CHƯƠNG 58

Đứng tại cửa, Tần Nghị bị một màn trước mắt chấn động tới nỗi đầu óc trống rỗng trong nháy mắt, đôi hài giẫm trên ngưỡng cửa lui về sau nửa bước rồi lại bất ngờ bước một bước lớn về trước, trực tiếp phất tay áo khép cửa lại.

Mục mâu thâm thúy không hề chớp nhìn chằm chằm đôi vai trắng ngần lộ ra ngoài dưới lớp y sam lỏng lẻo của thiếu niên, mấy điểm ngân tích đỏ tươi giống như những đóa hóa diễm lệ ngày đó ở núi Phục Hy, rất đẹp, đây là cảm giác thuần túy nhất.

Mái tóc kim sắc của thiếu niên rối tung bất kham, cùng với hô hấp dồn dập và thân thể khẽ rung động mà phất phơ trong không trung, vạt áo trước ngực hơi mở ra, hai viên đo đỏ hơi phát sưng, tản ra ánh sáng dụ nhân, bị hai ngón tay kẹp chặt lôi kéo trái phải.

Lạc Cửu Tiêu đang nắm chặt vật của y cùng thiếu niên vuốt động cực nhanh, cả hai chóp đỉnh đều không ngừng tràn ra dịch thể trong suốt, dính ướt lông xoăn xung quanh, cùng với mỗi nhịp vuốt ve là những tiếng nhóp nhép, mà vật nọ của Lan Thất được thiếu niên ngậm lấy, cánh môi hồng nhuận không ngừng khép mở, cái lưỡi ướt át liếm láp từ dưới lên trên, nước bọt tiết ra từ khoang miệng thuận theo khóe miệng chảy xuống, tạo nên vẻ phi thường tình sắc, Bạch Thần cúi người hôn tóc thiếu niên, vật dưới thân được bàn tay mảnh khảnh của thiếu niên quấn chặt vỗ về, kích cỡ quá lớn, thế cho nên mỗi khi thiếu niên vuốt ve đều phải dùng tới hai tay, ngạnh vật trướng to tím bầm cùng với nước da trắng trẻo hình thành nên đối lập rõ ràng, trong nháy mắt đoạt đi lực chú ý, khiến người ta nhịn không được mà nhìn thêm mấy lần.

Tiếng nuốt nước bọt cùng tiếng thở gấp hỗn loạn của mấy người làm nhiệt độ trong phòng như nhập vào biển lửa cháy bỏng, trong không khí bập bềnh hơi thở *** mỹ ướt loạn.

Một màn trước mắt thật *** uế, cùng với những chuyện cũ mơ hồ muốn giao nhau chồng lập lên nhau, rồi lại bỗng đan xen, mang đến cho y không phải là khủng hoảng và hàn lạnh, mà là rực cháy càng lúc càng mạnh, đang từng chút thiêu rụi hết sạch lý trí y.

Nhất thời y cảm giác một cổ khí lưu nóng bỏng xông đến bụng dưới, lại bất ngờ không kịp đề phòng mà chảy khắp toàn thân, cuối cùng tập trung tại xoang mũi.

Dịch thể nóng ấm trong mũi nhỏ xuống, y giơ tay sờ sờ, cúi đầu nhìn đầu ngón tay đỏ tươi, sửng sốt một hồi, sau đó tựa như là thấy được chuyện gì vô pháp lý giải mà hấp tấp chùi chùi lên ngoại bào.

Vật dưới khố lại cứng đến cực hạn, ma sát với vải lúc đi lại mang đến từng tia cảm xúc đau đớn cùng khoan khoái.

Ba người Bạch Thần đã sớm biết từ lúc Tần Nghị đi vào sân, bọn y đều cùng im lặng không nói gì.

Tâm tình của con người sẽ vì rất nhiều chuyện mà phát sinh biến hóa, tỷ như kháng cự cùng ý sợ hãi đối với sự kiện nào đó.

Nhắc nhở của Đại Vu như vẫn còn ngay hôm qua, cuộc sống không biết phía trước, hết thảy đều có vẻ yếu ớt vô lực, nếu như thiếu niên này gặp bất trắc gì, sinh tử thì thế nào, mà những phẫn nộ với giằng co nọ lại có ích gì.

Tần Nghị đứng trước mặt thiếu niên, vươn tay sờ sờ gò má phiếm hồng của hắn, thấy hắn dùng đôi mắt sóng nước dập dờn liếc mình, trong mắt có chút hoảng hốt cùng ngốc lăng.

Y nén nén khóe môi, chậm rãi cúi đầu học Bạch Thần hôn một cái lên tóc thiếu niên, cử động rất trúc trắc, tâm tư y không mấy rõ ràng, đại não và động tác không khớp, dư quang thấy Bạch Thần cắn phân thân tai thiếu niên, y cũng học theo đi cắn phân thân tai bên còn lại của thiếu niên.

Nhưng y không nắm giữ tốt lực đạo, hàm răng cắn ra một đạo dấu răng trên phân thân tai thiếu niên, mơ hồ có thể thấy được tơ máu nhàn nhạt, y giật mình, mù mịt lý do mà nhìn thiếu niên bị làm đau.

“Ngươi… ngươi đứng xa ra một chút.” Quét nhìn Tần Nghị, ánh mắt xẹt qua từ đôi măt sắt bén như chim ưng của đối phương, cuối cùng dừng lại trên mấy tia màu đỏ giữa mũi đối phương, Hoa Tiểu Mạc giật giật miệng, tên này chảy máu mũi?!

Hạ thân đột nhiên phát lực siết chặt, thân thể Hoa Tiểu Mạc hơi khẽ co giật, mấy lần hắn muốn phóng thích đều bị Lạc Cửu Tiêu chặn lại, cảm giác nóng bỏng tích lũy nơi bụng dưới sắp nhấn chìm hắn rồi.

Hắn thậm chí hoài nghi bản thân mình phải chăng sắp thăng thiên luôn rồi hay không?

Hoa Tiểu Mạc liếm vật của Bạch Thần, đầu lưỡi và khoang miệng đều đã sắp tê dại, hắn chợt dùng lực hút lấy, chóp mũi thỉnh thoảng chạm vào, hô hấp ẩm ướt phun lên khiến Bạch Thần khe khẽ run rẩy.

“Chân…” Hổn hển từ khóe miệng tràn ra một con chữ, Hoa Tiểu Mạc mém chút nữa bị nước bọt làm sặc.

Tần Nghị đứng cách đó mấy bước còn đang thừa nhận dục hỏa thiêu đốt nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, phút chốc sau đó đi nhìn ba người Bạch Thần, bọn họ ngay cả một cái khóe mắt cũng không thèm cấp cho y.

Thực sự không muốn, vốn là chán ghét, hảo cảm không thể nào có, cam chịu không có nghĩa là tiếp nhận.

Con người đều ích kỷ, nếu như có thể, ai lại không hy vọng ái nhân của mình chỉ thuộc về mình thôi. Chỉ tiếc rằng, bắt đầu từ nụ hoa kia, bọn họ đã định trước rằng sẽ có một bạn lữ không giống thường.

Trong truyền thuyết lâu đời còn ghi chép một câu thế này, mỗi vết bớt trên thân thể con người là ấn ký mà ái nhân kiếp trước lưu lại, kiếp sau, dựa vào tín vật này để tìm lại một nửa, tiếp tục tiền duyên chưa dứt.

Bọn họ tin, rất nhiều hiện tượng không cách nào giải thích được khiến họ không thể nào không tin tưởng.

Tần Nghị vén vạt áo cởi tiết khố xuống, đem vật đã đứng thẳng của mình lộ ra, ánh mắt mang theo mấy phần mong đợi, mấy phần nóng cháy ngưng lại nhìn thiếu niên.

