Nhan Họa vỗ vỗ trán rồi tỉnh dậy, trong đầu cảm thấy rất khó hiểu đối với thế giới mười năm sau kia, Kỳ Trạch tương lai dường như luôn muốn cô và Kỳ Trạch mau chóng tu thành chính quả vậy.
Sao anh lại gấp như vậy chứ? Mặc dù đáp án của anh là “Dù có ở thời nào đi nữa thì vợ anh cũng vẫn là vợ anh”, thể hiện ham muốn chiếm hữu của đàn ông, nhưng Nhan Họa vẫn cảm thấy lý do không chỉ đơn giản như vậy. Khi nào phải đi hỏi Nhan Họa tương lai mới được.
Sau hai ngày nghỉ cuối tuần cùng nhau học tập và luyện đi với Kỳ Trạch, ngày thứ hai đầu tuần đã lại bắt đầu.
Từ ngày tháo bột đến giờ đã được một tuần rồi, Nhan Họa cảm thấy chân của mình đã khôi phục khá tốt, không cần chống nạng vẫn đi được bình thường, nhưng lúc đến bệnh viện chụp xét nghiệm thì bác sĩ lại đề nghị cô chống nạng một tuần nữa rồi đến kiểm tra lại. Vì vậy, mẹ dứt khoát bắt cô tiếp tục nghỉ ở nhà thêm một tuần nữa.
Mặc dù rất muốn đến trường học, nhưng Nhan Họa đành phải tiếc nuối ở nhà thêm một tuần nữa.
Chiều thứ hai, Kỳ Trạch đến rất đúng giờ, còn cầm theo bài thi tháng của Nhan Họa tới. Truyền thống của trường Nhị Trung là như vậy, hai ngày sau khi thi là thời gian để thầy cô chấm điểm, sau đó công bố thành tích cho học sinh biết, tối thứ ba thì có lễ tổng kết kì thi tháng của khối mười hai…
Nhan Họa rất sốt ruột, lập tức cầm lấy bảng điểm của mình.
Mới nhìn lướt qua mà Nhan Họa đã phải mở tròn hai mắt, mặc dù sau khi thi xong cô cũng đã cảm giác được là mình làm khá tốt, nhưng lúc thấy điểm thì vẫn bị giật mình.
Điểm môn Văn của cô vẫn giống như trước, không tăng không giảm, nhưng môn Toán và tiếng Anh thì điểm lại tăng như tên bắn vậy, như thể một bước vọt lên trời, quả thật khiến cho người ta sợ ngây người.
Thấy dáng vẻ sững sờ của Nhan Họa, Kỳ Trạch ra vẻ tự nhiên nhưng vẫn có phần tự hào nói: “Lần này điểm Toán và Anh của cậu không tệ, không uổng công mình phụ đạo cho cậu. Đáng tiếc mình học chuyên tự nhiên nên không thể kèm cậu mấy môn Sử Địa được, cho nên điểm mới hơi thấp chút.” Sau đó cậu cầm ly trà lên uống một ngụm, dùng giọng điệu không để tâm lắm nói: “Liêu Vinh đúng là kém quá, dạy kèm cho cậu mà cũng chả có ích gì. ”
Nhan Họa: “…”
Hiển nhiên cho dù là Kỳ Trạch lớn hay Kỳ Trạch nhỏ thì vẫn rất nhạy cảm với sự tồn tại của Liêu Vinh.
“Cậu ngày nào cũng đến đây kèm mình học, đâu giống như cậu ấy…” Nhan Họa phụng phịu kêu lên, lúc nhìn sang Kỳ Trạch thì bèn ngậm miệng ngay lập tức. Cô nói đúng mà, lúc Kỳ Trạch ở đây thì cô hầu như chỉ lo học Toán và Anh, sau khi làm bài tập thì lại nghe cậu ấy giảng bài mới. Còn mấy môn xã hội thì cô chỉ tận dụng lúc cậu ấy chưa đến để ngồi học thôi, mà tự học thì hiệu quả không thể bằng việc có người ngồi dạy kèm rồi.
Kỳ Trạch liếc mắt nhìn cô, đến khi cô cúi đầu tiếp tục xem điểm thì mới hài lòng tiếp tục bưng trà lên uống, sau đó thừa dịp lúc cô không chú ý liền đưa tay xoa đầu cô, thấy cô trợn tròn mắt nhìn mình thì lại làm như không có gì rút tay về.
Nhan Họa âm thầm bĩu môi, tiếp tục xem bảng điểm, thành tích lần thi này khá tốt, tăng thêm mấy hạng so với kì thi trước, đứng thứ ba của lớp, thứ mười của khối, có thể lấy học bổng rồi, dù chỉ đứng thứ mười trong top mười nhưng Nhan Họa cũng vô cùng thỏa mãn.
Dù bị thương phải nghỉ ở nhà nhưng Nhan Họa vẫn đạt được thứ hạng cao, mà cô cũng không thể không biết xấu hổ mà nói đây là do đầu óc của cô thông minh cộng thêm sự nỗ lực được. Việc này công lớn nhất phải thuộc về Kỳ Trạch, cậu ấy đã hy sinh thời gian của mình để đến dạy cô học mỗi ngày. Cho nên, tuy đôi lúc cậu ấy vẫn không thay đổi được tính cách và giọng điệu của mình, nhưng sau khi ở gần cậu được một thời gian, cô lại thấy tính cách này của cậu ấy rất đáng yêu, dẫu có lúc hơi kiêu ngạo nhưng cô vẫn thích.
Nghĩ vậy, Nhan Họa bất chợt đứng thẳng dậy.
Lúc Kỳ Trạch đang khó hiểu nhìn cô, liền thấy cô gái điềm đạm nho nhã thường ngày của cậu bỗng cúi xuống hôn lên mặt cậu một cái rất nhanh, khiến cậu lập tức ngơ ngẩn cả người.
Sau khi hôn xong, Nhan Họa nóng hết cả mặt, tuy vậy cô vẫn cố gắng làm bộ bình thản, ngồi xuống lật xem sách tiếng Anh, sau đó hỏi: “Lần này cậu thi thế nào?”
“…. Cũng được, vẫn đứng hạng nhất, có môn Văn là hơi kém vì viết sai trọng tâm. ”
“Ừm, thế là tốt rồi. ”
“…”
Thư phòng lại trở nên yên tĩnh, hai người lại ngại ngùng không biết nói gì, trong không khí tràn ngập hương vị ngây ngô thanh khiết, đan xen một chút mùi vị ngọt ngào, giống như tâm trạng của bọn họ lúc này vậy.
Một hồi lâu, Nhan Họa rốt cục chịu không nổi, liền buông sách xuống rồi nhìn Kỳ Trạch, lại thấy cậu cũng đang lén nhìn cô, nhưng thấy cô nhìn lại thì bèn vội vàng quay mặt đi.
Nhan Họa: =o=! Đang xấu hổ đấy hả?
Cô đã quen nhìn thấy một Kỳ Trạch vừa thành thục vừa chững chạc của tương lai rồi, giờ nhìn lại cậu con trai đang đỏ bừng hai tai kia, Nhan Họa lại buồn cười không chịu được, trong lòng thấy thích vô cùng, rất muốn đi qua ôm lấy cậu ấy, làm một vài chuyện xấu hổ gì gì đó.
“A Họa, A Trạch, ăn chút gì đi, đây là bánh bông lan cuộn bí đỏ mẹ mới làm đấy, các con ăn trước để lót dạ.” Mẹ Nhan bưng đĩa vào, bên trên là một cái bánh cuộn được cắt rất đẹp.
Mẹ Nhan đến phá vỡ bầu không khí ngượng ngập trong phòng, cũng cắt đứt luôn ý nghĩ hưng phấn muốn làm chuyện xấu của con gái. Nhan Họa tâm trạng bỗng bối rối, không biết là giận mẹ vì tới không đúng lúc hay là đang thầm cảm ơn mẹ vì đã tới kịp, không để cô vì quá kích động mà liều mạng lao tới đẩy ngã con trai nhà người ta.
Mẹ Nhan coi Kỳ Trạch không khác gì con cái trong nhà, lúc nào cũng rất để ý đến cậu, đặc biệt là trong phương diện ăn uống, chỉ cần bà có thời gian, mỗi lần Kỳ Trạch tới là bà sẽ cố gắng làm một số món ăn mới cho cậu ăn. Kỳ Trạch đã đến nhà họ hơn một tháng, khuôn mặt vốn gầy gò giờ đã có chút thịt, ông Kỳ thấy vậy còn khen mẹ Nhan rất biết nuôi người, còn nói đùa là muốn gửi cháu trai đến nhà họ Nhan để mẹ Nhan Họa nuôi hộ.
Mẹ Nhan rất nhiệt tình bảo Kỳ Trạch ăn bánh ngọt, sau lại quay sang hỏi han cô con gái đã bị đẩy xuống hạng hai, “Hôm nay có điểm thi rồi đúng không? A Họa, kết quả của con thế nào?”
Nhan Họa giơ bảng điểm lên, tự hào nói: “Mẹ, con gái mẹ có tiến bộ rất lớn đó, lần này đứng hạng ba của lớp, hạng mười của khối, lấy được học bổng nhé ~~” Quả thật là vui sướng đến mức muốn quẫy đuôi.
Mẹ Nhan nghe xong cũng rất mừng, vội vàng cầm lấy bảng điểm xem, thấy lời con gái nói đúng là sự thật thì lập tức vỗ bàn nói: “Ôi chao, đúng là không tin nổi là đứa con gái ngốc của mẹ lại đạt thành tích cao như vậy. Đây cũng là nhờ ơn A Trạch đã đến dạy con học, phải làm một bữa để cảm ơn A Trạch mới được, để mẹ đi mua con gà về giết ăn mừng, A Trạch tối nay phải ở lại ăn cơm đấy nhé…”
Nói xong, mẹ Nhan liền chạy ào ra ngoài như một cơn gió.
Kỳ Trạch há hốc miệng, cuối cùng chỉ còn biết nhắm mắt lại, bất đắc dĩ quay sang nhìn Nhan Họa.
Nhan Họa không nhịn được mà bật cười, lộ ra hàm răng trắng thẳng đều, gò má còn có một lúm đồng tiền nhỏ, “Mẹ mình đã nói vậy thì tối nay cậu ở lại ăn cơm tối đi, chỉ thương ông cậu hôm nay phải ăn cơm một mình, hay là gọi ông đến đây luôn được không?”
Kỳ Trạch suy nghĩ một chút, nghĩ nếu mẹ Nhan đã nói là ăn mừng thì cậu cũng nên gọi ông nội tới, nếu ông mà biết kết quả thi lần này của Nhan Họa có tiến bộ thì chắc sẽ vui lắm. Bởi vì ông vẫn luôn áy náy chuyện Nhan Họa vì ông mà bị thương không thể đến trường học, bây giờ mà biết thành tích của Nhan Họa không hề giảm mà còn tăng cao nữa thì ông nhất định sẽ rất cao hứng.
Quả nhiên, sau khi ông Kỳ nhận được điện thoại của Kỳ Trạch và Nhan Họa thì tỏ ý buổi tối nhất định sẽ đến, cúp máy xong lại gọi cho mẹ Nhan Họa. Mẹ Nhan là một người rất nhiệt tình hiếu khách, căn bản là không thể ngồi yên, biết ông Kỳ sẽ tới thì càng vui sướng hơn.
Kỳ Trạch cảm thụ không khí ấm áp của nhà họ Nhan, yên lặng quay đầu nhìn cô gái đang mỉm cười kia, trong lòng thầm nghĩ tuy mình đã bắt cóc con gái nhà người ta rồi, nhưng lại có công làm thành tích học tập của cô tiến bộ lên, vậy có phải là lấy công chuộc tội hay không? Liệu người nhà cô có phản đối chuyện này không nhỉ?
Buổi tối hôm nay ở nhà họ Nhan rất náo nhiệt, thức ăn trên bàn cũng rất phong phú, động vật có đủ các loại cả bay trên trời lẫn chạy dưới đất, ngay cả bơi trong nước cũng được mẹ Nhan chế biến luôn, chim bồ câu nướng, gà luộc, cá dấm đường, vịt nấu dứa, súp long phượng…
“Hôm nay có chuyện gì vui ạ? Nhiều đồ ăn ngon quá.” Nhan Lãng hỏi.
Bố Nhan đang mời rượu ông Kỳ, nghe thấy lời con liền cười đáp: “Đương nhiên là có chuyện vui rồi, lần thi tháng này chị con giành được học bổng đó.” Con gái thi tốt, người làm cha rất tự hào, hôm nay ông thật sự rất vui.
Nhan Lãng kinh ngạc nhìn chị mình, liên tục xác nhận lại thông tin, sau khi nghe được thành tích thi tháng của hai người, cậu nhóc vừa cao hứng vừa rối rắm, cao hứng vì thành tích của chị mình có tiến bộ, mặc dù chỉ là một kì thi tháng thôi, nhưng chỉ cần giữ vững được thì đến kì thi tốt nghiệp không phải lo rồi. Còn rối rắm thì là vì không phải hai người này đang yêu đương sao? Thế mà không làm ảnh hưởng đến học tập, đúng là kì diệu mà, cậu còn tưởng là kết quả thi của họ không tốt dẫn đến đau lòng, sau đó tinh thần chán nản chia tay nhau chứ…
“Nghĩ gì thế?”
Nhan Lãng bị một đôi đũa gõ lên đầu, ngẩng lên thì thấy chị mình đang âm trầm nhìn, lập tức gạt bỏ hai từ “chia tay” đi, lấy lòng nói: “Không có gì, lần sau chị tiếp tục giữ vững thành tích như lần này nhé, cứ như vậy thì đến kì thi tốt nghiệp sẽ không phải lo nữa. ”
Nhan Họa hất cằm nói: “Đương nhiên rồi, đây cũng là công của Kỳ Trạch đó. ”
Mẹ Nhan nghe vậy cũng vội nói: “Đúng là phải cảm ơn A Trạch, uống chút canh bồi bổ thân thể đi cháu, một tháng này cháu cực khổ vì A Họa rồi, gần đây trông cũng gầy đi nhiều, chắc tối về nhà lại phải dành thời gian học bù đúng không, cố ăn nhiều một chút bổ sung dinh dưỡng nhé…”
Kỳ Trạch: “…”
Nghe mẹ Nhan nói xong, Kỳ Trạch không biết đáp lại thế nào, chẳng lẽ nói mỗi ngày sau khi từ nhà Nhan Họa về cậu chỉ tùy tiện xem sách một chút rồi vẫn lên giường ngủ đúng giờ à? Với lại mấy ngày hôm trước kiểm tra sức khỏe ở trường, cậu không hề gầy đi, ngược lại còn tăng một cân rưỡi, cũng là do kết quả nuôi nấng của mẹ Nhan Họa. Chuyện này có thể coi là cậu đã thành công thu phục được mẹ vợ, sau này có thể quang minh chính đại bước vào nhà họ Nhan hay không?
Nhan Họa nhìn hai tai đỏ bừng của Kỳ Trạch, suýt nữa không nhịn được mà bật cười.
Mẹ cô rõ ràng nói rất bình thường mà, sao cậu ấy lại ngượng ngùng như vậy? Nhìn khuôn mặt đang giả vờ lạnh lùng của cậu, cô lại muốn phì cười.
Chẳng lẽ con trai đều luôn muốn tỏ vẻ như vậy trước mặt người ngoài sao? Nhưng mà cậu em trai ngốc của cô đâu có hai mặt tương phản như thế đâu nhỉ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT