Chỗ Dương Cẩm Thiên đánh nhau đúng là có camera theo dõi.
Dương Chiêu hỏi cô giáo Tôn: “Chúng ta có thể đến phòng bảo vệ không?”
Chu Tuệ: “Giờ là mấy giờ rồi, cô muốn chúng tôi theo cô đi đến đó làm gì?”
Dương Chiêu nhìn bà ta: “Chị không muốn đi thì có thể chờ tôi ở phòng họp lúc nãy.”
Chu Tuệ trừng mắt, có vẻ sắp nổi cáu, cô giáo Tôn vội vàng bước lên: “Thế
này cô Dương, trước đây mọi người chưa gặp phải tình huống này, cũng
chưa có ai từng đến phòng bảo vệ kiểm tra băng ghi hình. Hay là trước
tiên chúng ta cứ bình tĩnh nói chuyện, giữ hòa khí và tìm cách giải
quyết nhé.”
“Tìm cách nào giải quyết?” Chu Tuệ nhìn cô giáo Tôn:
“Diễm Hoa, cô cũng thấy mặt Lưu Nguyên bị đánh sưng vù lên kìa, chuyện
nghiêm trọng thế này nhất định phải xử lý thật nghiêm!”
Bà ta lại nhìn Dương Chiêu: “Không phải tôi không nói đạo lý với cô, cô là người lớn mà chẳng có tâm hối lỗi gì cả!”
Dương Chiêu nhìn Chu Tuệ đang trừng to mắt như đèn lồng, thản nhiên nói: “Thứ nhất, tôi muốn xem băng ghi hình là muốn xác định ai ra tay đánh người
trước. Nếu là Tiểu Thiên, tôi sẽ làm như bà yêu cầu. Nếu không phải, vậy mời bà làm theo chút yêu cầu của tôi. Thứ hai, tôi nghĩ bà nhận thức
hơi sai lầm…”
Dương Chiêu lướt nhẹ về phía Dương Cẩm Thiên, nói tiếp:
“Bị thương do đánh nhau không phải được quyết định bởi thứ tự ra tay.”
Giọng Dương Chiêu rất bình thản, Chu Tuệ nghe một hồi mới hiểu, tức giận đến trợn trắng mắt.
“Cô… Cô!” Chu Tuệ chỉ Dương Chiêu, rồi lại chỉ Dương Cẩm Thiên, nhưng chẳng
thốt được lời nào. Cuối cùng, bà ta day day huyệt thái dương, run run
gọi cô giáo Tôn.
“Diễm Hoa, Diễm Hoa, cô mau nói giúp tôi mấy
câu, tôi làm việc bao nhiêu năm ở trường trung học này, chưa từng gặp
loại phụ huynh không biết liêm sỉ như này bao giờ!”
Dương Cẩm
Thiên vốn đang buồn bực, kết quả là nghe Dương Chiêu nói xong, lại nhìn
bộ dạng tức không nói nên lời của Chu Tuệ, suýt chút nữa cười phá lên.
Cậu biết chị cậu luôn có cách xử lý mọi việc rất độc đáo, nhưng cậu không
ngờ lại dùng cách này khiến đối phương tức giận đến tím tái. Cậu lén
nhìn Dương Chiêu, chị cậu vẫn bình thản không chút biến hóa.
Ngay sau đó, Lưu Nguyên đến.
Vừa rồi mọi người mãi lo tranh cãi, không hề để ý là thiếu một người. Lưu
Nguyên vừa đến, Chu Tuệ lập tức bước qua kéo cánh tay Lưu Nguyên:
“Nguyên Tử, con nói đi, có phải nó đánh con không? Mẹ sẽ làm chủ cho
con, mẹ không để kẻ khác bắt nạt con đâu !”
Lưu Nguyên cúi đầu, Chu Tuệ hỏi mấy lần, cậu ta mới lí nhí: “… Mẹ, là bọn con đánh nó trước.”
Câu này vừa thốt ra, tất cả mọi người bao gồm cả Dương Chiêu đều sững sờ.
Chu Tuệ như là nghe không rõ: “Con nói gì vậy Nguyên Tử? Ai ra tay trước?”
Lưu Nguyên như mất kiên nhẫn, hất tay Chu Tuệ ra: “Con đánh trước! Con đánh nó trước! Mẹ không nghe à ——?”
Chu Tuệ bị con trai hất tay ra, khựng người lại, sau đó dậm chân thình thịch dưới đèn đường.
“Sao tôi lại đẻ ra đứa con thế này chứ ——!”
Cô giáo Tôn cũng không xem nổi trò khôi hài nữa này, bước lại nghiêm túc
hỏi Lưu Nguyên: “Lưu Nguyên, cô hỏi em lần nữa, là em đánh bạn trước
phải không?”
Người nhà họ Chu đứng bên cạnh nhìn Lưu Nguyên chằm
chằm, nhưng cậu ta như không thấy gì, chỉ gật đầu: “Đúng, là con đánh
trước.”
Cô giáo Tôn gật đầu: “Mọi chuyện vốn là như thế, Chu
Tuệ…” Cô giáo Tôn gọi Chu Tuệ, bà ta quay lại trừng mắt với cô giáo Tôn: “Diễm Hoa, Nguyên Tử nhà tôi rõ ràng bị đánh bầm dập như vậy, cho dù là vì phòng vệ cũng không đánh người khác đến mức này chứ?”
Cô giáo Tôn cảm thấy rất phiền lòng, Chu Tuệ vốn không phải giáo viên trong
trường, chỉ làm ở phòng giáo vụ. Mấy năm trước, chồng bà ta chết vì tai
nạn giao thông nên đồng sự cũng ít nhiều chiếu cố bà ta.
Nhưng
Chu Tuệ nổi tiếng vì tính tình không tốt, nhất là đối với con trai, bà
ta cưng chiều bao che quá mức, không để người khác nói năng gì, chỉ cần
nói động đến là bà ta lăn ra khóc, kêu gào con bà ta đáng thương thế
nào, số bà ta khổ ra sao…
“Mẹ đừng nói nữa!” Lưu Nguyên cau mày nhìn Chu Tuệ, “Con còn dùng dao uy hiếp nó! Còn đòi tiền của nó! Tóm lại là tại con ——!”
Chu Tuệ nhìn Lưu Nguyên như không thể tin nổi, “Nguyên Tử, con nói gì vậy?”
Lưu Nguyên đạp lên một tảng đá, đáp lại: “Con nói vậy mà mẹ còn không nghe à?”
Dương Chiêu nheo mắt: “Cậu dùng dao uy hiếp Dương Cẩm Thiên?”
Lưu Nguyên quay đầu lại. Tối hôm đó Dương Chiêu cũng có mặt… Cậu ta lập tức rụt đầu, ừ đại một tiếng.
Dương Chiêu nói: “Vậy xin lỗi.” Dương rút điện thoại trong túi ra.
Mọi người nhìn động tác của cô đều sửng sốt. Cô giáo Tôn tỉnh táo lại sớm
nhất, vội vàng kéo Dương Chiêu: “Cô Dương Chiêu, cô muốn làm gì vậy?”
Dương Cẩm Thiên đến bên cạnh, nói thầm với Dương Chiêu mấy câu. Dương Chiêu
nhìn cậu, Dương Cẩm Thiên vẫn sợ Dương Chiêu, lập tức cúi đầu.
Hôm đó, hai bên nói chuyện đến hơn mười giờ mới chấm dứt, cuối cùng Dương
Chiêu cũng không báo cảnh sát, thậm chí còn bồi thường cho Chu Tuệ hai
ngàn tệ.
Lúc đi ra ngoài, Dương Chiêu nói với Dương Cẩm Thiên:
“Chị không truy cứu là vì không muốn hồ sơ của em có vết đen, em sắp thi đại học, vết đen này sẽ theo em cả đời.”
“Vậy vì sao chúng ta lại đưa tiền cho họ?” Dương Cẩm Thiên hỏi.
Dương Chiêu chỉ nói: “Vì em đánh người ta bị thương.”
Dương Cẩm Thiên không nói gì.
Dương Chiêu bỗng nhiên dừng bước, Dương Cẩm Thiên vội vàng dừng theo, Dương
Chiêu nghiêng đầu nói với cậu: “Nhưng Tiểu Thiên này, em phải nhớ nếu
sau này còn gặp chuyện tương tự thì phải đặt an toàn bản thân lên đầu.”
Dương Cẩm Thiên đeo cặp sách, gật đầu.
Cậu đi phía sau Dương Chiêu, lúc sắp ra khỏi lớp học, bỗng nhiên nói: “Chị, em sẽ học hành đàng hoàng.”
Dương Chiêu chỉ thản nhiên đáp lại một chữ: “Tốt.”
Tan học đã lâu nên ngoài cổng trường không còn ai. Dương Cẩm Thiên chỉ
thoáng nhìn đã thấy Trần Minh Sinh đứng hút thuốc bên cạnh xe của Dương
Chiêu.
Dương Cẩm Thiên ngồi vào ghế sau, Dương Chiêu lại nói với Trần Minh Sinh: “Em đưa anh về trước.”
Trần Minh Sinh lắc đầu: “Không cần đâu, em đưa em trai về đi, anh đi xe bus về được rồi.”
Dương Chiêu: “Trễ thế này còn xe bus sao?”
Trần Minh Sinh: “Còn hai chuyến nữa.”
Dương Chiêu khẽ cúi đầu, không nói gì.
Dương Cẩm Thiên ngồi trong xe, bóng dáng Dương Chiêu và Trần Minh Sinh vô cùng rõ ràng bên ngoài cửa xe.
“Ngày mai, ” Dương Chiêu nói, “Ngày mai, tan tầm anh gọi điện cho em nhé.”
Trần Minh Sinh: “Được.”
Dương Chiêu giương mắt, thoáng nhìn Trần Minh Sinh, xong lại cúi đầu. Trần
Minh Sinh cười cười, chống nạng đến bên cạnh Dương Chiêu, thì thầm bên
tai cô: “Tối mai, đến nhà anh.”
Giọng điệu kia bình thản lại ngả
ngớn, khiến tai Dương Chiêu nhột nhột, chịu không được lại muốn bật
cười. Cô đẩy Trần Minh Sinh ra, khẽ cười rồi kéo cửa xe.
Trần Minh Sinh không nghe cô trả lời, cũng không bận tâm, anh chống nạng lùi ra sau mấy bước, nhìn Dương Chiêu lái xe rời đi.
Trên đường trở về, trong xe vẫn im lặng.
Hơn nửa giờ sau, Dương Cẩm Thiên đột nhiên hỏi một câu: “Chị, sao tay lái xe kia lại tìm chị?”