Mặc dù có chứng cứ chứng minh Hứa Trọng Đạo tính ngược, chính là, Tô Việt lại cảm thấy rất hứng thú với người có ký hiệu “D” trong cuốn nhật ký. Trực giác hắn cảm thấy, người này ở trong quá trình thi bạo nhiều năm của Hứa Trọng Đạo, chắc chắn có vai trò rất quan trọng, người này là ai vậy?

Lúc Tô Việt đi vào trại tạm giam thăm Vương Lập Gia, trên mặt Vương Lập Gia lại toát ra thần sắc mờ mịt “Ta không biết, hắn chưa bao giờ nhắc tới người kia theo như lời ngươi nói.”

Tô Việt hơi hơi có chút thất vọng, hắn nhớ tới gương mặt rất giống với Hứa Trọng Đạo, hỏi một vấn đề khác “Ngươi có biết, Hứa Trọng Đạo còn có bằng hữu thân thích nào không?”

Vương Lập Gia mờ mịt lắc đầu “Ta chỉ biết là hắn có một đứa con gái.”

Tô Việt ngưng mày suy nghĩ một hồi, từ trong túi lấy ra một ảnh chụp, đây là tấm hình chụp Phương Trọng Tín mà La Mân giúp hắn tìm được “Người này, ngươi nhận ra không?”

Lúc này, chỉ thấy Vương Lập Gia sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt “Chẳng lẽ Hứa Trọng Đạo không chết?” Tay hắn run rẩy, không dám cầm lấy tấm ảnh nhỏ kia.

Tô Việt lắc đầu “Hắn không phải Hứa Trọng Đạo, hắn gọi Phương Trọng Tín, ban đầu ta cũng cho là bọn họ là cùng một người, chính là, cũng không phải.”

Vương Lập Gia cảm thấy khó có thể tin “Tô luật sư, gương mặt bọn họ rất giống nhau.”

Tô Việt thấy hắn quả thật không biết người này là ai vậy, liền đem ảnh chụp thu lại.

“Trương Hiểu Phong hai ngày nữa theo tỉnh ngoài đến, ngươi biết không?” Tô Việt không tiếp tục hỏi chuyện án kiện nữa, ôn hòa nói với Vương Lập Gia.

“Biết, hắn có viết thư cho ta, nói muốn tới chờ phán xét.” Vương Lập Gia sắc mặt tái nhợt chợt hiện lên một chút hồng hồng, nói tới người yêu, trong ánh mắt rốt cục có cảm xúc ấm áp.

“Hắn thực yêu ngươi, cho nên, nhất định không được nản lòng.” Lúc gần đi, Tô Việt thật sâu nhìn Vương Lập Gia, cổ vũ hắn.

“Tô luật sư.” Vương Lập Gia đứng ở phía sau hắn, trong ánh mắt bao hàm cảm kích “Ngươi vì cái gì, cố gắng giúp ta như vậy chứ?”

Tô Việt chậm rãi quay đầu lại, nhìn ánh mắt trong veo của hắn, nhẹ nhàng nói một câu nói.

Khi hắn đi rồi, nước mắt Vương Lập Gia chậm rãi chảy xuống, hắn nói “Bởi vì, chúng ta đều là cùng loại người.”

Đi ra khỏi cổng trại tạm giam, Tô Việt liếc mắt một cái liền thấy được chiếc xe quen thuộc kia, hắn chậm rãi đi qua, trong lòng cảm thấy một trận ấm áp.

“Sao ngươi lại tới đây?”

La Mân biết ơn người ngồi tiến vào, giúp hắn đeo dây an toàn xong, thản nhiên nói “Ta nói rồi, về sau chỉ cần ngươi đi tra án, ta đều cùng ngươi đi.”

Tô Việt, muốn nói cái gì, rốt cục vẫn là thôi. Chính là thuận theo tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt tràn đầy ý cười nhìn người yêu.

“Tiếp theo đi chỗ nào vậy?” La Mân khẽ siết lấy bàn tay thon dài của Tô Việt một chút, lúc này mới phát động xe.

Tô Việt suy nghĩ một chút, “Ta nghĩ lại đi trường TH Thập Nhị Trung, có một nơi ta vẫn chưa tìm được.”

La Mân gật gật đầu, lái xe hướng trường TH Thập Nhị Trung.

Trương chủ nhiệm trường TH Thập Nhị Trung gặp Tô Việt lại đến trường học điều tra án kiện, không khỏi có chút kỳ quái, “Tô luật sư, án kiện kia không phải kết thúc rồi sao? Ta nghe nói đều phán qua, như thế nào còn có vấn đề gì sao?”

Tô Việt lần này cũng không giấu diếm, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi “Trương chủ nhiệm, ta muốn hỏi một chút, trường học của chúng ta nơi nào chứa các dụng thể dục hoặc nhà kho nào hay không?”

Trương chủ nhiệm mờ mịt nói “Trong trường học có phòng chứa các dụng cụ thể dục ngay tại lầu một phòng hành chính tổng hợp a? Có vấn đề gì?”

Tô Việt cùng La Mân nhìn nhau liếc mắt một cái “Có thể dẫn chúng tôi đi nhìn một chút được không?”

Trương chủ nhiệm đồng ý.

Khi bọn hắn đi vào nơi chứa ngựa gỗ tay quay, bóng rổ, bóng chuyền và các thiết bị linh tinh khác, Tô Việt có chút thất vọng, nơi này là lầu một thường có người đến người đi, cho dù là buổi tối ở trong này cường bạo học sinh cũng là không có khả năng.

“Trương chủ nhiệm, nơi này vẫn đều là chứa mấy thứ này sao?” Tô Việt tuy rằng thất vọng, nhưng vẫn là cuối cùng hỏi một câu.

Trương chủ nhiệm gật đầu nói “Đúng vậy a, đây là phòng chuyên chứa các dụng cụ thiết bị. Các dụng cụ thể thao hay gì đó đều chứa ở chỗ này.”

Tô Việt gật gật đầu, đột nhiên một cái ý niệm hiện lên trong đầu hắn, “Trương chủ nhiệm, ta muốn hỏi một chút, phòng này được sử dụng lâu rồi sao?”

Trương chủ nhiệm cười nói “Ah không, cũng đã dùng ba năm.”

Tô Việt đột nhiên mở mắt to “Như vậy, ta có thể hỏi một chút, trước đó, mấy thứ này đều để ở nơi đâu vậy?”

Trương chủ nhiệm tuy rằng kỳ quái, còn nói “Từ trước a, từ trước mấy thứ kia hình như đều đặt ở một cái hầm trú ẩn dưới núi giả, làm sao vậy?”

Tô Việt nghe đến đó, không khỏi kích động nói “Trương chủ nhiệm, có thể hay không phiền ngài tái dẫn chúng tôi đến đó xem thử?”

Trương chủ nhiệm rốt cục lộ ra vẻ mặt nghi hoặc “Tô luật sư, ngài xác định, nơi này cùng án kiện của ngài có liên quan sao?”

Tô Việt kiên định nói “Ta khẳng định, Trương chủ nhiệm, làm phiền ngài.”

Khi tận mắt nhìn thấy hầm trú ẩn nằm bên dưới núi giả trong một góc hẻo lánh ở phía đông trường học, Tô Việt càng thêm khẳng định dự cảm của mình, đây chính là mật thất mà Vương Lập Gia từng nói qua, cũng là nơi tra tấn hắn vài năm. Tuy rằng, hiện giờ đã muốn bị vứt đi, chính là vừa đi gần cánh cửa kia, Tô Việt trực giác cảm thấy khẩn trương cùng sợ hãi.

“Đừng sợ.” Giống như nhìn thấu nỗi khiếp sợ của hắn, La Mân đi ở bên cạnh cầm thật chặt tay hắn, Tô Việt chỉ cảm thấy sự ấm áp trên tay giống như chảy vào trong lòng, hắn mắt nhìn La Mân, kiên định đi theo Trương chủ nhiệm đi xuống bậc thang.

Dưới này thực tối thực ẩm thấp, trên vách tường dài đầy rêu xanh, Trương chủ nhiệm dẫn bọn họ đi một nửa bậc thang liền không thể đi xuống tiếp nữa.

“A, nơi đó đã bị chặn lại, hiện giờ đều chất đầy bàn ghế cũ nát, còn có rất nhiều thứ không còn dùng nữa của trường học.”

Trương chủ nhiệm quay đầu lại nhìn Tô Việt, “Không có cách nào khác đi xuống.”

Tô Việt sắc mặt có điểm tái nhợt, hắn nhìn bao quát đánh giá nơi mà Hứa Trọng Đạo thường xuyên nhắc tới trong cuốn nhật kí ái tình của hắn, nhớ tới những thiếu niên từng bị hắn dụ dỗ đến nơi đây thi bạo, trong lòng không khỏi dấy lên lửa giận hừng hực, người này quả thật đáng chết, quả thực là chết chưa hết tội.

“Làm sao ngươi biết, phòng thiết bị dụng cụ thể dục nguyên lai không ở chỗ này chứ?” Trên đường trở về, La Mân nhịn không được hỏi tình nhân.

Tô Việt thản nhiên nói “Ta thực ra cũng không nghĩ tới, là hôm nay hắn nhắc nhở ta, dãy phòng học này là ba năm trước đây mới đưa vào sử dụng, mà Vương Lập Gia tốt nghiệp đều hơn bốn năm, ngươi nghĩ thử xem a, trước khi Vương Lập Gia tốt nghiệp, khẳng định là học ở dãy phòng học cũ, như vậy nơi để mấy thứ này chắc chắn cũng không phải nhà kho hiện tại.”

La Mân gật gật đầu “Thì ra là như vậy.”

La Mân lái xe đi ngang qua văn phòng mình thuê cho Tô Việt, ôn nhu nói “Có muốn đi lên nhìn xem thử hay không?”

Bên trong văn phòng đang được trang hoàng lại, Tô Việt từ trước đến nay là một người không thích làm mấy việc nhỏ nhặt này đó, cho nên, tất cả công việc trang hoàng đều bị La Mân một mình ôm lấy mọi việc.

Tô Việt cười nói “Không đi lên, ta còn không tin ngươi sao?”

La Mân cười cười, đang chuẩn bị quay đầu xe chở Tô Việt đi ăn cơm, sau đó, di động vang lên, là quản lí phòng khách sạn Thế Kỷ Xuân Thiên gọi điện thoại tới, nói có nhân viên cùng một người khách đã xảy ra tranh chấp, hiện tại nhân viên kia bị khách nhân đả thương, đã đưa đi bệnh viện.

Nghe đến đó, La Mân không khỏi cau mày, “Chuyện khi nào? Bởi vì sao?”

Để điện thoại di động xuống, La Mân sắc mặt trầm xuống, Tô Việt ân cần hỏi han “Đã xảy ra chuyện gì?”

La Mân thở dài “Đến khách sạn trước nhé, có vụ tranh cãi nhỏ, sau đó ta chở ngươi về nhà.”

Hai người chạy tới khách sạn, chưa tiến đại môn, liền nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đang đứng ở phía dưới suối phun, mà người phụ trách khu vực – Dương cảnh quan dẫn theo cảnh sát nhân dân Tiểu Triệu đang đứng ở đại sảnh, vẻ mặt nghiêm túc hỏi khẩu cung khách nhân. Hai người vừa thấy không khỏi vội vàng đi tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play