Vương Hải Khánh nhàn nhã tựa người bên ghế sofa đỏ, miệng nhấp tách cafe còn bốc hơi nghi ngút, thấy cô anh rõ ràng cố tình đợi,
- Vẫn đi học muộn?
Cô thật muốn tút đôi giày phiền toái dưới chân mà cho vào miệng anh nhưng chỉ là suy nghĩ, vẻ ngoài khuôn mặt Diệp Chi tỉnh bơ vờ lách qua người anh đến tủ lạnh lấy vài cái bánh xốp bơ bỏ vào cặp rồi lại lướt qua anh bước thẳng.
- Cái này, tôi coi như em đánh dấu chủ quyền.
Anh huơ huơ bắp tay băng vải trắng, Diệp Chi ra tới ngoài thì khuôn mặt đã biến sắc, cắn môi bất mãn. Chiếc nhẫn trên tay này cô thực muốn vứt đi lắm nhưng đáng tiếc cái này của ba mẹ anh mua cho cô chứ nào phải anh.
- Tỷ à, đừng bám theo đệ nữa,
- Tên khốn, hôm qua mi chết ở đâu?
- Nói chung bây giờ tỷ nên tránh xa đệ ra.
- Cái gì?
- Tránh xa đệ, hiểu không?
- Hức...oa...oa...
Giữa sân trường cô nữ sinh bật khóc ngon lành, nam sinh đi trước dừng lại méo mặt, ánh mắt xung quanh phóng tới đầy bất mãn,
Triệu Hiểu Khang có thể ra oai với cả trường nhưng không thể một lúc chống lại tất cả. Cậu nhóc vò đầu phiền toái bước lại gần.
- Tỷ thôi đi, trong thời gian này tỷ đừng tìm đệ.
- Tên nhóc này ăn gan hùm mật gấu à?
- Tóm lại đệ không nhắc lại.
- Còn chưa xử tội hôm qua giờ tính sao?. Vương Hải Khánh là một tên khốn, ta hận.
- Tỷ hận cứ hận, đệ không quan tâm...
- Im coi, tối nay chị mày phải đi cho anh ta biết mặt, không bar nữa, chơi đua xe. Ok?
- Không!
- Này, mày dám cãi lời?
- Tỷ à, tha cho đệ con đường sống.
- Mày không nghe lời chị, mày phải chết.
Hiểu Khang bĩu môi bất mãn, tội thân cậu nhóc suốt ngày bị ăn nạt. Đua xe gì chứ? Chỉ giỏi lớn giọng chỉ cần dọa một tiếng có ma chả kinh hồn lên ấy.
- Tỷ à, đệ không nhắc lại.
- Lý do?
- Không thể nói.
- Mày lại dây dưa với con nào?
- Không có, tỷ coi như đệ cầu xin đi.
- Nói nhiều, tối không dắt chị mày đi, tỷ qua mách ba mẹ mày đảm bảo mày bị rút sạch tiền, cấm ra ngoài một tháng.
- Vô hiệu.
- Chị sẽ cho mày chết.
Cô gằn giọng, siết chặt tay lại vậy nhưng mọi biện pháp đều vô hiệu. Cậu nhóc mặt tỉnh bơ quay đi
Diệp Chi vò đầu, cô sắp điên tiết mất. Hiểu Khang có chết cũng chỉ nghe lời cô vậy mà giờ lại bơ cô thế này đây.
Giận cá chém thớt, Diệp Chi đổ mọi tội lỗi lên đầu tên đội lốt sói.
***
Một tuần! Không được mà chính xác là không thể ra ngoài buổi tối chỉ vì sợ ma trong khi " chồng" lại vẫn có thể đi sớm về khuya. Cô hận không thể hạ độc vào thức ăn vì mẹ " chồng" hầu như luôn túc trực đã vậy hôm nay còn bắt cô mang cơm trưa cho anh ta, ngay cả chủ nhật cũng rúc đầu vào công ty nữa.
Diệp Chi không tin anh ta "ngoan" tới vậy.
Tập đoàn VAT!
- Cho hỏi phòng quản lý Vương ở đâu?
Nữ tiếp viên ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt thấy cô cầm theo hộp cơm thái độ nồng nhiệt dần chuyển sang khinh khỉnh.
- Đây không phải nhiệm vụ của tôi, hơn nữa tiểu thư mang cơm tới đây không thể không chào một tiếng.
Diệp Chi định bất cần hất văng câu " việc gì phải chào anh ta?" Đã vội nuốt vào, bởi không thể để mất hình tượng Lâm Diệp Chi ngoan hiền được lại tai tiếng tới mẹ "chồng" càng không hay.
Qua cánh cửa gỗ nâu là căn phòng làm việc khá rộng rãi, cô không ngờ người kia lại quá ư sung túc như vậy, dù gì cũng chỉ là chân quản lí nhỏ nhoi, nhưng trong này có vẻ hơi bề bộn giấy tờ.
Diệp Chi trong lòng thầm nguyền rủa tên nào háo sắc hóa ra chết mệt với cô nhân viên này nhìn qua bảng tên lại ghi chức danh thư kí không khỏi khiến cô hoài nghi.
- Quản lý cũng có thư kí riêng sao?
Mai Nhi mỉm cười, có nhìn kiểu nào cũng không thể đoán ra cô gái trước mặt là ghen hay không ghen? Trong lòng cảm giác đôi vợ chồng này khá kì quặc.