai Giai cười nói: “Vậy là tốt rồi, ta chúc phúc các ngươi.”

Lúc này đây, Tô Việt phát ra từ nội tâm cảm kích nói: “Cám ơn.”

Giai Giai đi rồi, Tô Việt không nhìn thấy được lúc nàng xoay người đi, trong ánh mắt ngập đầy lệ, “A Mân, tình yêu của ta không thể ít hơn so với hắn, bất quá, nếu đây là ngươi đã lựa chọn, ta tôn trọng quyết định của ngươi.”

Cái gì là yêu? Đối với Giai Giai mà nói, hạnh phúc của hắn so với mình quan trọng hơn, đó cũng là một cách yêu, La Mân, hẹn gặp lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play