La Mân rốt cuộc vẫn không tránh khỏi bị cha đánh một trận, cho nên khi hắn lại lấy bộ mặt đầy vết thương đến tìm Tô Việt, Tô Việt hơi hơi nhăn mày lại.
“Ta là tới cám ơn ngươi.” La Mân tùy tiện nói, cha hắn đánh so với khi đánh nhau bị thương phải nhẹ hơn nhiều, dù sao vẫn là đau xót đứa con.
“Mặt của ngươi.” Tô Việt nhẹ nhàng lấy tay đụng đụng trên mặt La Mân đầy dấu vết, La Mân lui mạnh về phía sau từng bước, cắn răng nói “Đừng đụng, rất đau đó.”
Tô Việt rầu rĩ hỏi “Ba của ngươi ra tay cũng mạnh a, bộ ngươi không phải đứa con của ông sao?”
La Mân có chút buồn cười nói “Ta cũng muốn biết, ta rốt cuộc có phải là con ông ấy hay không, ai nha, ta đói bụng, ngươi nơi này có cái gì ăn không?” Nói xong liền động tay giở nắp nồi, bên trong trống trơn.
Hắn có chút uể oải “Sao không có thứ gì ăn hết vậy?”
Tô Việt tức giận “Ba” một tiếng, hất văng tay hắn ra “Đều bị ngươi ăn sạch, làm sao còn có ăn nữa chứ?”
La Mân đi theo Tô Việt ở mấy ngày, nhiều ít cũng biết quẫn cảnh của Tô Việt, hắn ha ha cười “Quên đi, hay là ta mời ngươi đi ăn cơm.”
Tô Việt mắt cũng không nhìn lên, tiếp tục đọc sách “Không đi.”
La Mân đối với sự bướng bỉnh của Tô Việt cũng không có cách nào, ở đây mấy ngày dưỡng thương, hắn nhiều lần kêu Tô Việt lấy tiền trong ví của mình đi mua thức ăn, hắn cũng không chịu, trong lòng cũng biết lần trước nếu không phải bởi vì bị bệnh cấp tính, Tô Việt căn bản sẽ không mượn tiền của mình, hắn rất khâm phục Tô Việt đồng thời trong lòng thầm đau lòng thay hắn “Như vậy đi, ta đi mua thức ăn, ngươi giúp ta nấu cơm, ta mời ngươi ăn cơm coi như thù lao, ngươi thấy có được không?”
Tô Việt lạnh lùng nhìn hắn “Không được.”, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
La Mân khổ sở nhảy lại đây “Ta cảm thấy được ngươi như vậy cực kì không tốt, Tô Việt, chúng ta chẳng lẽ không phải bạn bè sao? Nếu là bạn bè giúp đỡ cho nhau có cái gì không đúng? Hơn nữa, ta ở chỗ ngươi dưỡng thương, ăn uống của ngươi, chẳng lẽ ta mời ngươi một bữa cơm cũng không được sao?”
Tô Việt mặt nhăn nhíu mày “Ngươi thiếu phí tổn của ta, ta sẽ khấu trừ vào tiền ta thiếu của ngươi, cho nên ngươi không cần lo lắng.”
La Mân cảm thấy mất mác cực kỳ, hắn nói thật nhỏ “Ta còn tưởng rằng, chúng ta ít nhất là bạn bè chứ, nhưng mà….” Hắn cười khổ một tiếng “Ta biết mình là loại người gì, là ta trèo cao ngươi.” Nói xong, hắn đột nhiên xoay người bỏ đi.
Tô Việt nhìn biểu tình hắn có chút bi thương cùng bóng dáng cô đơn, trong lòng cũng có chút hối hận, thái độ mình đối hắn không nên quá cứng rắn như vậy, dù sao La Mân vẫn là tự mình đến nơi đây, là người bạn đầu tiên mà Tô Việt quen biết, tuy rằng hắn là người hồ đồ, tuy rằng hắn gây rối đánh nhau, nhưng mà hắn đối với mình lại vô cùng tốt, mình đúng là có hơi quá đáng.
Trước mắt luôn hiện lên lúc hắn đi môi mím thật chặc cùng ánh mắt ưu thương, Tô Việt rầu rĩ đem sách khép lại, trong lòng giằng co đấu tranh có nên đi tìm La Mân hay không, cuối cùng, vẫn là ý định đi tìm chiếm ưu thế, hắn hít một hơi, đứng dậy, cầm lấy cái chìa khóa, ra cửa.
La Mân từ chỗ Tô Việt trở lại nhà mình, trong lòng vẫn cực kì buồn bực, hắn rất thích Tô Việt, đặc biệt mong muốn cùng hắn làm bạn tốt, cho nên, luôn một chuyến tranh hướng nhà ga chạy, mấy ngày hôm trước bởi vì bị thương, ở tại chỗ Tô Việt, vốn nghĩ đến thông qua chuyện này có thể đem quan hệ hai người trong lúc đó xích lại gần chút, kết quả lại bị chính mình làm cho càng tệ hại hơn, ngày hôm đó hôn nhầm Tô Việt xong đã chạy đi, thật vất vả dưỡng hảo thương lại đi tìm hắn, hắn đối với mình lại khôi phục thái độ lãnh đạm, La Mân trong lòng vô cùng khó chịu, hắn ngẩn người nằm ở trên giường của mình, đang khổ sở suy nghĩ, chỉ nghe mẫu thân ở ngoài cửa lớn tiếng hô to “Tiểu Mân, mau ra đây, có người tìm ngươi.”
La Mân miễn cưỡng không đi để ý tới, ai tìm đến hắn chứ? Trừ bỏ tiểu Hà bọn họ, còn có thể là ai.
Qua một hồi lâu, hắn mới nghe được một tràng cười trầm thấp “Phòng ngươi cũng thật bừa bộn nha.”
La Mân vừa nghe đến thanh âm này, lập tức kinh hoảng từ trên giường nhảy xuống, bất ngờ đỏ mặt “A? Là ngươi, sao ngươi lại tới đây, mau ngồi xuống đi.”
Tô Việt đứng ở trong phòng lộn xộn, cau mày nói “La Mân, ngươi mấy ngày rồi không dọn dẹp qua, nơi này còn có thể ở sao?”
La Mân một bên luống cuống tay chân đem bẩn quần áo nhét vào dưới giường, một bên nhịn không được trên mặt kinh hỉ nói “Ta không nghĩ tới ngươi có thể tới tìm ta, cái kia, đúng là có hơi bừa bộn, ha ha.”
Tô Việt buồn cười nhìn hắn bận rộn dọn dẹp, cuối cùng đi đến nơi có thể ngồi được, đi qua ngồi xuống “Phòng của ngươi rất rộng nha.”
La Mân có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu.
Tô Việt thấy hắn như vậy, nhất thời cũng có chút ngượng ngùng, thật lâu sau, hắn ánh mắt chuyển tới nơi khác, “Ngươi nói muốn mời ta ăn cơm, sẽ không từ chối chứ.”
La Mân ánh mắt lập tức mở to, cao hứng nói “Như thế nào lại chối, tuyệt đối sẽ không, ngươi muốn đi đâu ăn, ta dẫn ngươi đi.”
Tô Việt gục đầu xuống, nhẹ nhàng cười “Ngươi chọn đi.”
La Mân hưng phấn nói “Chúng ta đi Thành Đông ăn gà nướng được không?”
Tô Việt chần chờ suy nghĩ một chút “Được.”
La Mân có một chiếc xe máy rất lớn, hắn chở Tô Việt ngồi ở phía sau mình, đón những ngọn gió đêm êm đềm, Tô Việt cảm thấy thoải mái thả lỏng thân mình, ôm lấy thắt lưng rắn chắc mà gầy của La Mân, Tô Việt trong lòng hơi hơi có chút xao động, không khỏi nghi hoặc thầm nghĩ, có lẽ là ta còn không có thói quen cùng người tiếp xúc gần như vậy
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT