Sau lần đó, mỗi ngày Bạch Đốc đều đến, có đôi khi còn mang theo Bão Bão. Cố Cách cố ý thuê phòng ở ngoại ô, cách xa nơi ở của Bạch Đốc. Lái xe đến đây, nếu không kẹt xe cũng mất đến bốn mươi phút.

Bạch Đốc đến một hai lần đã đem đồ ăn nhồi đầy tủ lạnh trong nhà Cố Cách.

Cố Cách rất ít khi xuống bếp nhưng Bạch Đốc lại rất quen thuộc với việc này, dầu muối tương dấm đều là một tay cậu mua về. Bạch Đốc trước kia không thích nấu nướng, hai người bọn họ bình thường cũng không hay ăn ở nhà. Một người ăn ở công ty hoặc là ra ngoài xã giao trên bàn rượu, một người ở nhà gọi đồ ăn bên ngoài hoặc là cũng chỉ nấu duy nhất một bát mỳ.

Nhưng hiện tại, nấu cơm, đưa cơm cho Cố Cách chính là lý do tốt nhất Bạch Đốc có thể nghĩ đến để gặp được người kia.

Cậu luyến tiếc buông tay, chỉ cần Cố Cách đồng ý, cậu vẫn sẽ tiếp tục làm như vậy.

Cố Cách mở cửa cho Bạch Đốc rồi lại quay về giường ngủ. Mấy ngày nay hắn bận rộn nhiều việc, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Chờ thêm mấy ngày nữa có người đến bàn bạc, hắn sẽ không cần phải đi sớm về muộn như thế này nữa.

Bạch Đốc bưng đồ ăn đặt lên bàn, vẫn chưa thấy Cố Cách rời giường. Cậu còn chưa từng vào phòng Cố Cách.

Cậu gõ cửa vài cái, rất nhẹ, không giống như muốn đánh thức người trong phòng. Bạch Đốc do dự một chút, vẫn là nhẹ nhàng mở cửa ra.

Phòng Cố Cách đơn giản sạch sẽ, trên tủ đầu giường đặt một cốc nước, không có bất cứ đồ trang trí gì. Vali của hắn nửa mở đặt bên cạnh cửa sổ, hành lý trong vali được sếp ngay ngắn gọn gàng, cũng không có lấy ra, giống như lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng rời đi.

Cố Cách ngủ rất say. So với ngày trước, tóc hắn dài ra rất nhiều, lộn xộn dán trên trán.

Bạch Đốc muốn giúp hắn gạt ra nhưng lại sợ đánh thức hắn.

Trước kia mỗi ngày tỉnh lại đều có thể nhìn thấy hắn nằm bên cạnh, có đánh thức hắn cũng không làm hắn khó chịu.

Lúc đó vì sao lại không hôn hắn?

Bạch Đốc có thể tưởng tượng ra biểu cảm của hắn sau khi bị mình đánh thức. Sẽ ôn nhu nhìn cậu, sẽ lung tung hôn lại cậu, sau đó đặt cả người cậu nằm lên người hắn, ý muốn cậu ngủ cùng hắn thêm chút nữa.

Bạch Đốc nghĩ nghĩ, khóe miệng liền cong lên. Nhưng là nụ cười mỉm còn chưa kịp nở, nước mắt đã rơi xuống.

Cố Cách đang ở ngay cạnh cậu, vậy mà cậu cũng không dám chạm vào hắn, dù chỉ một chút.

Bạch Đốc cuối cùng cũng không đánh thức Cố Cách, đem đồ ăn cất vào tủ lạnh, để lại một tờ giấy nhắn, sau đó liền rời đi.

Cậu phải nghĩ ra biện pháp để giữ Cố Cách ở lại.

Bạch Đốc không dám tưởng tượng nếu Cố Cách lại vô thanh vô tức rời đi một lần nữa. Cậu thật sự sẽ điên mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play