Vì cái gì vận mệnh luôn nhiều khắc nghiệt như vậy, cho chúng ta hy vọng nhưng cũng rất nhanh đã đem nó đánh vỡ, La Mân cười khổ nhìn người yêu dấu sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường bệnh, nắm thật chặt bàn tay thon dài của hắn.

Đôi tay này, mấy ngày trước, còn nghịch ngợm vẽ loạn trong ngực trên mặt chính mình, hiện giờ, giống như chủ nhân nó, suy yếu mà vô lực.

“Tiểu Việt, cầu ngươi, đừng rời bỏ ta, ngươi không thể tàn nhẫn như vậy, đã cho ta hy vọng, thì đừng lấy nó đi sớm.” La Mân cúi đầu thì thầm nói nhỏ bên tai người yêu, trong lòng đau đớn tột cùng, làm cho hắn ánh mắt ướt át.

La Mân hồi tưởng lại cái đêm làm cho hắn tim đập chân run hai ngày trước, tuyệt vọng rồi sau đó là cảm giác sợ hãi từ đáy lòng dâng lên lần nữa, hắn phát điên cứ bấm di đông gọi cho Tô Việt, chính là suốt nửa giờ qua đi, lại không người đón nghe, lúc sau lại là cảnh sát nghe điện thoại. Trái tim La Mân giống như bị một cái gì đó thật lớn thật sắc bén đâm vào, tai nạn giao thông bốn chữ này một lần nữa đánh trúng thần kinh của hắn.

Đáp chuyến bay sớm nhất lúc chín giờ, suốt đêm, La Mân đều không có ngủ, hắn ôm đầu, ngồi ở trên ghế sa lon một đêm, ngay cả tiếng động nhẹ nhất đều có thể làm hắn kinh động, hắn khống chế không được, toàn thân đều run rẩy cực độ, đêm tối như tâm trạng hắn ngay lúc đó, Tiểu Việt, nếu ngươi có mệnh hệ gì, ta phải làm sao bây giờ?

Mẹ Tô Việt tuyệt đối không ngờ, cư nhiên ở chỗ này còn gặp lại La Mân, mắt bà đầu tiên nhìn thấy hắn, không khỏi che miệng lại, kinh ngạc trong mắt một chút không giấu diếm “Ngươi, ngươi, ngươi như thế nào lại ở chỗ này?”

Đây là câu đầu tiên bà nói với La Mân.

“Dì à, ta yêu Tiểu Việt, cho nên, xin dì đừng chia rẽ hai chúng ta nữa.” Ánh mắt La Mân chân thành mà khẩn thiết nhìn Lưu Vũ Mai “Xin dì cho ta cơ hội một lần nữa, để ta lưu lại chiếu cố hắn.”

“Thật sự là oan nghiệt a.” Lưu Vũ Mai thất thanh khóc rống, “Không nghĩ tới qua nhiều năm như vậy, còn để cho các ngươi gặp lại, này rốt cuộc là vì cái gì?”

Trần Trung cảm khái vạn phần nhìn trong phòng bệnh, hai đứa nhỏ đồng dạng đều tái nhợt gầy yếu, khuyên Lưu Vũ Mai bây giờ đã là vợ mình “Đây chính là duyên phận của bọn họ, ta có làm cách nào cũng vậy thôi. Chỉ cần Tiểu Việt có thể khỏe mạnh trở lại, còn có cái gì so với này quan trọng hơn.”

“A Trung, chẳng lẽ tiểu Việt chúng ta cả đời liền như vậy sao? Cùng người đàn ông, vô danh vô phân, tới lúc già rồi, ngay cả con cái của mình đều không có.” Mẹ Tô Việt oán hận nhìn về phía hắn.

Trần Trung chân thành khẩn thiết ôm lấy bả vai của bà “Trở về thôi, ngươi đến bây giờ còn không nhìn ra mong muốn thật sự của con mình sao? Hắn sẽ không – rời xa người tuổi trẻ kia, bọn họ tách ra mấy năm nay, hắn không có một ngày khoái hoạt, so với việc hắn thường xuyên q

ua lại với mấy người mà chúng ta không biết, không bằng đem hắn giao cho La Mân, ít ra, đứa bé này đối hắn là thật tâm thực lòng, ngươi nói chúng ta làm nhiều chuyện như vậy, không phải là vì hạnh phúc bọn nhỏ sao, hiện tại, tiểu Việt dĩ nhiên như vậy, chi bằng liền thuận theo mong muốn của hắn đi.”

Tô Việt vẫn bất tỉnh, từ lúc bị tai nạn đến nay suốt một tuần, ánh mắt La Mân đã lõm thật sâu, ngay cả mẹ Tô Việt người luôn luôn kiên quyết phản đối bọn họ cũng cảm nhận được không đành lòng.

“Tiểu La, nhiều ngày rồi ngươi không hảo hảo nghỉ ngơi, đi ngủ một giấc đi, có chuyện gì ta gọi là ngươi.” Lưu Vũ Mai nhẹ nhàng khuyên hắn.

La Mân chậm rãi lắc lắc đầu “Không, ta không muốn đi đâu hết, ta muốn ngồi ở đây, khi Tiểu Việt tỉnh lại nhìn không thấy ta sẽ hoảng sợ”

Lưu Vũ Mai khóc rời đi, để lại một mình La Mân si ngốc ngồi đó cùng Tô Việt.

“Tiểu Việt, đừng rời bỏ ta, cầu ngươi.”

Tô Việt chỉ cảm thấy chính mình đang ở giữa một khoảng không sương mù dày đặc, miệng không thể nói, tay không thể động, toàn thân vô lực, hắn nghe được đến tiếng gọi thâm tình mà tuyệt vọng của La Mân đối với mình, hắn ra sức nghĩ muốn mở miệng nói cái gì đó, chính là không thể điều khiển thân thể theo ý mình, ý nghĩ này làm cho hắn bi ai vô cùng “A Mân, a Mân.”

“Ngươi còn nhớ rõ trời chiều bên bờ sông Kim Sa sao? Tiểu Việt, ngày đó ngươi giống như một thiên sứ.”

“Ta hát cho ngươi nghe được không, bài hát trong bộ phim《 Titanic 》mà chúng ta xem qua được không? Ta hát không được hay lắm a, ngươi đừng cười ta nhé.”

Gần nửa tháng trôi qua, hộ sĩ trong phòng bệnh lẫn bệnh viện cơ hồ mỗi ngày đều có thể nghe âm thanh khe khẽ vang lên đó, một người đàn ông râu ria lôi thôi luôn ở lúc chạng vạng, hát cùng một ca khúc cho người bệnh nằm trên giường nghe.

Một ngày trời xế chiều, ngay tại lúc La Mân định mở miệng hát lần nữa, ngón tay Tô Việt lộ ở bên ngoài khẽ giật giật, La Mân kích động bổ nhào lại bắt lấy ngón tay kia, chính là qua thời gian rất lâu, ngón tay kia đều không có cử động thêm một chút nữa, tim của hắn nhanh chóng chùng xuống, “Lại nhìn lầm rồi.”

Hắn nằm ở bên cạnh Tô Việt, ôm lấy thân hình gầy gò của hắn, nhịn không được khẽ vang lên âm thanh nức nở, tiếng khóc bị kiềm nén lâu ngày của người đàn ông, từng trận theo trong ***g ngực bắt đầu phát ra, tê tâm liệt phế.

“Rất ồn ào a.”

Thân thể La Mân run rẩy cứng đờ, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Tô Việt cau mày, suy yếu mở mắt, không khỏi mừng như điên ôm lấy hắn “Ngươi tỉnh rồi, ngươi thật sự tỉnh rồi, trời ơi, thật tốt quá.”

Tô Việt không chịu nổi hắn lay động kịch liệt, sắc mặt không khỏi biến đổi lớn, La Mân chột dạ vội vàng buông tay ra, tiếp theo đó lại nhảy dựng lên, lao ra ngoài thét gọi bác sĩ “Bác sĩ, bác sĩ đâu.”.

“Thật tình, còn xúc động như vậy a.” Người trên giường cư nhiên còn có tâm tư quở trách gnười yêu của mình, tuy rằng cái miệng của hắn hơi hơi giơ lên nhưng cũng không phải bất mãn.

Thẳng đến bác sĩ kiểm tra toàn thân Tô Việt hoàn toàn, lần thứ hai xác nhận hắn thật sự tỉnh lại xong, La Mân mới dám cẩn thận ngồi vào bên cạnh hắn lần nữa.

“Dã nhân tiên sinh, ngươi từ trên núi xuống có gì phải làm sao?” Tô Việt suy yếu vô lực, cũng không quên trêu chọc người yêu mình.

“Ta nghe nói T thành có một vị băng sương mỹ nhân, nên đặc biệt đến gặp mặt, quả nhiên đẹp không thể nói, ta cố tình muốn đến cầu thân.” La Mân trong mắt hàm chứa lệ, trên mặt lại mang theo tươi cười, vừa nói, vừa cúi đầu hôn nhẹ lên bàn tay Tô Việt.

Tô Việt mặt tái nhợt nhanh chóng trở nên đỏ bừng, hắn khe khẽ cười “Chính là, ta không phải hầu tử, ăn không quen trái cây ở núi rừng của ngươi đâu.”

La Mân cười nói “Ta làm sao để cho ngươi ăn hoa quả hoang dã được chứ, ta đem mình kính dâng cho ngươi, ta cho ngươi ăn thịt của ta là tốt rồi.”

Ánh mắt Tô Việt đột nhiên vây quanh một tầng hơi nước, hai mắt hắn nhắm nghiền, nghẹn ngào không nói gì được nữa, La Mân đặt lên môi hắn một nụ hôn thật sâu.

Thật lâu sau “Ai yo, ngươi sao lại cắn ta a.”

“Râu của ngươi làm đau ta.”

Tô Việt xuất viện là chuyện ba tháng sau. Tai nạn xe cộ lần này, ngoại trừ đầu hắn bị va chạm ngoài, xương sườn cũng gãy hai cái, trong khoảng thời gian đó, La Mân bởi vì chuyện khách sạn mà quay về cổ thành vài lần, chính là không tới hai ngày, rất nhanh liền chạy trở về.

Lần gần đây nhất hắn trở về, có nói cho Tô Việt nghe một tin xấu, án kiện Vương Lập Gia, bởi vì lâm thời thay đổi luật sư, trong lúc nhất thẩm, bị phán mười năm tù có thời hạn.

“Tại sao có thể như vậy?” Tô Việt vô thần ngồi ở trên ghế sa lon, tự trách nói “Đều tại ta a, vào thời điểm này lại không giúp được hắn.”

La Mân biết tâm tình của hắn, khi hắn nghe Tô Việt nói án kiện này xong, hắn lập tức liền hiểu được người yêu mình vì cái gì lại quyết tâm nhận lời biện hộ cho thằng bé kia như vậy, là bởi vì, hắn từ án kiện này nghĩ tới mình.

“Ngươi hiện tại tức giận sốt ruột cũng không có ích gì, ta đã khuyên hắn trong thời hạn quy định hãy làm đơn chống án, hiện tại ngươi cần phải làm là mau mau khỏe lên, bên ngoài còn có người cần ngươi trợ giúp.”

“Khi nào thì mở lại phiên tòa?” Tô Việt vội vàng hỏi

“Nửa tháng sau.”

Hai ngày sau, Tô Việt thu thập xong đồ đạc theo La Mân đến Cổ thành, tuy rằng La Mân cái gì cũng không hỏi mình, nhưng Tô Việt vẫn biết, hắn biết hết nội tình chuyện tai nạn của mình, Lỗ Linh- vợ Tằng Mục- sau khi xảy ra chuyện đã bị cảnh sát mang đi, trong lúc đo, Tằng Mục có đến bệnh viện thăm mình hai lần, La Mân đối thái độ của hắn vừa không nhiệt tình cũng không lạnh lùng, hắn thản nhiên, tuy rằng ngồi ở đàng kia không nói lời nào, lại làm cho Tằng Mục cảm thấy bị áp lực.

“Thực xin lỗi, Tô Việt, ta không nghĩ tới sự tình lại biến thành thế này, ta thay nàng hướng ngươi giải thích, ta không biết nên nói cái gì nữa.”

“Chúng ta không có gì phải nói nữa, thay vì ngươi ở trong này áy náy, chi bằng đi thăm hỏi vợ mình một chút.” Tô Việt lạnh lùng lên tiếng.

Nhìn gương mặt Tằng Mục giống như già thêm rất nhiều sau một đêm, Tô Việt nhớ tới lúc mình khi mới vừa vào sở, vị tiền bối này đã giúp đỡ mình nhiều, không khỏi thở dài “Ta biết ngươi lo lắng cái gì, ta sẽ không khởi tố nàng, bất quá, hy vọng sẽ không có lần sau nữa.”

Ánh mắt Tằng Mục phức tạp không hiểu lần thứ hai nhìn thoáng qua Tô Việt, lướt qua La Mân, nói thật nhỏ một câu “Cám ơn” sau đó ảo não rời đi.”

La Mân từ đầu đến cuối đều không có hỏi một câu.

Sau lại, Tô Việt thật sự nhịn không được, hỏi La Mân “Ngươi lúc ấy không đố kỵ một chút nào sao?”

La Mân cười cười “Như thế nào lại không đố kỵ, ta tức muốn chết, chính là nghĩ lại, ngươi yêu chính là ta, không phải hắn, cho dù trước kia như thế nào, thì sao chứ? Dù sao ta mới là người ở bên cạnh ngươi, hơn nữa, ngươi còn sống, so với bất cứ chuyện gì chuyện đều trọng yếu hơn.”

Tô Việt cúi đầu nở nụ cười, hôn nhanh một cái trên mặt La Mân “Đồ ngốc.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play