CHƯƠNG 68

Hôm nay là ba mươi tết, từ buổi sáng tới giờ, trời vẫn âm u.

Mây đen đông nghìn nghịt tựa như sà trên đỉnh đầu mọi người, làm cho người ta cảm giác cả thở cũng phải cố sức. Xem ra, lại sắp có một trận đại tuyết đây.

Hàn Vương cùng Đường Tống và Lữ Thị dùng qua cơm trưa, liền vội vội vàng vàng đi ra cửa . Đường Tống nhìn nhìn sắc trời, lại vội vã cầm một cái áo choàng thật dày đuổi theo, ngăn Hàn Vương trước khi hắn lên xe.

Hàn Vương nhìn thấy Đường Tống mang tới áo choàng, lại đem nó phủ lên người Đường Tống.”Sao lại mặc ít như vậy chạy ra đây ? Vạn nhất cảm lạnh thì làm sao bây giờ?”

“Nhưng mà đây là. . . . . .” Đường Tống sốt ruột cầm tay Hàn Vương.

“Ha hả, Lưu Hồng đã chuẩn bị  áo choàng cho ta, ngốc à.” Đường Tống lúc này mới nhớ tới đến, Lưu tổng quản mỗi lần bọn họ xuất môn đều chuẩn bị sẵn áo choàng trong xe.

Đường Tống xấu hổ cười cười, không dám nói cho Hàn Vương mình từ buổi sáng dậy tinh thần bắt đầu không yên, luôn cảm thấy như có gì đó trọng đại sắp phát sinh.

Hàn Vương vỗ vỗ gương mặt lạnh hồng hồng của Đường Tống, nói: “Mau trở về đi, ta sẽ nhanh chóng về với ngươi.”

Đường Tống gật gật đầu, dưới ánh nhìn chăm chú của Hàn Vương đi vào đại môn Vương phủ.

Chờ nhìn thấy Đường Tống vào Vương phủ rồi, Hàn Vương mới xoay người lên xe ngựa.

“Giá ——” xa phu to thét to một tiếng, xe ngựa chuyển động, hướng về phía hoàng cung.

Cửa Vương phủ, Đường Tống vốn đã vào cửa lại đi ra . Hai tay ôm áo choàng, Đường Tống nhìn theo xe ngựa càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất theo một khúc ngoặc.

Hàn, vì sao lòng của ta lại bất an như vậy? Ngươi nhất định phải về sớm một chút a. . . . . .

Hoàng cung đại nội, nơi chốn giăng đèn kết hoa. Triêu Dương điện cử hành đại yến, đèn đuốc sáng trưng.

Trong đại điện, vẫn như năm rồi, tất cả quan viên đông nghìn nghịt đều mặc triều phục màu tím đội mũ cánh chuồn. Ngẫu nhiên có cung trang mỹ nhân mặc y phục rực rỡ khoác lụa mỏng bưng rượu ngon quả ngọt xuyên qua trong đám người, tỏa ra từng làn gió thơm.

Khi Hàn Vương tới đại điện, Hoàng Thượng còn chưa đi ra, yến hội vẫn chưa chính thức bắt đầu.

Khi Hàn Vương đại danh đỉnh đỉnh tiến vào đại điện, quan viên trong đại điện rộn ràng nhốn nháo theo thường lệ im lặng  một chút. Lư Khâu Tĩnh Viễn từ một đám quan viên đi ra, ý cười trong suốt tiếp Hàn Vương.

Hiện tại, quan viên đại điện đã rõ ràng chia làm  hai phái, một phái do Lư Khâu Tĩnh Viễn cùng Hàn Vương đứng đầu, ngồi ở bên trái đại điện; mà một phái khác do Tần Loan cùng Lư Khâu Khải Phạm chỉ huy, chiếm cứ  nửa bên phải đại điện. Hai phái phân cách rõ ràng, ở giữa là  hồng thảm tựa như sông Ngân tách bọn họ ra.

Hàn Vương từ xa thấy Tần Loan đối diện Lư Khâu Khải Phạm nói gì đó, nhưng Lư Khâu Khải Phạm lại rõ ràng có điểm không yên lòng, thường thường nhìn về phía cửa, giống đang chờ đợi ai đó. Tần Phượng Tê ngồi phía bên phải phía sau Tần Loan, rất xa không thấy rõ biểu tình. Tần Phượng Tê tuy rằng không nhậm chức trong triều, nhưng bởi vì duyên cớ là bào đệ Vinh quý phi, được Hoàng Thượng đặc biệt cho phép có thể tham gia dạ yến hàng năm.

Hàn Vương quay đầu, thấy Lư Khâu Tĩnh Viễn giống hắn, đang nhìn Tần Phượng Tê, trong mắt hiện lên ánh sáng không rõ nghĩa.

Không lâu sau, chợt nghe gặp từ cửa đại điện một thanh âm sắc nhọn truyền tin: “Hoàng Thượng giá lâm —— Vinh quý phi giá lâm ——”

Bọn quan viên lập tức ngưng nói chuyện với nhau, đều đứng dậy rồi quỳ xuống, nghênh đón Hoàng Thượng cùng Vinh quý phi giá lâm.

Chờ Hoàng Thượng cùng Vinh quý phi an tọa ở vị trí chủ thương nơi đại điện, chúng quan viên hô to “Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế, Quý phi thiên tuế, thiên thiên tuế” xong, chợt nghe gặp một thanh âm hữu khí vô lực nói: “Các khanh bình thân.”

Chúng quan viên lúc này mới đứng dậy, nhìn thiên nhan bọn họ ba tháng chưa từng thấy mặt. Chỉ thấy Hồng Ân đế ngồi trên long ỷ cao cao, thân mình gầy như que củi miễn cưỡng ngồi thẳng. Gương mặt ban đầu mượt mà hé ra hai má bị ốm đau tra tấn mà thóp sâu vào, sắc mặt vàng như nến làm cho người ta cảm giác như che một tầng tử khí.

Tần Loan kỳ quái quay đầu lại nhìn Tần Phượng Tê, không phải đã nói có chuyển biến tốt đẹp  sao?

“Trước kia Hoàng Thượng ngay cả xuống giường đi đường cũng khó, như vậy đã xem như có chuyển biến tốt đẹp rồi.” Tần Phượng Tê hiểu được nghi hoặc của Tần Loan, nhỏ giọng giải thích nói.

Tần Loan gật gật đầu, nghe Hồng Ân đế hữu khí vô lực nói: “Trẫm thân nhiễm bệnh hiểm nghèo ba tháng có thừa, việc trong triều đều do các vị khanh gia coi chừng, mới bảo toàn Sư quốc bình an vô sự, trẫm ở đây trước tạ ơn các khanh gia .” Nói xong, Hồng Ân đế cầm chén rượu trên bàn lên, chuẩn bị uống xuống.

Một cánh tay ngà ngọc đặt lên cánh tay gầy yếu của Hồng Ân đế, Hồng Ân đế quay đầu, nhìn thấy Vinh quý phi dùng ánh mắt phức tạp nhìn ông.

“Ái phi?” Hồng ân đế nghi hoặc nhìn Vinh quý phi, nhẹ nhàng kêu. Chúng thần trong đại điện cũng bưng chén rượu không rõ nhìn Hoàng Thượng cùng Quý phi giằng co trên đại điện. Hoàng Thượng không uống trước, bọn họ cũng không dám uống a!

Vinh quý phi ánh mắt thay đổi nhìn Hồng Ân đế, thật lâu sau, mới nói: “Cẩn thận thân mình của Người.”

Nghe được Vinh quý phi quan tâm ông, trên mặt Hồng Ân đế hiện lên thần sắc kinh hỉ, “Ái phi, ngươi đang quan tâm trẫm? Ha hả, không quan hệ, chút rượu ấy còn tính cái gì.”

Vinh quý phi lại nhìn Hồng Ân đế trong chốc lát, mới chậm rãi thu hồi cánh tay, ánh mắt quay sang đám người dưới điện.

Hồng Ân đế giơ cao chén rượu, dùng thanh âm cao vút hơn vừa rồi rất nhiều nói: “Đến, các vị ái khanh, khó được ngày tốt hôm nay, chúng ta không say không về.”

“Hoàng Thượng vạn phúc, không say không về!” Chúng thần nhất trí hô to, đều ngửa đầu đem chén rượu một hơi cạn sạch.

Uống hết ly này, chúng thần liền bắt đầu tùy ý đứng lên. Phía Lư Khâu Tĩnh Viễn cùng Hàn Vương, đều có người đi lên kính rượu hai người. Hàn Vương vẫn lạnh nghiêm mặt hờ hững, mọi người nhìn một cái, cũng chỉ có thể cười rồi tránh ra . Mà Lư Khâu Tĩnh Viễn cũng như cá gặp nước, tao nhã có lễ cùng các vị quan viên hàn huyên.

Bên Tần Loan, Lư Khâu Khải Phạm từ lúc Vinh quý phi tiến vào điện, vẫn liên tục nhìn chằm chằm tiểu cung nữ xinh đẹp bên người Vinh quý phi cái gì cũng không nghe, nhìn kỹ, đó rõ ràng là Tiểu Đông Qua đã mặc nữ trang trở lại! Tần Loan gặp linh hồn nhỏ bé của Lư Khâu Khải Phạm đều nhanh bị tiểu cung nữ câu kia đi rồi, tức giận đến trong lỗ mũi cũng phát ra hơi nước, lại không có cách nào khác, đành phải tận lực chiêu đãi quan viên đến kính rượu. Tần Phượng Tê cũng đang cùng mấy quan viên trẻ tuổi nói chuyện với nhau , chén rượu trong tay chậm rãi di chuyển .

Đột nhiên, từ trên long ỷ cao cao truyền đến  một tiếng kêu thê lương thảm thiết:

“A ————”

Hết chương thứ sáu mươi tám

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play