Mu bàn chân mềm mại của Hoa Tiểu Mạc căng ra một đường cong uốn lượn, kẹp vật của Tần Nghị giữa hai lòng bàn chân nhẹ nhàng cọ xát.

Gan bàn chân của thiếu niên ấm nóng, bao lấy y, Tần Nghị khép khép mắt, từ cổ họng phát ra một tiếng thở dốc khoan khoái.

“Không… không được nữa…” Giữa trán Hoa Tiểu Mạc bị mồ hôi làm ướt, áo trong dính ướt dán lên người, cả người đều là mồ hôi.

Hai tay sáo lộng dồn dập một trận, Lạc Cửu Tiêu và Hoa Tiểu Mạc cùng nhau xuất ra, từng cổ dịch thể bắn lên trên vạt áo hai người, trong hơi thở là mùi tanh nồng đặc.

Bạch Thần rút vật sắp muốn phóng thích của mình ra khỏi miệng Hoa Tiểu Mạc, tay phải di chuyển mấy cái rồi phun ra.

Một đôi mắt như hàn đàm* nhiễm ***, khuôn mặt tuấn dật cũng không còn rét lạnh nữa, y chậm rãi lau chùi một phen rồi chỉnh lý lại y sam. [hàn đàm: đầm nước lạnh]

Sau đó Lan Thất cũng lên tới cao trào trong tay Hoa Tiểu Mạc, y cúi người xuống lau sạch dịch thể sềnh sệch trong lòng bàn tay Hoa Tiểu Mạc, khẽ hôn vào lòng bàn tay hắn. [*giơ tay* có bug, hồi nãy Tiểu Mạc khẩu giao cho Lan Thất, khúc này chắc tác giả lộn, hoặc là bả cho 2 anh đổi phiên, cơ mà hàng của đại hiệp khẩu giao nổi sao?? ÒoÓ~]

Hoa Tiểu Mạc thất thần tựa vào trên người Lạc Cửu Tiêu, hai chân còn đang chà xát kiện vật nóng hổi trong lòng bàn chân, cái loại khiêu động tinh tế từ lòng bàn chân một đường đi lên chui vào trong óc kia, hắn mê mang thở dốc, nơi trái tim nọ có từng tia ấm áp xâm nhập vào đáy lòng, xoa vuốt lên hô hấp dồn dập của hắn.

Hắn động động mí mắt nặng nề nằm trên người Lạc Cửu Tiêu ngủ luôn, Vương gia đáng thương không thể không tự mình động thủ giải quyết.

Sau khi lau chùi cho Hoa Tiểu Mạc một lần, mấy nam nhân ngồi trên ghế bắt đầu cuộc giao tiếp hòa bình, ai nấy cũng tâm sự nặng nề.

“Trong bụng Tiểu Mạc có chấn động khác thường.” Lan Thất chống trán, thất bại thở dài: “Ta tìm không ra.”

Dứt lời, ngoại trừ Bạch Thần cũng biết rõ tình hình, Lạc Cửu Tiêu và Tần Nghị đều lộ ra mấy phần buồn rầu, hai tên nam nhân tự nhận là cha của hài tử lần đầu tiên có thần tình như nhau.

“Ta cần phải rời đi một đoạn thời gian.” Lan Thất nhàn nhạt nói: “Trong vòng hai tháng Tiểu Mạc không thích hợp bôn ba, cần tĩnh dưỡng.”

Tần Nghị ngẩng đầu, đường nét cương nghị hơi nhu hòa: “Về Ba Thục.”

“Tần Nghị, ba người bọn ta đã sớm cùng hắn xác định tâm ý, ngươi không giống chúng ta.” Lan Thất than nhẹ: “Nếu như có lựa chọn tốt hơn, ta cũng không hi vọng giao Tiểu Mạc cho ngươi.”

Khóe môi cong cong xuống, rất nhanh đã khôi phục, Tần Nghị lãnh đạm mở miệng: “Giống nhau.”

Câu nói này khiến Lan Thất nhướng nhướng chân mày, mà Lạc Cửu Tiêu vẫn là biểu tình biếng nhác trước sau như một, bên môi dắt lên nụ cười có hơi tà khí, đoán không ra được gì.

Bạch Thần nhàn nhạt quét nhìn Tần Nghị rồi lại thu hồi tầm mắt ném qua Lan Thất một bình sứ men xanh: “Dùng đi.”

Mở nắp bình ra ngửi ngửi, mặt Lan Thất lộ vẻ cảm kích, cười cười ôn hòa với Bạch Thần, y phải trở về Phong đảo, trên đảo chướng khí nặng nề, thuốc mà Bạch Thần cho vừa vặn là thứ y cần.

“Chắc trên người các ngươi cũng có vết bớt thế này nhỉ?” Lạc Cửu Tiêu nghiêng đầu ngưng mắt nhìn dung nhan thiếu niên ngủ say trên giường, vén lên lọn tóc trên gò má mình để lộ ra vết bớt hình cánh hoa hồng sắc nơi khóe mắt, hiếu kỳ hỏi: “Ở đâu?”

Bạch Thần đồng dạng cũng đang nhìn thiếu niên, giọng nói hơi lạnh trả lời: “Trên ngực.”

Cất kỹ bình sứ, Lan Thất khẽ mỉm cười: “Sau thắt lưng.”

“Trên mông.” Mỗ Vương gia dưới các loại ánh mắt quái dị của ba nam nhân mặt không đỏ tim không đập mạnh, lạnh lùng cứng ngắc từ kẻ răng ném ra hai chữ.

Phốc—-

Lạc Cửu Tiêu toét khóe miệng, không chút lưu tình phát ra tiếng cười nhạo.

Mà Lan Thất lại là mím chặt môi ho nhẹ một tiếng, cũng chỉ có đại hiệp mặt than diện vô biểu tình, một bộ dạng không đang trong trạng thái.

Một giấc này Hoa Tiểu Mạc ngủ rất say, hắn thật sự là mệt lắm, tay chân đều đùng, còn có cả khẩu giao, không thể mệt mỏi hơn, lúc tỉnh lại còn cảm thấy hư nhược, mệt nhoài lăn lăn trong chăn, đưa tay vuốt ve mấy cái trên bụng, thở dài một hơi, thì thào: “Ta sắp làm cha rồi, có phải là nên chuẩn bị chút gì đó cho hài tử hay không? Đặt tên gì cho hay đây?”

Hoa Tiểu Mạc đột nhiên tinh thần tỉnh táo ngồi dậy từ trong chăn dựa vào giường lẩm bẩm một mình: “Hoa Tiểu Hoa? Cây cối quá.”

“Hoa Vô Khuyết?” Khóe miệng Hoa Tiểu Mạc giật một cái, che mặt phát ra một tiếng rên bi thương, sẵn tiện vì chỉ số thông minh của mình mặc niệm ba giây.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, âm thanh êm ái của Nam Phong truyền đến: “Chủ nhân.”

Mạch suy nghĩ bị cắt đứt, Hoa Tiểu Mạc hô về phía cửa: “Nam Phong, bọn họ đâu?”

Nam Phong ở ngoài cửa ngửa đầu nhìn liệt dương trên cao, lại nhìn nhìn một cọng cỏ cuối cùng trên tay, ánh mắt dừng lại trên con phi trùng đã ăn no nọ: “Đang bận chẩn bệnh.”

Hoa Tiểu Mạc vừa nghe thế liền giật mình một cái, nhanh chóng bò dậy mặc y phục tử tế đi ra ngoài.

Chờ đến khi Hoa Tiểu Mạc chạy đến nơi đã thấy hàng ngũ kéo dài, bản thân cũng kinh hãi một phen, người Vu tộc thật nhiều, nữ nhân Vu tộc càng nhiều, nữ nhân trẻ tuổi, hai mắt phát sáng, y hệt lang đói càng không thể nhiều hơn.

Nam Phong mang Hoa Tiểu Mạc tránh qua đoàn người đang đi đi lại lại xuất hiện trước mặt mấy người Bạch Thần, Nam Phong tiếp nhận ánh mắt chủ tử nhà y ném qua, lập tức nâng người chạy đi, khi trở lại lần nữa trong tay cầm vài quả trái cây màu vàng.

Ngồi trên ghế là một thiếu nữ màu da ngăm đen, ánh mắt sáng rực thẳng tăm tắp nhìn Tần Nghị: “Nghe trưởng lão nói chiều nay các huynh phải rời đi, sau này sẽ còn đến Vu tộc nữa không?”

Hoa Tiểu Mạc ở bên cạnh cắn trái cây mồm mép không rõ mở miệng: “Không đến nữa.”

Sắc mặt thiếu nữ cứng đờ, vẫn nhìn Tần Nghị như cũ, đối phương chỉ lãnh đạm liếc mắt một cái, mà cái nhìn kia cũng đủ khiến lòng nhiệt tình của thiếu nữ nguội ngắt.

Sau đó lại liên tiếp phát sinh loại tình huống này, hỏi Lan Thất, Bạch Thần, Lạc Cửu Tiêu đều có, mỗi lần đều là Hoa Tiểu Mạc ở bên cạnh âm dương quái khí phán ra một đôi lời, có thể đông tươi* mấy người đó. [đông lạnh tươi sống]

Lúc rời khỏi Vu tộc, Hoa Tiểu Mạc mới biết Lan Thất sắp ra đi, hắn không muốn mà ôm lấy Lan Thất hôn một hồi lâu.

“A Thất, ngươi đi Phong đảo làm chi?”

“Chỉ là về nhà một chuyến, cũng lấy một số thứ.” Lan Thất ôn nhu hôn hôn trán Hoa Tiểu Mạc: “Tiểu Mạc, ta mong ngươi bình bình an an.”

Gật đầu, Hoa Tiểu Mạc đưa tay vỗ vỗ sau lưng Lan Thất, hứa: “Ừa, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tự chiếu cố tốt bản thân, đảm bảo không để cho hài tử trong bụng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”

“Ta nói chính là ngươi.” Lan Thất nhấn mạnh, rũ rũ mí mắt, dán vào vành tai hắn khẽ giọng nói: “Nhớ rõ, ta chỉ mong ngươi bình an.”

Trong đầu Hoa Tiểu Mạc chợt lóe lên một câu trả lời, quá nhanh, hắn không thể nào bắt kịp, chờ đến khi hắn hoàn hồn đã không thấy bóng dáng Lan Thất đâu nữa.

Mây mù dày nặng chiếm cứ bầu trời, chỉ chừa lại một khe hở cho ánh tà dương chiếu xuống một dải sắc màu đỏ thẫm, lân quang* kim sắc tựa như cá bơi lội trong biển lớn bí ẩn. [lân quang: ánh sáng hình vảy]

Khi xe ngựa đến dưới Ba Thục thành, Tần Nghị vén rèm lên, mà khi mặt y lộ ra trong mắt những binh sĩ đứng gác trên cổng thành, tiếng la đều đặn vang lên chạy suốt đến chân trời, kính nể, cung kính, chân chính thần phục.

Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng hô hoán hết đợt này đến đợt khác, đó là vui mừng đến từ người dân Ba Thục thành.

Hoa Tiểu Mạc ngồi trong xe ngực chấn động, hắn nghe ra được một loại yêu quý không gì hơn, ở Ba Thục, Tần Nghị là trời của tất cả mọi người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play