Màn mưa bụi lất phất trong không trung, khiến ánh đèn neon lóe ra từ vũ trường “Duyên phận là đây” trông hơi ảm đạm.
Xuyên qua tiếng nhạc sập xình, Ngô Kiến Sơn nén cơn giận bước tới chỗ quản lý vũ trường hét lớn:
“Lưu Vĩ—, mày ở đâu?”
Trần Minh Sinh đứng cách đó ba bước, ở bên cạnh là Bạch Cát với vẻ mặt lạnh lùng.
Trần Minh Sinh quan sát vũ trường được trang hoàng theo phong cách cổ xưa một lượt, đèn cầu quay tròn chiếu ra đủ mọi màu sắc mang theo hơi hướng của thập niên trước. Trên sàn nhảy đông nghịt người đang cuồng nhiệt quay đầu, lắc hông, múa may quay cuồng.
Sau khi bị Bạch Cát đánh một trận, Lưu Vĩ uể oải một thời gian.
Trần Minh Sinh biết gã là một con chó hoang, còn là loài chó dại. Gã càng ngoan ngoãn nghe lời anh, càng chứng tỏ nội tâm gã đã vặn vẹo biến dạng.
Trần Minh Sinh đến Hoa Viên, Lưu Vĩ cũng đi theo. Có một lần Bạch Vi Vi nhìn thấy Lưu Vĩ đứng sau Trần Minh Sinh, gã nở nụ cười nhe hàm răng rắng nhởn ra trông giống hệt chó săn, lúc đó cô đã hoảng sợ tới mức bệnh cũ tái phát.
Bạch Cát để gã trốn tạm trong một cái vũ trường ở gần ngoại thành.
Gã quản lý nhanh chóng dẫn đoàn người Trần Minh Sinh đến trước một gian phòng bao.
Ngoài hành lang phòng bao, ánh sáng xanh xanh đỏ đỏ vừa kỳ dị vừa tối tăm còn tỏa ra một mùi hương lạ lùng. Trần Minh Sinh nhận ra đó là mùi tinh dịch hòa trộn bao cao su chất lượng kém.
Ngô Kiến Sơn đạp mạnh cửa.
Tiếng giường kêu cót két và tiếng phụ nữ rên rĩ đột ngột ngừng lại. Trong khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi lạ lùng đó, Trần Minh Sinh nhìn sang thấy gã quản lý đang té ngã dựa vào tường, toát mồ hôi lạnh đầm đìa, đôi chân thì đang run rẩy.
Anh dời mắt đi, gã quản lý như trút được gánh nặng, run run lê chân bỏ chạy.
“A a a — a a — a a a a a —!”
Trong phút chốc, tiếng kêu như vọt thẳng ra từ yết hầu, người phụ nữ trong phòng thét lên một tràng dài.
Đó là một tiếng thét đạt tới khoái cảm cực hạn, mất đi cả lý trí.
Tiếng thét kéo dài không ngừng.
Bạch Cát nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, bây giờ ánh mắt hắn càng lạnh lẽo hơn. Ngô Kiến Sơn trao đổi bằng mắt với Trần Minh Sinh, rồi cầm bình chữa lửa bên cạnh ném mạnh lên cánh cửa khóa kín
“Lưu Vĩ—! Mẹ kiếp, mày chơi đã chưa!”
Cánh cửa phòng kiểu cũ không mấy vững chắc bật tung ra, Lưu Vĩ trần trụi quỳ ngồi trên giường, đồng thời ả đàn bà kia đang nằm trọn trong đống chăn đệm lộn xộn, cô ả còn đang run rẩy.
“”Ôi— ôi ôi—”Lưu Vĩ cười quái đản, vết sẹo trên mặt càng thêm vặn vẹo. Một con mắt của gã bị nước lẩu nóng hắt vào nên thị lực đã giảm sút, lúc này gã dùng một góc độ kỳ dị nhìn đám người Trần Minh Sinh.
“Anh Bạch, sao anh lại tới đây.”
Giọng điệu Lưu Vĩ vẫn rất cung kính, gã bò xuống giường, không chút bối rối với một cái quần lót mặc vào.
Bạch Cát lạnh lùng bước qua chiếc đèn cây đặt dưới đất, ngồi xuống sô pha. Hắn gác chân lên, đôi giày thể thao giữa căn phòng trang trí đầy dung tục này trông lại đặc biệt trắng trong sạch sẽ, thậm chí phải nói là lịch sự tao nhã.
Hắn rút một điếu thuốc ra.
“Không tệ đâu, Lưu Vĩ.” Khói thuốc tỏa ra từ hơi thở của Bạch Cát khiến khuôn mặt hắn thêm mờ ảo dưới ngọn đèn u ám.
“Làm ăn tốt thật đấy.”
Lưu Vĩ cười cười, le lưỡi liếm liếm răng nanh. Không chờ gã nói tiếp, Bạch Cát bỗng quát:
“Bây giờ là lúc nào rồi? Mẹ mày chứ, mày ăn chơi, bài bạc, gái gú không nói, bây giờ mày còn thoải mái bán thuốc lắc ở vũ trường vậy hả!”
Lưu Vĩ mặc quần áo vào, quệt quệt miệng rồi lên tiếng: “Anh Bạch, em tự có chừng mực…”
“Mày biết chừng mực cái rắm ấy—” Bạch Cát nhớ tới chuyện Lưu Vĩ để lộ bí mật lúc trước, lại nhìn cô ả trên giường, cơn giận không thể át. Hắn vơ lấy chai bia rỗng trên bàn đập xuống đầu Lưu Vĩ…
“Anh Bạch.” Trần Minh Sinh đưa điếu thuốc lên miệng ngậm, nhanh tay chặn Bạch Cát lại. Anh đánh cằm về phía giường: “Anh Bạch, ả đàn bà này em đã điều tra, không có vấn đề gì.”
Lưu Vĩ quay đầu lại liếc nhìn Trần Minh Sinh, vì khuôn mặt bị hủy hoại nên không thể trông rõ biểu cảm khi gã nhìn Trần Minh Sinh, dường như gã đang cười.
Nhưng gã nhanh chóng quay đầu đi, xòe bàn tay phải ra trước mặt Bạch Cát, một ống tiêm nhỏ nằm trong lòng bàn tay.
“Anh Bạch, em đã thử rồi, đây là hàng của Rắn Chín Đầu, quả là hàng tốt.”
Tay Bạch Cát dần dần hạ xuống.
Trần Minh Sinh nhả điếu thuốc ra, khẽ cau mày, anh lướt mắt nhìn ả đàn bà trên giường… cô ả nhắm chặt mắt, còn đang trong trạng thái đê mê, nét mặt rất thỏa mãn, vui sướng.
Lúc vừa vào cửa anh đã quan sát rõ, da ả này trắng nõn, không có dấu hiệu tím sẫm khi bị ngộ độc do dùng heroin quá liều.
Cái này chứng minh điều gì?
— Chứng minh Lưu Vĩ dùng một lượng vừa đủ.
Lưu Vĩ dùng một lượng thuốc chính xác như vậy nói lên điều gì?
— Rằng độ tinh khiết của loại hàng này giống hệt loại ở Myanmar.
Đợt hàng lần này Trần Minh Sinh chủ động xin nhận. Lần đầu tiên giao dịch với Rắn Chín Đầu, Bạch Cát rất cẩn thận, số lượng cũng không lớn, hàng mẫu chỉ khoảng năm mươi gam, còn chưa lớn đến mức tử hình. Vì muốn một lưới tóm gọn hai ổ buôn thuốc phiện, Trần Minh Sinh đã bảo chú Từ cứ thả lần giao dịch đó.
Loại hàng này anh đã từng kiểm nghiệm, nó rất trắng, còn mịn hơn cả bột ngọc trai. Anh dùng đầu ngón tay chấm một ít bột phấn chà lên cánh tay, trong phút chốc nó lập tức tan vào lỗ chân lông, biến mất hoàn toàn.
Chỉ có loại thuốc phiện như thế mới thúc đẩy Bạch Cát hạ quyết tâm làm một mẻ lớn.
“Anh Bạch, với độ tinh khiết này nếu chuyển lên bán ở phía bắc có thể thu được bốn đến năm ngàn tệ một gram, chúng ta sẽ trộn thêm chút vôi và bột hạt cà phê vào…”
* Khoảng 17,5tr VNĐ/gr => 100gr là 1,75 tỷ => 1kg là 17,5 tỷ. Chả trách tội phạm ma túy liều thế. Bột heroin khá nặng, cách đây không lâu có một nữ Việt Kiều giấu gần một kg heroin vào chỗ kín, sau đó bị sốc phản vệ và chết.
Đôi mắt Lưu Vĩ vì sa đọa quá độ mà dày đặc tơ máu, lóe ra tia sáng hung tợn và điên cuồng.
“Các Mác đã nói, có 50% lợi nhuận con người sẽ bí quá hóa liều, 100% lợi nhuận họ sẽ giẫm đạp lên pháp luật, còn với 300% lợi nhuận họ sẽ dám phạm bất kỳ tội ác nào, có chết cũng không sợ — chúng ta sẽ có bao nhiêu lợi % nhuận đây.”
Bạch Cát ăn mặc giống thành phần trí thức, cả cách nói chuyện cũng giống.
Trần Minh Sinh biết nguyên nhân khiến hắn “tao nhã” thế này là do năm đó khi ngồi tù, cuộc sống tinh thần trong nhà giam rỗng tuếch, hắn gặm đi gặm lại cuốn ‘Tư bản luận’ của Các Mác, sau khi ra tù quả thật đã thay da đổi thịt.
Lưu Vĩ đứng dậy, giọng kiên quyết: “Anh Bạch, cho em thêm một cơ hội nữa đi.”
Tầm mắt Bạch Cát quét tới chỗ Trần Minh Sinh, Trần Minh Sinh không nói tiếng nào, anh vẫn từ tốn hút thuốc, ánh mắt lạnh nhạt mà sáng tỏ. Ngô Kiến Sơn lên tiếng: “Anh Bạch, để em đi.”
Bạch Cát hút thuốc rất vội, điếu thuốc nhanh chóng ngắn lại. Chờ đến khi phà ra hơi thuốc cuối cùng, hắn dụi mạnh tàn thuốc trong gạt tàn.
“Chuyến này, tôi đi.”
…
…
Có lẽ những giao dịch lớn liên tục thất bại đã kích thích Bạch Cát, cũng có lẽ là lòng ngờ vực trời sinh, nên Bạch Cát hạ quyết tâm đích thân tham gia vụ giao dịch lớn này.
Thậm chí hắn tránh cả người bên cạnh mình, một mình liên hệ với Rắn Chín Đầu.
Trần Minh Sinh không lấy được tin tức, lòng cũng rất nôn nóng, nhưng trước mắt anh phải nhẫn nhịn, phải kiên nhẫn.
Bạch Cát ném cho Trần Minh Sinh một thẻ tín dụng, một chùm chìa khóa, và một cuốn hộ chiếu hé lộ ra hình ảnh đầu chim ưng trắng và cờ Mỹ đặc trưng bên trong.
“Anh đã đưa Vi Vi qua Mỹ rồi. Chờ xong chuyến hàng này, chú cũng qua đó đi.”
Hộ chiếu mới tinh, là tấm ảnh trước khi anh mất đùi phải, khuôn mặt vẫn chưa thay đổi, vẫn là một cậu trai trẻ, lúc đó anh đang cười.
Bạch Cát vỗ vỗ vai anh: “Cái chân này là anh nợ chú. Sau này chú cứ hưởng phúc đi. Sau này anh già rồi, có chú chăm sóc Vi Vi, anh cũng yên tâm.”
Trần Minh Sinh bỗng ngẩng phắt đầu lên.
【 Chờ anh kiếm đủ tiền, sẽ qua đó dưỡng lão. 】
“Anh Bạch, lần này anh muốn tự đi thật sao?” Trần Minh Sinh nắm chặt cuốn hộ chiếu, hơi do dự hỏi.
Bạch Cát gật đầu, hắn nhìn Trần Minh Sinh, sắc mặt nghiêm trang: “Các chú cũng đi theo. Chú chuẩn bị đi, ngày mai chú sẽ xuất phát cùng với Quách Tử, mang hàng theo, không được đem theo di động.”
“Vậy liên lạc bằng cách nào?”
“10h30 tất cả tập hợp tại trạm vận chuyển hành khách Mang Thị.”
Mang thuộc châu tự trị Cảnh Pha Đức Hoành, tiếp giáp với Myanmar.
* Mang là một thị xã thuộc châu tự trị dân tộc Thái, Cảnh Pha Đức Hoành, tỉnh Vân Nam, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Thị xã này có diện tích 2.987 km² và dân số khoảng 343.400 người. Huyện Lộ Tây đã được nâng thành huyện cấp thị (thị xã) năm 1996. Khu trung tâm của thị xã này là trấn Mang Thị (芒市). Các dân tộc sinh sống trong huyện cấp thị này là Thái, Cảnh Pha, Đức Ngang, A Xương, Lật Túc và Hán, tổng nhân khẩu 37 vạn, trong đó các dân tộc thiểu số chiếm 51%. (wiki)
Trần Minh Sinh đã đi theo Bạch Cát từ lúc cả hai còn làm thuộc hạ cho Minh Khôn. Bản tính Bạch Cát cẩn thận, xảo quyệt như thế nào, anh rõ nhất.
Tập hợp tại trạm vận chuyển Mang Thị nhưng không nhất thiết sẽ giao dịch ở Mang.
Bạch Cát có lẽ đã xác định nơi giao dịch ở giữa biên giới châu Đức Hoành và Myanmar. Nhưng châu Đức Hoành rừng núi mênh mông, rốt cuộc Bạch Cát sẽ giao dịch ở đâu?
Không cho phép mang theo di động.
Thực tế, ở châu Đức Hoành có nhiều nơi còn chưa lắp trạm phát sóng, cho dù có điện thoại tín hiệu cũng rất yếu.
Làm sao báo cho chú Từ biết thời gian và địa điểm giao dịch cụ thể đây?
Trần Minh Sinh ngồi một mình trong phòng suy ngẫm.
Anh có chút sốt ruột, cũng thoáng chờ mong.
Vì Bạch Cát đã bảo đây là lần cuối cùng.
Một lần cuối cùng.
Trời đã nửa đêm về sáng, Trần Minh Sinh muốn gọi cho chú Từ, nhưng vẫn không nghĩ ra cách nào. Anh ngồi trên giường, ném đi động đi, đạp đổ cái bàn bên cạnh.
Xâu chìa khóa, hộ chiếu và thẻ tín dụng Bạch Cát đưa anh rơi hết xuống đất.
Trí nhớ của con người rất kỳ diệu. Dù chỉ là một loại âm thanh, hình dáng, mùi vị, cảm giác, tất cả hòa trộn vào nhau, nhưng chỉ một kích thích được lặp đi lặp lại đều có khả năng thức tỉnh cảnh tượng tưởng chừng đã ngủ say.
Tiếng chùm chìa khóa rơi xuống đất leng keng khiến Trần Minh Sinh ngơ ngẩn trong tích tắc.
Khuôn mặt lạnh nhạt, thờ ơ của Dương Chiêu hiện lên trước mắt anh, chiếc cổ thon trắng trẻo lộ ra ngoài chiếc áo khoác.
Cô lấy chùm chìa khóa đặt vào trong tay anh.
【 Về nhà chờ em. 】
【 Mật mã cửa là 4763. 】
4763.
J4763.
Trần Minh Sinh bỗng nở nụ cười.
“Dương Chiêu…”
Anh gọi cho chú Từ.
“V A8118. Bảo các tuyến quan sát kỹ chiếc V A8118, loại Lexus Việt Dã.”
Chú Từ hỏi: “Gì chứ?”
Lúc này Trần Minh Sinh cực kỳ chắc chắn, anh khẳng định: “Chiếc xe hộ mệnh của Bạch Cát đã được gia cố để chống đạn. Lần này hắn giao dịch với Rắn Chín Đầu, chắc chắn hắn sẽ lái nó đi. Có khả năng hắn còn chiêu bài hộ vệ khác nữa, nhưng chỉ cần giám sát chặt là được.
“Chiếc xe đó ở đâu, Bạch Cát sẽ giao dịch tại đó.”
…
Mang.
Thụy Lệ.
Lũng Xuyên.
Doanh Giang.
…
Bạch Cát dẫn theo Trần Minh Sinh và một đám người gần như rong ruổi khắp đường biên giới ở châu Đức Hoành.
Ai nấy đều cực kỳ cảnh giác.
Nhất là Lưu Vĩ, thỉnh thoảng Trần Minh Sinh tình cờ bắt gặp ánh mắt của gã, anh có thể nhận ra sự hiểm độc, tàn nhẫn lạ thường trong đáy mắt gã.
Anh cảm thấy, Lưu Vĩ đã xem lần này là cơ hội trở mình của gã.
Rắn Chín Đầu cũng là kẻ khôn khéo.
Hai bên đều biết lần giao dịch này không thể có chút sơ suất nào, đều cực kỳ cẩn thận. Có một lần bọn chúng suýt chút nữa đã giao dịch tại Mang Bổng, nhưng chẳng biết thế nào Bạch Cát lại ngửi được biến động, hai đám người nhanh chóng tản ra. Qua hơn nửa tháng, bọn chúng lại hẹn tại Doanh Giang.
Trần Minh Sinh biết, gian khổ nhất trong giai đoạn này là chú Từ và các anh em đang theo dõi. Rút kinh nghiệm từ đợt Mang Bổng, bọn họ càng không dám manh động.
Có đôi khi, Bạch Cát đến một thị trấn nhỏ cũng sẽ hỏi thăm gần đây có người lạ nào đến hay không.
Có lẽ cảnh màn trời chiếu đất với chú Từ và mọi người chỉ là chuyện thường ngày.
Nhưng mà việc truy bắt bọn buôn ma túy, có bao giờ dễ dàng?
Không hề rảnh rang.
Không có điểm dừng.
Bọn họ chỉ biết phấn đấu hết mình tiến lên phía trước. Một gã buôn ma túy xuất hiện, bắt một gã. Mọc ra thêm một tên lại bắt thêm một tên.
Đêm nay là đêm mười bốn, vầng trăng to và mỏng manh như được cắt ra rồi treo lên nền trời, mặt trăng yên lặng và lạnh lẽo.
Trần Minh Sinh nằm trong bụi cỏ, lòng anh cực kỳ yên tĩnh. Xuyên qua kính ngắm, anh thấy Lưu Vĩ, Ngô Kiến Sơn, Quách Tử đã bắt đầu giao tiền và hàng với đám người của Rắn Chín Đầu, Bạch Cát không xuất hiện trong tầm ngắm của anh.
Chân anh bị mất, không tiện giao dịch trực tiếp, nên anh đảm nhiệm vị trí bắn tỉa và yểm trợ.
Rắn Chín Đầu cũng có chuẩn bị vũ trang.
Có trời mới biết ở vùng núi Ba Tiêu yên tĩnh này ẩn giấu bao nhiêu sát khí.
Trần Minh Sinh đang chờ.
Còn rất nhiều người khác cũng đang chờ.
Chú Từ đã từng nói với anh, một năm nay bọn họ đã chính thức triển khai kế hoạch hợp tác phòng chống ma túy với chính phủ Myanmar, thành lập ba văn phòng tác chiến tại ba vùng biên giới Thụy Lệ, Đằng Trùng và Nam Tán. Lần hành động này, chính là lần đầu họ hợp tác với cảnh sát Myanmar tại châu Đức Hoành, cấp trên đã chỉ thị, phải một lưới tóm gọn để tạo tiền đề.
Núi rừng yên tĩnh, ánh trăng trong như nước.
Chỉ có giao dịch ở núi Ba Tiêu đang tiến hành đâu vào đấy.
Chuyện bắt quả tang bọn buôn ma túy phải dùng cách bắt tận tay, nếu hàng không cầm trong tay thì không thể định tội.
Tâm trạng Trần Minh Sinh cực kỳ phức tạp, anh rất căng thẳng, nhưng lẫn trong sự căng thẳng là một thoáng yên lòng.
Tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc trong ngày mười bốn.
Mười lăm sẽ đoàn viên.
Anh có nhà.
Trong ngôi nhà đó có một cô gái đang chờ đợi anh.
Giao hàng và tiền xong, Lưu Vĩ cùng vài người xách vali lên vội vàng rời đi.
Một tiếng súng đột ngột vang lên bên biên giới Myanmar, một người trong đám của Rắn Chín Đầu té nhào về phía trước.
“Mẹ kiếp!”
“Lùi lại mau!”
Đám người Lưu Vĩ chạy vọt lên, cùng lúc đó tiếng súng vang lên dồn dập, đám vũ trang của Rắn Chín Đầu điên cuồng nổ súng, yểm trợ rút lui.
Có người điên cuồng hét: “Ném hàng đi! Ném đi!”
“Ném con mẹ mày.”
Quách Tử tức điên rống lên, trong tiếng súng hỗn loạn, chân trái hắn ta khuỵu ngã, quỳ rạp xuống đất, đau đớn tru lên.
Ngô Kiến Sơn đã ném hàng đi chạy trước chợt chửi thề một câu rồi quay lại kéo Quách Tử. Lưng của hắn ta nằm trong phạm vi tầm ngắm của Trần Minh Sinh.
Ánh mắt Trần Minh Sinh tối lại, anh lạnh lùng, bình thản mở chốt an toàn của súng, đặt ngón tay trên cò súng.
【Cậu cũng biết, từ sau khi vợ tôi sinh con, mẹ nó tôi chỉ đành chấp nhận số mệnh. 】
Chữ thập mục tiêu nhắm vào vị trí đầu gối Ngô Kiến Sơn… Anh bóp cò súng.
Trong làn mưa bom bão đạn, một chiếc xe Lexus đen giống như một cái lô cốt xông thẳng ra, mục tiêu nhắm tới là hai cái vali chứa hàng mà Quách Tử và Ngô Kiến Sơn ném lại. Trên đỉnh xe là họng súng tối om, xả súng không thương tiếc.
Nhiều kẻ bỏ mạng.
“Anh Danh! Yểm trợ em!”
Lưu Vĩ kêu lên, lấy vali chắn trước người, chạy vọt tới chỗ Trần Minh Sinh. Có một chiếc xe đậu phía sau Trần Minh Sinh không xa, đó chính là phương án rút lui tốt nhất đã sắp xếp trước đó.
Lưu Vĩ rất khỏe, gã chạy rất nhanh.
Gã nhắm đúng vị trí Trần Minh Sinh, Trần Minh Sinh vừa muốn xoay người ngồi dậy, bỗng phát hiện điều bất thường.
Sự bất thường này do kinh nghiệm của anh cảnh báo, giống như một sợi tơ nhện khẽ khàng rung lên, khiến anh ngoảnh đầu lại…
Lưu Vĩ.
Ngay từ đầu ánh mắt Lưu Vĩ chưa từng rời khỏi anh. Trên khuôn mặt hoàn toàn biến dạng của gã dần dần hiện lên một nụ cười hung tợn.
Trần Minh Sinh theo phản xạ muốn xoay tay lấy súng, nhưng không kịp nữa, Lưu Vĩ toét miệng, cười to.
“Anh Danh! Anh Danh…!”
Trần Minh Sinh không tài nào đoán được, sự căm hận của Lưu Vĩ với anh đã ngấm vào xương tủy, khi gần đến đường cùng, điều đầu tiên gã nghĩ tới không phải là chạy trốn mà là trả thù anh!
Mắt Lưu Vĩ đã đỏ ửng, dùng hai chân đè mạnh chân Trần Minh Sinh lại. Trần Minh Sinh cũng liều mạng với gã, gân xanh nổi cuồn cuộn trên bắp tay.
“Lưu Vĩ, cảnh sát tới nơi rồi, mẹ kiếp, mày điên rồi à?”
Lưu Vĩ cười hắc hắc, vết sẹo trên mặt càng hung dữ đáng sợ.
“Anh Danh à, tao có chân, sẽ chạy nhanh thôi. Còn mày thì không được, ha ha…”
Chiếc Lexus của Bạch Cát vơ lấy hai vali hàng liền lùi lại ngay tức khắc. Có người đập cửa quát to: “Lưu Vĩ, con mẹ nó mày làm gì đó! Mau đi đi!”
Trần Minh Sinh thừa cơ Lưu Vĩ phân tâm, anh dùng hết sức đấm một cú vào bụng Lưu Vĩ, gã thét lớn, sức trên cánh tay cũng lỏng ra. Trần Minh Sinh xoay mạnh, đè Lưu Vĩ xuống đất, anh bóp cổ Lưu Vĩ, hai người giằng co tại chỗ.
Lưu Vĩ bị bóp cổ mặt chuyển sang màu gan heo, tay hắn đang quờ quạng, thế nhưng ánh mắt gã không hề hoảng sợ, gã mở miếng hít thở phì phò, nước miếng văng hết lên mặt Trần Minh Sinh.
Sức lực Lưu Vĩ dường như lỏng lẽo trong phút chốc.
Chân Trần Minh Sinh không chống được lâu, anh muốn tốc chiến tốc thắng, anh giơ nắm đấm lên đập mạnh vào mũi gã.
Cú đấm của anh khiến xương mũi yếu ớt của gã biến dạng trong phút chốc, Lưu Vĩ nghiêng mặt sang một bên, máu tuôn ra từ xoang mũi và miệng.
Trần Minh Sinh tính chế ngự gã, nhưng bỗng nhiên cảm thấy bắp đùi tê buốt.
Thoáng chốc, Trần Minh Sinh nhận thấy một cảm giác mát lạnh trước giờ chưa từng có truyền tới từ bắp đùi như gió rung chớp giật đánh úp toàn thân anh. Mười đầu ngón tay của anh run rẩy dữ dội, cả da đầu cũng run lên bần bật.
Trong khoảnh khắc đó, kinh nghiệm từng hít ma túy trước đây của anh mách bảo, khiến anh nhận ra —
Lưu Vĩ đã tiêm ma túy vào người anh.
Chẳng trách khoảnh khắc vừa rồi gã bỗng buông lỏng. Thì ra gã đang tìm vị trí, nhắm đúng vị trí…
Một vòng tuần hoàn của máu trong cơ thể người chỉ là hai mươi giây.
Dung dịch heroin có độ cao tinh khiết truyền vào từ tĩnh mạch Trần Minh Sinh, trong phút chốc xuyên vào trái tim, đầu óc và trung khu thần kinh của anh.
Anh không còn bao nhiêu thời gian để suy nghĩ, anh dùng chút ý thức còn sót lại duỗi tay và chân ra tóm chặt lấy Lưu Vĩ.
Đôi mắt Trần Minh Sinh đăm đăm nhìn phía chân trời, dưới ánh trăng lạnh lẽo trắng bệch là những bông hoa tuyết đang bay.
Tuyết rơi lả tả, đốt cháy bầu trời.
Lưu Vĩ đấm liên tục vào mặt, ngực, bụng của anh: “Tao chém chết con mẹ mày! Đồ chó má! Con đĩ mẹ mày…”
Lưu Vĩ liều mạng tách ngón tay anh ra, rốt cuộc gã cũng rút chân ra được, gã đá mạnh vào đầu Trần Minh Sinh, rồi xách vali chạy về phía chiếc xe. Lúc gã mở cửa xe, một viên đạn bắn xuyên qua tim gã thật chính xác.
“Anh Sinh!”
“Mẹ kiếp, đừng nhúc nhích—! Tiêm naloxone ngay! Đây là người của chúng ta—! Người của chúng ta—! Nhanh lên! Các anh, đi tiếp ứng đội hai, bọc đánh xe Bạch Cát!”
Tiếng súng hỗn loạn, mùi máu tươi đậm đặc. Bóng người đan xen, những tiếng la hét liên tục.
Nhưng tất cả mọi thứ đều không liên quan với Trần Minh Sinh nữa.
Đồng tử của anh thu nhỏ đến cực hạn, màu da bắt đầu chuyển sang tím. Anh trừng trừng nhìn vầng trăng lạnh lẽo treo phía chân trời, môi anh mở ra rồi khép lại. Vẫn cứ mấp máy không thôi.
Tất cả mọi cảnh tượng đều trở nên rối loạn.
Nó giống như một giọt mực rơi vào trong nước, chỉ phút chốc giọt mực tan ra. Màn sương càng lúc càng dày, cuối cùng xoay tròn tụ lại một chỗ, sau đó bùng nổ mạnh mẽ.
Ở nơi sâu thẳm nhất, nơi tận cùng của các cảnh tượng, có một hình ảnh rất bình yên tĩnh lặng.
Ở sân sau vắng vẻ trong ngôi chùa, có một cô gái đang cúi đầu cầu nguyện.
Trăng mười bốn, sắp tròn nhưng chưa thể đoàn viên…
* Câu cuối cùng trong nguyên bản là trăng mười bốn sắp tròn nhưng chưa tròn, chữ tròn trong tiếng Trung là圆, còn chữ đoàn viên là 团圆, vẹn tròn cũng có nghĩa là đoàn viên, nên MDH dựa vào ý khúc trên edit thành chưa thể đoàn viên cho hợp ngữ cảnh.
Hết chương 66
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT