Tiểu Tô ngày hôm sau buổi chiều đến thay ca ở trạm ga, lại gặp phải người không sợ chết tới nữa “Ngươi không phải định theo ra đứng quầy vé đó chứ?” Tô Việt vẫn gương mặt lạnh lùng như cũ, chỉ thấy tiểu tử kia đến cũng không sợ, nhe răng cười hì hì nói “Ta không phải đến ngồi xe, ta là tới tiếp khách.”
Tiếp khách? Tô Việt trong đầu lập tức có ý niệm không thuần khiết cao thấp đem người này đánh giá một phen, người sao tính tình nóng nảy, bất quá lớn lên cũng không khó xem, lưỡng đạo nồng đậm lông mi, cái mũi cao thẳng, ánh mắt như hắc bảo thạch bàn sáng long lanh, hình tượng vẫn thực oai hùng, như thế nào lại đi tiếp khách?
La Mân bị Tô Việt nhìn đến độ nổi lên một thân nổi da gà, trong lòng hàn khí nổi lên bốn phía, “Các ngươi cũng không dán thông báo nói quầy bán vé không cho người đứng chứ hả? Ta vì khách sạn nhà mình mà kiếm khách chắc không ngại đến công việc của các ngươi?”
Tô Việt gật gật đầu, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói “Đúng vậy không dán thông cáo, bất quá, ngươi không biết là, ngươi lấy hình tượng như vậy ra nơi công cộng không thấy ngại sao?”
La Mân cả giận nói “Hình tượng của ta làm sao không tốt? Ta cũng không phải không mặc quần áo?”
Tô Việt cũng không nói lời nào, chỉ liếc mắt nhìn ở trên người hắn quét một vòng, cuối cùng dừng ở hắn quần short cùng áo thun ba lỗ, mặt La Mân lập tức liền đen.
“Ngươi có thể đừng nhìn chằm chằm vào ta như vậy hay không? Nói thế nào ta cũng coi như là ân nhân cứu mạng của ngươi phải không?” La Mân chính mình cũng buồn bực, vì cái gì gặp Tô Việt mình dường như thấp hơn một cái đầu vậy.
“Ta cũng không có nhằm vào ngươi a, ta nói chính là sự thật
.” Tô Việt cúi đầu, xoay người lại nhặt lên tờ phiếu rơi trên mặt đất lộ ra một khoảng cổ trắng nõn, La Mân giống như bị điện giật, vội vàng đem ánh mắt chuyển hướng nơi khác, chính mình hơi hơi có chút kinh ngạc, đều là nam nhân, có cái gì phải xấu hổ chứ?
“Ngươi mấy giờ tan tầm a?” La Mân khẩu khí mang theo ý tứ lấy lòng “Ta mời ngươi ăn cơm.”
Tô Việt mặt nhăn nhíu mày “Cảm ơn hảo ý của ngươi, ta hôm nay không rảnh.”
Đúng lúc này, một chiếc xe dừng lại, từ trên xe bước xuống rất nhiều người, xuyên qua ngầm thông đạo ồ ạt tiến ra, Tô Việt vẻ mặt trở nên vô cùng chuyên chú.
Chờ Tô Việt bán hết phiếu, lúc chuẩn bị khóa cửa sắt, đột nhiên một bàn tay không biết chết sống lại duỗi thắng tiến vào “Ngươi kẹp tay ta đau quá.”
Tô Việt bị tiếng kêu thảm thiết này làm cho sợ hãi, mà khi hắn mở cánh cửa không phải không có lo lắng hướng ra phía ngoài xem thì gặp một khuôn mặt phóng đại tươi cười từ từ tiến vào.
“Ngươi muốn làm gì?” Tô Việt có chút tức giận.
“Ta nói, ngươi sao lại thế này a, luôn lạnh như băng, rất giống tảng đá nha.” La Mân một bàn tay khoát lên trên cửa, lộ ra hàm răng trắng noãn cười nói “Ta thấy ngươi ở nơi này cũng không có ai là bằng hữu, như vậy đi, về sau, ta sẽ kết bạn với ngươi.”
Tô Việt hơi hơi nhíu hạ mày, lạnh lùng nói “Ngươi lầm rồi, ta không rảnh mà đùa với ngươi”. Nói xong, nhanh chóng đưa hắn đẩy ra ngoài, khóa cửa sắt lại, chính là, trên mặt lại toát ra một tia buồn cười, người này rốt cuộc thần kinh bị cái gì a?
Tô Việt không biết La Mân là từ đâu tiến vào, nói thật, ở trạm ga nhỏ này, bốn phía có rất nhiều đường nhỏ hẻo lánh, nếu như là dân bản xứ chẳng sợ không mua phiếu, cũng có thể theo rất nhiều địa phương có thể tiến vào trạm ga, cho nên, khi hắn ở cửa ký túc xá của mình thấy tiểu La cũng không có biểu hiện ra nhiều lắm kinh ngạc.
“Nếu như là đến đòi tiền như vậy thật có lỗi, ta hiện ở trên người không có tiền.” Không nhìn tới phía sau La Mân còn mang theo một tiểu đệ, Tô Việt bưng tô cơm, mở ra cánh cửa ký túc xá để cho La Mân đi vào.
“Chậc chậc, ngươi ăn cơm tối như vậy sao?” La Mân không khách khí xốc lên cà mèn, chỉ thấy bên trong là nửa phần cơm cùng một chút thức ăn chay.
“Thứ này cũng có thể ăn a? Quả thực là heo ăn.” La Mân khẳng khái vỗ vỗ đầu vai Tô Việt “Đi, bạn hữu, ta dẫn ngươi đi ăn một bữa ngon.”
“Không đi.” Tô Việt đi đến cái bàn trước mặt ngồi xuống, thuận tay đã nắm một quyển sách ngữ văn.
“Uy?” La Mân đi đến bên cạnh hắn, nắm quyển sách trong tay của hắn đổi lấy Tô Việt bất mãn “Ngươi làm gì vậy?”
“Trung học bài khoá sao? Nhìn đoán không ra” Tiểu La nói như thế nào cũng là theo trung học khi mới thôi học, mấy chữ trên mặt sách vẫn là nhận được.
“Đưa ta.” Tô Việt có chút tứcgiận, thật sự là chưa thấy qua người không ánh mắt như vậy.
“Cấp, cấp, trả lại cho ngươi, bảo bối cái gì không biết, một quyển sách thối nát mà thôi.” La Mân khinh thường đem sách đưa lại cho hắn, gặp Tô Việt thật không để ý chính mình, cảm thấy hơi mất mặt nói “Ta đi à nha?”
Gặp Tô Việt nửa ngày không phản ứng, La Mân phẫn nộ mang theo tiểu đệ rời khỏi phòng của hắn.
“Lão Đại, ngươi xem hắn cái điệu bộ đó, nếu không nể ở mặt mũi của ngươi, ta đã sớm đập hắn.” Tiểu đệ kêu Tiểu Hà, hơi mập mạp, cũng mười bảy mười tám tuổi.
“Ngươi biết cái gì.” La Mân có chút uể oải, nói chuyện tự nhiên không dễ nghe.
“Lão Đại, ” tiểu Hà cũng là tên biết nhìn sắc mặt người khác gặp La Mân không cao hứng, bèn dụ hắn “Nếu không, chúng ta đi khiêu vũ nha?”
La Mân bạch liễu tha nhất nhãn “Không đi.”
La Mân chính mình cũng không biết vì cái gì Tô Việt cự tuyệt ý tốt của mình mời hắn ăn cơm, tại sao mình tức giận như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT