CHƯƠNG 42

“Tiểu muội, chớ gây sự.” Bạch y nữ tử nhíu mày, ngữ khí khiển trách, ánh mắt thì lại lộ ra sủng nịch.

Nữ tử áo hồng phấn bĩu môi: “Tỷ, mới xuất môn không bao lâu, những lời này tỷ đã nói qua không dưới năm lần rồi.”

Té ra là hai người tỷ muội, Hoa Tiểu Mạc đáng tiếc chậc lưỡi, quả nhiên bách hợp không phải muốn gặp là gặp được.

Ba người ngồi trong phòng riêng pha trà khí định thần nhàn trò chuyện, thỉnh thoảng lại liếc mắt xem tình hình trên đài đối diện.

Đại hội võ lâm đơn giản chỉ là con đường tắt để triều đình chiêu mộ nhân tài mà thôi, minh chủ võ lâm Lăng Thiên Khiếu rất phối hợp, kỳ thực cũng là đang bố cáo cho bên ngoài biết quyết định của gã, quan hệ với triều đình.

Hai sư huynh đệ Bạch Thần và Lan Thất thấp giọng trao đổi gì đó, Hoa Tiểu Mạc ghé vào trên song cửa sổ, nhàm chán ngáp một cái.

Luận võ này nọ không có cái đặc sắc mà mình mong đợi, phóng mắt ra xa, có già, có trẻ, có tùm lum, không một ai có thể lọt vào mắt.

Đặt tay lên một chậu cây bên cạnh, không để ý, ngón trỏ bị gai nhọn trên cành đâm trúng, một giọt máu đỏ tươi nhỏ lên chỗ bị gãy của một cành cây kế bên.

Đau nhức trên ngón trỏ kéo tầm mắt Hoa Tiểu Mạc trở về, hắn tức thì trợn to mắt, cổ quái nhìn chằm chằm một cái chồi nhỏ bé xanh nhạt trên nhánh cây gãy kia, trước đó đâu có thấy cái nhánh nhỏ xanh lục này a, lẽ nào xuất hiện ảo giác, Hoa Tiểu Mạc hút máu trên ngón tay lâm vào trầm tư.

Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng ồn ào lớn, Hoa Tiểu Mạc nhìn người đột nhiên xuất hiện trên đài, thiếu chút nữa phun ra một ngụm lão huyết, đệt mợ đệt mợ đệt mợ!

Cái thiếu niên mặc một thân bạch bào viền hoa hình thoi kia không phải là Tần Uyển sao?!

“Nhóc con, ngươi tới lộn chỗ rồi.” Đại hán cường tráng cười to: “Mau đi xuống.”

Tần Uyển hừ một tiếng, bạch y phiêu phiêu, gió nổi lên, vung song đao trên tay, thân hình xinh xắn mạnh mẽ như gió, bước đầu tiên liền đánh về phía đại hán lộ vẻ khinh miệt trên mặt.

Đao kiếm chớp lóe, chỉ chốc lát, tên đại hán kia đã bị Tần Uyển đánh rơi trường kiếm, té xuống đài.

Hoa Tiểu Mạc nặng nề chậc một tiếng, thật sắc bén.

“Nghe nói hậu nhân của thần y Minh Dương đến Biện Châu, gia ta không mời mà tới vậy.” Thanh âm bất cần đời từ ngoài cửa truyền đến, nam tử ngũ quan âm nhu*, một đôi mắt đào hoa gợn sóng ấm áp, bên môi mang ý cười, hiện ra đều là phong lưu, tầm mắt nhẹ nhàng lướt qua từ trên người ba người Hoa Tiểu Mạc. [âm nhu: gương mặt mang nét nhu hòa như nữ tử]

“Không biết Bình vương tới đây có chuyện gì?” Thanh âm Lan Thất không chậm không hoãn từ từ nói ra.

Mâu quang Bạch Thần chuyển chuyển, cả người thanh lãnh, Hoa Tiểu Mạc cũng ngồi trở lại giữa Bạch Thần và Lan Thất, ngẩng đầu đánh giá nam tử xa lạ.

Bị dễ dàng biết rõ thân phận, Tần Bình cũng không lộ ra một tia biểu tình không tự nhiên nào, rất tùy ý mà ngồi lên chiếc ghế trống mở nắp trà vừa được chêm thêm hớp một ngụm.

“Bổn vương muốn mời thần y tiến cung một chuyến.”

“Nga? Không biết là người phương nào?” Lan Thất cười một cái, bình tĩnh ứng phó.

Tần Bình khẽ nhướng lông mày, nhàn nhạt nói: “Vị kia trong cung trúng độc đã nhiều ngày, bọn thái y thúc thủ vô sách, nếu còn kéo dài nữa, có lật trời cũng hết cách.”

Lời này vừa dứt, trực tiếp cắt đứt cơ hội lảng tránh của Lan Thất.

Thiên hạ rộng lớn, trên đất của vương, thiên tử có bệnh, làm thần dân đương nhiên dốc hết sức mình. Lan Thất và Bạch Thần âm thầm dùng mắt trao đổi một hồi, lại trấn an vài câu với Hoa Tiểu Mạc rồi cùng Tần Bình ly khai.

.

Một vầng trăng treo trên cao, tròn vành vạnh.

Một gian phòng trong tửu lâu Tường Vân, hơi thở ái muội phóng đãng đan xen cùng với tiếng hoan lạc thoát ra, hai thân thể trên giường chồng lên nhau tăng nhanh tiết tấu hoạt động.

Người nằm bên dưới dường như là một thanh niên dung mạo cực kỳ xinh đẹp, mà ở bên trên không ngừng chạy nước rút không phải ai khác, chính là công tử phong lưu ban sáng Bình vương Tần Bình.

Dưới ánh trăng hai thân ảnh không một tiếng động xuất hiện trên nóc nhà, nhẹ nhàng đẩy ra một phiến ngói, hết thảy trong phòng lập tức tơi vào đáy mắt.

Đại khái là không nghĩ tới sẽ gặp một hình ảnh hoạt sắc sinh hương kinh diễm như vậy, hô hấp hai người đều ngừng lại nửa nhịp, mặc y phục dạ hành lén la lén lút mà tới chính là Hoa Tiểu Mạc và Bạch Thần.

Hai người vốn tính theo dõi Tần Bình, muốn xem tối nay gã có dị động gì không, ai dè lại gặp phải một màn này.

Thấy rõ mặt mũi của người còn lại, Hoa Tiểu Mạc phát ra một tiếng kinh thán cực nhỏ, là Nam Phong.

Ánh mắt dời khỏi trên người Nam Phong, chuyển lên trên thân thể sung mãn phát lực của Tần Bình, tấm lưng rắn rỏi bởi vì hao lực là chảy ra không ít mồ hôi, mông rất cong, còn rất trắng, Hoa Tiểu Mạc phỉ báng trong lòng, thật nhìn không ra, tên này lớn lên một gương mặt nữ nhân, bên dưới lại sung sức như vậy.

“A… ưm ưm…”

Từ góc độ này của Hoa Tiểu Mạc có thể thấy rõ, trong miệng Nam Phong tràn ra tiếng rên rỉ thoải mái, nhưng trong mắt lại bình tĩnh trấn định, không một tia mê mang.

Quay đầu chuẩn bị nháy mắt ra hiệu cho Bạch Thần ở sau lưng, lại không ngờ Bạch Thần đang vừa lúc tiến lại gần, môi hai người dán vào nhau, nhìn nhau chốc lát, Hoa Tiểu Mạc nháy nháy mắt, ý là: Đừng ở đây, trở về rồi tiếp tục.

Mi phong Bạch Thần nhướng nhướng, ánh trăng bao phủ đôi mắt thanh lãnh của y, nhu hòa đi mấy phần, y giang tay ôm lấy Hoa Tiểu Mạc, cách một hồi mới rời đi.

Trong phòng khí thế ngất trời, trên nóc nhà không biết là ai đã loạn tâm mất đi bình tĩnh, bóng đêm không biết từ lúc nào đã nhuốm một tầng sắc đẹp đẽ say mê.

Mặt Hoa Tiểu Mạc nổi lên ửng đỏ, ***g ngực dán sau lưng hắn dày rộng nóng bừng, cách lớp y phục cũng có thể lệnh tâm thần hắn nhộn nhạo, hơi thở là khí tức mát lạnh an tâm, gió nhẹ lướt qua, thổi tung mái tóc người phía sau, xẹt qua gò má hắn, nhồn nhột.

Tim hắn đập rất nhanh, dần dần miệng khô lưỡi rát.

Trở về trong phòng, hô hấp Hoa Tiểu Mạc rối loạn, thân thể khô nóng lợi hại, thằng bạn nhỏ cũng bắt đầu rục rịch ngóc đầu, cúc hoa phía sau càng ngứa ngáy dữ dội, hắn đã chuẩn bị xong xuôi, lại nghe bên tai một đạo thanh âm trầm ổn bình tĩnh: “Ngủ.”

Hoa Tiểu Mạc ngẩng đầu, hai mắt trừng trừng, cho rằng nghe lầm, cất cao giọng hỏi: “Ngủ?”

Thế mà Bạch Thần chỉ dùng đôi mắt càng đen hơn so với bình thường liếc hắn một cái.

“Giờ này rồi mà còn ngủ?” Hoa Tiểu Mạc cà răng cấm, một bộ dạng chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Cài giờ này nè, chỉ cần là một nam nhân bình thường, không phải đều nghĩ làm thế nào để ba ba ba sao?”

“Ba ba ba?” Gương mặt than của đại hiệp mặt than lần đầu tiên xuất hiện chấn động một cách rõ ràng.

Mặt mo Hoa Tiểu Mạc đỏ lên, lúng túng hắng giọng, nhanh chóng cởi ngoại sam nằm nghiêng trên giường hướng Bạch Thần ngoắc ngoắc ngón tay: “Ngươi qua đây.”

Tầm mắt xẹt qua từ chiếc áo trong rộng lùng thùng của thiếu niên, Bạch Thần không thể không mím môi mấy cái, lẳng lặng nhìn chăm chú hồi lâu, cất bước đến gần.

“Muốn?” Hoa Tiểu Mạc lấy chân cọ cọ cái chỗ hơi gồ lên kia của Bạch Thần, cưới híp mắt hỏi: “Hay là không muốn?”

Thân thể Bạch Thần cứng đờ, hô hấp gấp thêm mấy phần, đôi mắt sâu như mực, tiếng nói có chút khác thường: “Mạc nhi.”

“Chúng ta chơi trò chơi đi.” Hoa Tiểu Mạc trịnh trọng trang nghiêm, động tác trên tay lại tương phản rõ ràng, vén lên mái tóc dài của Bạch Thần, hai tay rờ bộ ngực của y, nghiễm nhiên một bộ dạng nóng lòng muốn thử.

Bàn tay hơi lạnh phủ lên xoa bóp eo Hoa Tiểu Mạc, sau đó trợt vào y sam, làm làn da ấm áp của hắn không khỏi run lên, nhưng vẫn cứ dán lại gần.

Hoa Tiểu Mạc cũng không chịu thua kém đưa tay luồn vào trong y sam Bạch Thần, nhéo điểm nổi lên trên ngực y vặn một cái, còn khiêu khích nhướng nhướng mày.

Hơi thở Bạch Thần chợt gấp gáp, vươn ngón tay lạnh ngắc nâng cằm dưới Hoa Tiểu Mạc lên, ngưng mắt nhìn hắn trong chốc lát, chậm rãi cúi người tập kích lên môi của hắn.

Hoa Tiểu Mạc ngây ngốc trong chớp mắt, sau đó tranh thủ nhắm mắt mở miệng, tùy ý đầu lưỡi Bạch Thần tiến nhập vào khoang miệng của hắn, vươn lưỡi ra cuốn lấy.

Không giống như nụ hôn chuồn chuồn lướt nước lúc trước, nụ hôn này tràn đầy chuyên chế nóng bỏng, Hoa Tiểu Mạc tựa vào ngực Bạch Thần ngửa đầu đáp lại kích tình của y.

Có điều, tuy đại hiệp thân mang tuyệt kỹ, thổi thổi sáo một phát là có một làn sóng bạn nhỏ ra trợ oai, nhưng cũng vô pháp cản trở những phát sinh ngoài ý muốn này nọ. Lúc này, hai người đang hôn đến cái bờ vực khó phân khó bỏ, thanh âm bị ăn đau vang lên, Hoa Tiểu Mạc bưng mõm trừng Bạch Thần.

Cùng đại hiệp hôn một cái cũng có thể sứt miệng, thật không biết là nên khóc hay nên cười.

Thấy vẻ xấu hổ và áy náy trong mắt Bạch Thần, Hoa Tiểu Mạc thả tay xuống cong cong khóe môi với y: “Kỳ thực kỹ thuật hôn của ta cũng không tốt mấy.”

Bạch Thần bình tĩnh nhìn Hoa Tiểu Mạc, im lặng.

Than nhẹ một tiếng, Hoa Tiểu Mạc tiến tới hôn Bạch Thần, nỉ non nói: “Cho nên sau này chúng ta phải luyện tập nhiều hơn.”

Bạch Thần không đáp, đôi môi nhợt màu khẽ nhếch, ngậm lấy cánh môi phấn nộn của thiếu niên, cấp thiết hút lấy nhưng lại không mất đi ôn nhu, đầu lưỡi mát lạnh thay đổi góc độ xâm nhập khoang miệng thiếu niên, ngón tay thon dài chạy loạn trên làn da trơn tuột nhẵn mịn của thiếu niên, hài lòng nghe trong cổ họng thiếu niên phát ra tiến rên rỉ sung sướng mơ hồ không rõ.

Ánh nến chập chờn, bóng người ủng nhau cùng chiếu lên song cửa, tuy hai mà một.

Nhanh như vậy đã lĩnh hội được tinh túy?! Cái này không khoa học.

“Tiến… tiến vào…” Hoa Tiểu Mạc khó chịu vặn vẹo vòng eo, giống như một con mèo lớn phát tình, ánh mắt khép hờ tràn ngập động tình há miệng thở dốc.

Áo quần không biết từ bao giờ đã trút hết, hai kẻ xích lõa gặp nhau, sóng nhiệt từ da thịt kề sát tẩm nhập vào đáy lòng, Hoa Tiểu Mạc ôm cổ Bạch Thần phát ra một tiếng thở dài khoan khoái.

Thân thể này của hắn hình như càng ngày càng cơ khát.

Ánh mắt giống như kim đâm ở ngực Bạch Thần, đôi mắt Hoa Tiểu Mạc trợn to, đầu óc như nằm mơ, lăng lăng vươn tay sờ vết bớt kia, bên dưới đầu ngón tay là tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực cùng cơ thịt căng đầy mát lạnh, biểu tình của hắn thay đổi rồi lại thay đổi.

“Đã sớm biết rồi?” Y hệt như vết bớt cánh hoa sau lưng hắn, dường như là được khắc ra từ cùng một bàn tay, lại giống như đóa hoa gieo nên từ cùng một hạt giống.

Bạch Thần vươn tay đè ngón tay dán nơi tim y của Hoa Tiểu Mạc, một loại cảm giác gọi là hạnh phúc dâng lên, giống như một thứ đã ngủ say mấy trăm năm nay được đánh thức, càng không thể vãn hồi, bồi hồi ở ngực, thật lâu sau cũng vô pháp tán đi.

Thôi đi, ký lai chi tắc an chi* vậy, có trời mới biết sau này còn có kinh hỉ cỡ nào đang chờ hắn. Hoa Tiểu Mạc phiền muộn nhắm nhắm mắt, buộc mình không nghĩ mấy chuyện quái lạ kia nữa. [ký lai chi tắc an chi: nếu đã đến đây rồi thì an ổn mà sống và hưởng thụ ở đây thôi]

Cách một hồi, Hoa Tiểu Mạc cuối đầu lưu lại chuỗi chuỗi vệt nước trên đóa bớt màu đỏ trên ngực Bạch Thần, hàm răng thỉnh thoảng cắn một cái.

Vốn đang trên đỉnh hỏa nhiệt trực tiếp nổ tung, đặt một nụ hôn lên vai hắn, con mắt trầm trầm của Bạch Thần dừng nơi Hoa Tiểu Mạc, giọng nói không còn băng lãnh nữa, bởi vì dục vọng mà lộ ra chút khàn khàn:

“Chớ sợ.”

Sợ con khỉ, ngươi mau tiến vào a! Thời gian tiền hí đã lố rồi có được không? Trong lòng Hoa Tiểu Mạc đủ loại gầm gừ hắc ám, trên mặt duy trì biểu tình xấu hổ khát khao, nhìn kỹ chút là thấy bên dưới đã muốn rút gân rồi.

Nhưng mà đại hiệp mặt than còn đang ẩn nhẩn không hề nghe thấy tiếng lòng không có điểm dừng của Hoa Tiểu Mạc, từ trong y sam tán loạn lấy ra một cái bình ngọc trắng, tháo nắp bình đổ ra một viên thuốc màu trắng.

Trong thấy viên thuốc đó, lổ mũi hơi nhúc nhích, ngửi ra một vài loại dược thảo hắn quen thuộc, Hoa Tiểu Mạc ngốc ngốc: “Ngươi chuẩn bị từ hồi nào vậy?”

“Từ sớm.” Bạch Thần mặt không đổi sắc trả lời, đem dược hoàn nhét vào chỗ tư mật thít chặt ở phía sau Hoa Tiểu Mạc.

Vậy là sớm cỡ nào? Hoa Tiểu Mạc nhìn ánh mắt Bạch Thần nhất thời đã thay đổi, cực hèn mọn mà nháy mắt, tiểu nhân.

Viên thuốc kia được đưa vào, rất nhanh liền được nhiệt độ dung hóa thành dịch thể màu trắng, bên trong không còn khô khốc nữa, trở nên ướt át trơn mịn, miệng nhỏ hé ra khép lại tiết ra chất lỏng, rơi vào bộ vị kết hợp của hai người, hết sức *** mỹ.

Phía sau bị đồ vật nóng hổi cứng như sắt ma sát, Hoa Tiểu Mạc lòng ngứa khó nhịn, cả người đều đang run rẩy, cấp thiết đưa tay sờ vật đang ở nơi đó của hắn, khẽ nắm lấy muốn đưa vào trong cơ thể mình, đôi mắt mê ly nhìn Bạch Thần, dường như hắn thấy tiết tháo huynh của mình đang hẹn gặp lại với hắn.

Sau đó hắn phất phất tay, vĩnh viễn không gặp lại.

Bạch Thần xoay Hoa Tiểu Mạc lại mặt đối mặt dán vào nhau, vật bành trướng thuận theo ẩm ướt chầm chậm đẩy vào, “phốc” một tiếng, đi vào đến tận cùng bên trong.

Đôi mắt thâm thúy gom lấy từng biểu tình biến hóa trên mặt Hoa Tiểu Mạc.

Nếp uốn bị kéo căng ra, dị vật trong nháy mắt lấp đầy khu vực ấm áp, không chừa một khe hở nào, Hoa Tiểu Mạc nhanh chóng kéo căng thân thể, nhíu chặt chân mày phát ra một thanh âm thống khổ.

Thật lớn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play