- Ừ, nó trên gác đấy, mà dạo này nó không gây sự ở trường chứ?
- Không có đâu cô ạ!
- Vậy thì cô yên tâm.
Ai chứ Diệp Chi nói thì người khác tin tưởng tuyệt đối nhưng nào biết được đây là sai lầm vô cùng sai lầm.
Diệp Chi ung dung chạy lẹ lên gác, nơi này sớm cô đã coi như nhà mình. Mẹ Hiểu Khang là đầu bếp có tiếng thì dại gì không qua ăn ké và thêm lí do nữa cô được quậy phá hết ý.
Gã bước tới, ánh mắt rực sáng sắc dục, đôi tay to bè sắp chạm tới người cô cũng là lúc Diệp Chi đứng phắt dậy theo thói quen là sẽ dùng chân đạp trước.
Gã không phải Hải Khánh nên đã ăn trọn nhát đạp của cô nhưng do gã quá to béo chỉ có thể đẩy ngã chứ không thể làm gã tổn thương.
- Em có vẻ mạnh mẽ, tôi thích!
Gã chống tay đứng dậy lập tức chạy theo Diệp Chi, cô lại thầm rủa người kia hằng ngàn lần có phải muốn cô tự tử chết hay không mà sai khiến lão dâm dê tới đây.
- Bắt được rồi.!
Gã cười khả ố. Do mải suy nghĩ Diệp Chi sảy chân ngã bị gã túm được.
Giống như thú săn vồ được mồi sẽ vờn đuổi con mồi, gã sung sướng với ý nghĩ trong đầu, không thể đánh cặp được tài liệu mật của Hải Khánh thì sẽ biến người của anh thành của mình, gã từ lâu đã ngấm ngầm chống lại anh rồi.
- Đừng hoảng sợ thế chứ, chúng ta ở đây cũng được bởi anh không biết giường em ở đâu.
Diệp Chi ớn lạnh, quên mất một điều, cô không phải người dễ dàng bị ức hiếp.
- Em trai, đụng nhầm người rồi. Chị đây không rảnh tiếp.
Một người đứng ngoài cuộc. Dáng vẻ ngạo mạn đứng yên nhìn cuộc đuổi bắt nãy giờ, tâm tư vốn đã định sẵn cô gái nhỏ kia chẳng dễ dàng ức hiếp,
Diệp Chi hiện tại đã vật gã kia úp mặt xuống cỏ, hai tay gã giữ chặt gập lại sau lưng. Ngay cả gã cũng không ngờ dáng vẻ nhỏ bé của cô lại mạnh mẽ không tưởng. Gã định vùng lên thì đúng lúc một giọng nói không thấp cũng không cao truyền tới
- Vợ! Em đang ngược đãi cấp trên. Có biết không?
Hải Khánh từ xa bước tới, dáng vẻ ung dung, lần đầu tiên anh xuất hiện trước mặt gã mà không đeo mắt kính làm đôi mắt kia thêm lãnh sắc hơn, khóe môi ẩn chứa nét cười nhẹ làm đối phương rùng mình.
Diệp Chi giờ đã biết là do gã lấy cớ tự dẫn thân tới, cô cũng không phải kẻ tiểu nhân, thấy anh về liền đứng dậy phẩy tay như kiểu ghê tởm. Cô chính là muốn xem anh xử lí tên dâm ô kia thế nào nên hất mặt làm cao.
Còn gã dĩ nhiên như tên vụng trộm mà run sợ. Hắn vì không biết thực lực của anh nên cứ nghĩ anh chỉ là tên thư sinh yếu ớt nên hắn có thể đánh lại anh nhưng hắn sợ là sợ Diệp Chi vì cô dễ dàng khống chế được hắn.
Diệp Chi có vẻ khá thích thú với màn đá chân cao của anh liền khấn khích hai mắt chớp long lanh bám tay anh.
- Này, dậy tôi với.
Anh khẽ nhíu mi, cô thật không biết sợ. Anh cố tình đến muộn chờ xem cô hoảng sợ thế nào vậy mà giờ cô còn thích chí thế này.
Anh cau mày, xỏ tay túi bước đi.
Diệp Chi lại lẽo đẽo theo sau, cô biết chút võ nhưng so với anh vẫn kém xa.
- Này, anh vừa bảo fire wolf. Fire wolf tức là sao?
- Vợ, em ồn quá. Có phải định khoe công vừa bắt được tên dâm ô không?
- Tên khốn, luật ba không để ông ta tới gần tôi dù một mét, anh đã làm gì hả? Hả?
Mỗi một từ "hả" cô lại đạp anh, anh bất mãn quay lại, vẻ mặt rất khó chịu.
- Diệp Nhi! Em mà biết sợ, tôi sẽ làm.
Anh chỉ tay ra cái xác đang ngất lịm ở đó, cô bĩu môi hất cằm ngạo mạn không kém anh.
- Tên khốn, anh tự mà xử lí, tôi không muốn có xác chết ở đây.
Nói xong cô hất cằm bước qua anh như bà hoàng. Thật làm anh điên đầu. Cô bé này có biết sợ không vậy? Không khóc thét thì cũng phải bám chặt anh không rời hoặc là cô chả phải nữ nhi. Anh bực!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT