CHƯƠNG 25

 

Thấy tiếng cười tiếng hoan hô truyền ra từ phòng nhỏ vì sự xuất hiện của mình mà đột nhiên trở nên lặng ngắt như tờ, trong không khí bồng bềnh một loại hương vị trầm trọng làm cho người thần kinh luôn luôn thô như Lưu tổng quản cũng cảm nhận được. Có chút xấu hổ khụ một tiếng, Lưu tổng quản nói: “Dục nhi, Vương Phúc Vương Thọ, mấy người các ngươi đi ra ngoài một chút.”



Một hồi lâu sau, tất cả mọi người không ai cử động. Thấy trên mặt cha mình đã có chút không nhịn được, Lưu Dục thở dài, dẫn đầu đứng dậy, lôi kéo Vương Phúc không được tự nhiên ra ngoài. Vương Thọ cũng nhanh chóng đứng lên, giúp Lưu Dục đem ca ca của mình ra ngoài.

Thời điểm trong phòng chỉ có Đường Tống cùng Lưu tổng quản, mặt Lưu tổng quản mới vừa rồi còn có chút nghiêm túc bây giờ đã có vẻ cười đầy buồn nôn, bước vài bước đến trước mặt Đường Tống.

“Hắc, xú tiểu tử, gần một tháng không thấy, béo ra không ít a.” Mặt Lưu tổng quản giống như cây hoa cúc đột nhiên phóng to trước mắt, một bàn tay còn đưa lên muốn véo hai má Đường Tống. Đường Tống có chút mất tự nhiên hướng ngửa người ra sau, cười cười xấu hổ.

“Thế nào? Thân thể đã tốt chưa? Đứng lên đi hai bước cho ta coi nào.” Lưu tổng quản nóng lòng đẩy Đường Tống.

Thấy Lưu tổng quản đông lạp tây xả, nói nửa ngày cũng chưa nói đến trọng điểm, Đường Tống không khỏi có chút sốt ruột. Dù sao sớm chết muộn chết đều là chết, Đường Tống khẽ cắn môi nói: “Lưu tổng quản, ngài có chuyện gì muốn nói với ta?”

Đường Tống nói xong, làm Lưu tổng quản có chút ngượng ngùng. Lần trước Đường Tống bị Hàn vương hành thảm như vậy, thương vừa mới hảo lại muốn gọi y trở về, thực sự làm cho lão có chút hổ thẹn a. Bất quá đây là chủ tử phân phó, lão có biện pháp gì?

Vốn định đợi vài ngày nữa mới lại đây, nhưng thấy sắc mặt chủ tử càng ngày càng… lạnh hơn khốc hơn, giống như mùa đông đã đến, Lưu tổng quản cảm giác như đang ở trong miếng băng mỏng. Căn cứ nguyên tắc “Tử đạo hữu bất tử bần đạo”*, trước khi Hàn vương phát hỏa, Lưu tổng quản liền nhanh chóng đem Đường Tống gọi về.

“Cái kia, Đường Tống a. Ta xem thân thể ngươi cũng tốt rồi, là thời điểm nên trở về hầu hạ Hàn vương đi?” Lưu tổng quản nhược nhược nói, vốn là một câu nói đương nhiên, nhưng lại làm cho lão thập phần chột dạ.

Đường Tống không nói gì, tuy rằng sớm đoán được kết quả là như vậy, nhưng tưởng tượng về sau còn có thể gặp phải ngược đãi không chịu nổi như vậy, thân mình đơn bạc của Đường Tống không khỏi co rúm lại.

Tựa hồ nhìn thấu sợ hãi của Đường Tống, Lưu tổng quản nói: “Đường Tống ngươi yên tâm, từ giờ về sau sẽ không có chuyện như vậy xảy ra.”

Nhãn tình Đường Tống sáng lên, vội vàng hỏi: “Vương gia về sau sẽ không đối với ta như vậy sao?”

“Ách, cái này ta cũng không dám đảm bảo.” Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tống trở nên ảm đạm, Lưu tổng quản vội vàng nói: “Ây, ở đây ta có một quyển sách, ngươi xem xong sẽ không bị thương nặng giống như lần trước.”

“A?” Đường Tống kinh ngạc kêu lên, sách nào lại thần kinh như vậy?

Chỉ thấy Lưu tổng quản cười gian hai tiếng hắc hắc, từ trong lòng ngực một quyển sách nhỏ đưa tới trước mặt Đường Tống.

Đường Tống vừa thấy tên sách kia, nhất thời choáng váng. Chỉ thấy trên bìa sách viết bốn chữ to: long, dương, bí, tịch!

Hết chương thứ hai mươi lăm

“Tử đạo hữu bất tử bần đạo”*: thà đạo hữu ( bạn cùng tu đạo) của bần đạo chết còn hơn bần đạo chết. Thanks bạn Tim ^^.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play