CHƯƠNG 37

Hàn Vương hưng phấn lật quyển “long dương bí tịch”, nghĩ nhanh tìm ra cái gì đó để chơi, sợ chậm Đường Tống sẽ đổi ý.

Ân, quất roi da? Hắn chỉ quen dùng binh khí là kiếm, mà nơi này cũng không có roi da, xem ra cái này dùng không được.

Hàn Vương tiếp tục xem, trói buộc? Hàn Vương nhìn chung quanh một chút, trong phòng tuy không có sẵn dây thừng, nhưng có đai lưng a. Vậy chơi cái này đi. Hàn Vương nghĩ, thuận tay bới đai lưng trong đống quần áo trên đất từ đêm qua. Vất vả tìm được cái đai lưng thanh bố của Đường Tống, Hàn Vương đang muốn xé thành hai nửa, bỗng nhiên dừng lại.

Đường Tống thấy Hàn Vương muốn xé đai lưng của hắn, không khỏi nhớ tới cảnh bị những mảnh vải bị xé từ quần áo trói chặt buổi tối hôm đó, không nhịn được rùng mình. Kỳ thật, lý do Hàn Vương bỗng nhiên dừng lại, cũng vì nhớ tới hôm đó. Nhớ tới buổi sáng hôm đó nhìn thấy chân tay Đường Tống đầy ứ thanh vô cùng đáng sợ, Hàn Vương thở dài, bỏ đai lưng xuống.

Không chơi buộc dây, vậy chơi cái gì thì tốt? Buộc vòng? Cái gì, muốn đem vòng buộc vào nhũ thủ hoặc là cái kia? Vậy không phải sẽ rất đau sao? Hàn Vương nghĩ đến cảnh dùng kim châm bén nhọn xuyên qua da thịt của Đường Tống, lại đem vòng kim loại lạnh như băng buộc vào, trong lòng bàn tay của mình còn ra mồ hôi lạnh trước. Cái này cũng bỏ đi, nhũ đầu của Đường Tống vừa mượt mà vừa đáng yêu, nếu đeo vòng sẽ vô cùng dã man.

Như vậy, Hàn Vương có chút buồn bực giở đến tờ cuối cùng, cũng chỉ còn lại nhỏ sáp. Mắt Hàn Vương sáng ngời, cái này đi, dù sao trong phòng cũng có sẵn nến, vậy chơi cái này đi.

Hàn Vương nhanh chóng cầm lấy ngọn lửa đã chảy một nửa ở đầu giường, trên khuôn mặt đã từng lạnh như băng lộ ra một nụ cười vô cùng âm hiểm. Một hàm đầy răng làm cho Đường Tống quá mức sợ hãi.

“Vương, Vương gia.” Đường Tống nhìn Hàn Vương cầm ngọn nến như nắm chủy thủ đi về phía mình, lắp bắp nói: “Ngài, ngài muốn làm gì?” Không phải muốn dùng ngọn nến giết y chứ? Đường Tống nghĩ thầm.

“Đi lên giường đi.” Hàn Vương lãnh khốc ra lệnh, rất có vài phần tư thế đế vương.

“A, vâng.” Đường Tống bất đắc dĩ, đành phải ngoan ngoãn trèo lên giường, dùng sức vùi mặt vào cái gối lụa dày, bả vai gầy yếu lạnh run lên, giống như một con thỏ bị kinh hách.

Hàn Vương nhìn thấy bộ dáng run rẩy của Đường Tống, nhất thời có chút không nỡ, nhưng đã đến mức này rồi, nếu không làm lại rất mất mặt.

Hàn Vương đốt nến, đi về phía Đường Tống đàng ngoan ngoãn nằm úp sấp. Hàn Vương để ngọn nến phía trên thắt lưng Đường Tống, rất nhanh, một giọt sáp liền nhỏ lên tấm lưng mảnh khảnh của Đường Tống.

Sáp chảy mang thêm độ nóng, nóng làm cả người Đường Tống run lên. Rất đau, Đường Tống cực lực nhịn không để tiếng rên rỉ từ kẽ răng thoát ra, lại nhịn không được nước mắt chảy ra hốc mắt, may là y đang vùi mặt trong gối.

Sáp nóng rực đỏ tươi từng giọt từng giọt chảy lên tấm lưng trắng nõn của Đường Tống, tựa như vết máu đọng lại trên tuyết, đẹp đến kinh tâm, đẹp đến tàn nhẫn…

Đột nhiên, Hàn Vương ném sách cùng ngọn nến cầm trong tay, có chút phiền não nói: “Là ai bảo đẹp như hoa đào, thực không ý nghĩa.”

Tiếp theo, thân thể của Đường Tống đột nhiên bị lật lại, làm cho y không kịp lau đi nước mắt.

Hàn Vương thấy trên mặt Đường Tống giăng đầy nước mắt, lập tức luống cuống tay chân, tay chân vụng về lau nước mắt cho Đường Tống, lúng túng nói: “Có đau không? Rất đau sao?” Hàn Vương ôn nhu làm cho nước mắt của Đường Tống vốn có thể ngừng lại rơi càng nhiều. Hàn Vương nghĩ y rất đau, vội vàng kêu: “Lưu Hồng, Lưu Hồng, nhanh đi kêu thầy thuốc.”

Lại nói đến Lưu tổng quản dưỡng thành thói quen “gác” ở cửa, đột nhiên nghe thấy giọng hét của Hàn Vương, nhất thời bị dọa hồn mất đi một nửa, chẳng lẽ Đường Tống xảy ra chuyện gì? Nhớ tới bộ dáng nửa sống nửa chết của Đường Tống hai lần trước, Lưu tổng quản không dám trì hoãn, vội vã đến hành y quán nổi danh nhất mời thầy thuốc Mạnh Địch đến đây. Lúc Mạnh Địch đến đây, Hàn Vương chỉ cho một mình hắn đi vào, Lưu tổng quản cũng chỉ có thể lo lắng suông ngoài cửa.

Lúc Mạnh Địch đi ra từ phòng ngủ Hàn Vương, tinh thần vẫn đang có chút hoảng hốt, thấy Lưu tổng quản đang kinh hãi đảm khiêu. “Mạnh tiên sinh, người ở bên trong thế nào?”

Mạnh Địch dừng lại một chút, mới nói: “Lưu tổng quản, Mạnh mỗ đã từng vì công tử luyến sủng của không ít quan lại xem bệnh, gặp không biết bao nhiêu vết thương đủ loại, nhưng là, cho tới bây giờ, ta chưa bao giờ thấy qua vết thương giống như công tử nhà các ngươi, như vậy…” Mạnh Địch giống như đang lo lắng nên biểu đạt thế nào, “Nhẹ như vậy.”

“A?” Lưu tổng quản lo lắng đề phòng nửa ngày lại nghe được một đáp án ngoài dự kiến của hắn, không khỏi sửng sốt. Thương rất nhẹ? Đây là có chuyện gì?

Mạnh Địch cười cười, nói: “Chỉ là sau lưng Đường công tử có mấy vết phỏng lớn bằng đồng tiền thôi.”



Hết chương thứ ba mươi bảy

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play