Cuộc sống bắt đầu tốt đẹp lên. Tất cả mọi người trong công ty đều cảm thấy ông chủ của mình gần đây mặt mũi hiền lành, có khi thậm chí còn tốt bụng dễ gần khen ngợi bọn họ.

Bạch Đốc nghĩ rằng chình mình với Cố Cách có thể hạnh phúc, gương vỡ lại lành, nhưng mỗi lần nghĩ đến đây cậu lại lâm vào im lặng, đem “gương vỡ lại lành” gạch đi, đổi thành “khởi đầu mới”. Mặc dù có chút không đúng lắm, nhưng cậu vẫn nhịn không được đắc trí, không ngừng tưởng tượng, có thể cùng Cố Cách bắt đầu lại, rất hạnh phúc.

Nhưng quá khứ đau xót không có cách nào lau đi, Bạch Đốc cũng không nguyện ý quên.

Bạch Đốc rất ít khi gặp ác mộng như trước, ngực cũng không còn đau nữa. Nhưng rõ ràng là không mơ thấy vậy mà nửa đêm cậu vẫn giật mình tỉnh giấc, trong lòng hoảng hốt, chỉ có thể dựa vào Cố Cách gần một chút mới có thể an tâm.

Bạch Đốc cũng ý thức được, Cố Cách rất ít khi cười với cậu, cũng rất ít khi ôm cậu. Đôi lúc chỉ là da thịt vô tình chạm vào nhau đều có thể mang đến cho cậu thỏa mãn rất lớn. Bạch Đốc nghĩ, Cố Cách có lẽ không thể yêu cậu giống như trước đây, thế nhưng tương lai phía trước còn rất dài, cậu có cả một đời để đối tốt với hắn. Cậu có thể đợi, vĩnh viễn sẽ không buông tay lần nữa.

Vết sẹo trên ngực Bạch Đốc truyền đến một chút đau đớn, cơn đau len lỏi tràn vào trong lòng. Bạch Đốc nguyện ý hưởng thụ đau đớn này vì nó có thể nhắc nhở chính mình không được quên.

Bạch Đốc nhớ lại khi đó bản thân vẫn còn hoảng sợ không thôi, cậu hỏi Cố Cách có rời đi không? Cố Cách không để ý lắm trả lời, không đi, hắn sẽ nhớ Bão Bão. Đáp án như vậy lại làm cho Bạch Đốc thực vừa lòng, thực vui vẻ.

Trợ lý đi vào thì thấy lão bản của mình đang đứng cười ngây ngốc với cửa sổ thủy tinh, yên lặng nói thầm một câu đẹp trai đều có bệnh thần kinh liền đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

Bạch Đốc về nhà sớm, phát hiện giày của Cố Cách ở ngoài cửa. Mấy ngày nay Cố Cách bận rộn nhiều việc, gần như cả ngày đều ngâm mình trong phòng thu âm ở công ty, hôm nay là hết bận rộn nên về nhà sao?

Bạch Đốc gọi một tiếng. Không ai đáp, cả Bão Bão cũng không thấy. Cậu đi vào phòng bếp, đem túi tôm to đổ vào chậu nước, sau đó đi đến phòng làm việc.

Bạch Đốc đẩy cửa ra, nhìn thấy Cố Cách đang cắm cúi viết gì đó. Bão Bão cuộn trò nằm bên chân hắn, đầu gối lên chiếc dép lê. Nghe được tiếng cửa mở cũng chỉ vẫy vẫy cái đuôi, cũng không thèm nâng đầu dậy. Bạch Đốc trừng mắt nhìn nó.

“Anh đang làm gì thế? Nhập tâm như vậy?”

Cố Cách bị âm thanh làm cho giật mình, phục hồi tinh thần “Hôm nay em về sớm thế.”

Bạch Đốc đi qua, tay kéo kéo caravat trên cổ. Cậu nhìn thấy Cố Cách viết trên giấy vô số chữ “Cố”, từng nét đều viết rất ngay ngắn nắn nót, không giống kiểu chữ mây bay nước chảy bình thường.

“Anh sao lại viết họ của mình làm gì?”

Cố Cách buông bút, tựa lưng lên ghế, nói:”Muốn đếm xem nó có bao nhiêu nét.”

“Anh viết nhiều như vậy còn chưa đếm được hả?” Bạch Đốc chỉ vào tờ giấy toàn chữ.

Cố Cách vươn tay, bất đắc dĩ nở nụ cười, cách một lớp áo nhẹ nhàng vuốt ve ngực Bạch Đốc.

“Nhưng lần nào cũng thấy thiếu mất một nét nào đó.”

Tim Bạch Đốc nảy mạnh một cái, lập tức tràn ra những cảm xúc lẫn lộn. Có vui sướng, có áy náy, có đau lòng lại có cả hoài niệm. Trong ngực truyền đến từng đợt ấm áp cùng đau đớn. Bạch Đốc không nói nên lời. Cậu im lặng quỳ xuống bên cạnh Cố Cách, cúi đầu, mặt nhẹ nhàng áp lên đầu gối Cố Cách.

Cố Cách, cám ơn anh giữ em lại khi em lang thang vô định, cứu em khỏi đau khổ, cho em một nơi để trở về. Anh có nguyện ý dành cho em một góc trong trái tim anh, em sẽ vĩnh viễn ở đó, cùng anh đi suốt cuộc đời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play