Tình hình là hiện tại bàn ăn của nó rất là đông đúc, chật chội.
Những mười con người vây quanh một cái bàn cơ mà…
- Chật chội quá! – Nó nói nhỏ.
- Này, hay tôi với bà chuyển sang bàn bên cạnh ngồi đi cho thoáng mát. – Thư nháy mắt.
- Ừ, được đấy! – Nó vui vẻ gật đầu.
Thư với nó đang chuẩn bị thực hiện kế hoạch chuyển chỗ thì một giọng nói lạnh lùng vang lên làm hai người suýt té ngửa.
- Khó chịu vậy sao?
Ôi chết, nó quên mất nãy giờ Bảo ngồi bên cạnh nó.
Vậy là anh nghe thấy hết rồi hay sao? Hức…
- À, anh… nói chúng tôi sao? – Nó ngượng ngạo lấy ngón tay chỉ vào mặt mình.
- Nói ít hiểu nhiều. – Bảo nói cụt ngủn có vậy.
Nó khó xử quay sang nhìn Thư. Thư nhìn nó rồi cắn môi nói.
- À Nhi này, mẹ tôi hay nói với tôi là á: nghe lén là một việc làm rất là xấu đó!
- Ừ, đúng, đúng rồi! Đó là một tật xấu, vậy mà có người lại… - Nó đồng tình, hùa theo Thư.
- Có một số người tưởng mình tốt nên rất hay nói người khác nhưng lại chẳng bao giờ suy nghĩ rằng mình như thế nào. Tưởng mình nói nhỏ lắm. Ồ, nói nhỏ, nói nhỏ đủ cho tất cả bàn nghe. Như vậy cũng gọi là nói nhỏ sao? – Bảo tuôn ra một tràng rồi quay sang nhìn nó.
“ Nói to? “ – Nó và Thư quay sang nhìn nhau rồi lại quay sang nhìn mọi người.
Như và Kiệt ngồi đối diện chỉ có thể gật đầu mà thở dài.
Những lời mà nó và Thư nói vừa nãy, mọi người trong bàn này đều nghe rõ hết cả.
- À… hi hi, tôi nhầm… nhầm chút xíu thôi mà… - Nó ngượng ngọa nói. Thư cũng gật gật đầu phụ họa.
Khụ, mất mặt quá.
- Chỗ này chật chội lắm sao? Em khó chịu lắm hả Nhi? – Long ân cần hỏi nó.
Mặt nó hơi đỏ.
- Dạ, không, không đâu ạ! Rộng, rộng lắm anh.
- Rộng lắm? Chứng tỏ cô đang chiếm rất nhiều chỗ phải không? Cô có biết mọi người đang phải ngồi khít vào nhau mới đủ chỗ ngồi không? Cô sống vậy đó hả? – Tinh Anh đúng là mở miệng ra là có thể bóc mẽ nó bất cứ lúc nào.
Nó lườm anh. Cái câu “ Cô sống vậy đó hả? “ như đụng đến lòng tự ái của nó. Nó thờ ơ liếc qua anh rồi nhếch môi nói.
- Ít ra, tôi còn tốt hơn anh rất là nhiều, Chu tổng ạ.
Đúng vậy, anh ngày xưa với anh ngày nay, không một người nào tốt. Quả thật là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Có thể là anh ta ghét nó nên dù nó có ở trong thân phận nào, anh vẫn đối xử tệ với nó.
- Cô nói với cấp trên vậy đó hả? Đúng là trợ lí ba không mà… - Tinh Anh dường như cảm nhận được tâm trạng của nó không tốt nên cũng nhẹ giọng hơn.
Thực ra, có thể lời anh nói khó nghe nhưng chỉ là vì anh muốn gây được chú ý với nó…
A! Anh cũng không biết là tại sao anh phải làm như vậy nữa. Con tim và cả lí trí đều nói anh nên làm như vậy.
- Đào Đào nói vậy đúng mà anh. Điều gì em không chắc chắn nhưng việc Đào Đào tốt tính hơn anh là đúng. Anh xấu tính thấy mồ luôn… - Nam nhìn Tinh Anh rồi trề môi.
- Này này, anh đối xử với chú tốt thế mà chú nói vậy à? – Tinh Anh liếc sang Nam.
- Tốt á? Suốt ngày anh dành ăn với em mà gọi là tốt à? Tốt mà suốt ngày anh cốc đầu em à? – Nam phanh phôi nói ra.
- Suốt ngày á? Chỉ thỉnh thoảng thôi chứ! – Tinh Anh.
- Hai người…
Long đang định lên tiếng để dừng cuộc cãi nhau giữa Nam với Tinh Anh thì nó đã cắt ngang.
- Thôi đi, không ai nói với các anh là trong bữa ăn không nên nói nhiều gì à? Ăn cũng không yên nữa.
Nghe xong câu này thì cả sáu người đều quay ra nhìn nhau.
Câu nói này quả thực rất giống với nhóc ấy.
Nhóc ấy cũng đã từng nhắc nhở bọn họ không nên nói chuyện trong giờ ăn.
Cô gái này cũng nói bọn họ như vậy.
Không biết có phải do họ tưởng tượng ra không nhưng lúc này nhìn vào nó họ nhìn thấy được bóng dáng của nhóc Nhi, nhìn thấy tâm hồn nhóc ấy, nhìn thấy … nỗi đau của nhóc ấy.
…
Cảm giác được ánh nhìn của mọi người đang chú ý trên người mình, nó ngẩng mặt lên thì thấy cả sáu người đang nhìn nó chằm chằm làm nó suýt phụt hết đống đồ ăn trong miệng ra ngoài.
- Khụ, mấy, mấy người làm gì nhìn tôi ghê vậy? Nhìn nữa tôi chọc đui mắt giờ. Tôi nói sai gì à? – Nó liếc.
Lại nữa.
Cách nói chuyện này quả thật rất giống với nhóc ấy.
Rất giống. Rất quen thuộc.
Là họ ngộ nhận sao??
…
Thấy họ vẫn nhìn mình, nó bực mình quá liền giơ nắm đấm lên rồi giở giọng đe dọa.
- Lại còn nhìn nữa? Mấy người này… hỏi thật nhé, đã uống thuốc chưa? Nhìn… nhìn hoài. Chưa thấy con gái xinh bao giờ hay sao à?
- Khụ khụ…
Mọi người trong bàn đều ho nhẹ.
- Đào Đào… không, không có gì đâu. Xin lỗi vì bọn anh nhìn em như vậy nhé! – Nam cười rồi thở dài nói tiếp – Nhìn em, tụi anh bỗng nhớ ra một người… một người quan trọng lắm luôn…