Vào tháng mười một, thời tiết ở thành phố N bắt đầu thay đổi thất thường, từng đợt không khí lạnh từ Siberia tràn vào, khiến cho cả thành phố trở nên se lạnh và ẩm ướt, sau khi khí lạnh qua đi thì tiết trời có phần ấm áp hơn, trang phục của mọi người nháy mắt từ mùa đông biến thành mùa hạ.
Tuy vậy đến cuối tháng thì thành phố lại phải chịu một đợt rét do ảnh hưởng từ phương Bắc.
Mới sáng sớm Nhan Họa đã cảm giác được cái lạnh tràn về, cả người liền chui gọn trong chăn, lắng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài.
Hôm trước có nghe tin báo là buổi tối sẽ có một đợt không khí lạnh tràn về, nhưng phải đến một ngày sau thì trời mới lạnh. Ở thành phố N đã mười mấy năm nên Nhan Họa đã quá quen với kiểu thời tiết thất thường nơi đây rồi, cho nên rất bình tĩnh đứng dậy mặc quần áo. Tuy vậy lúc thay đồ, cô lại có phần do dự nhìn cái chân voi của mình, đúng là phiền toái mà, may là hôm nay đã đến ngày tháo bột rồi.
Lúc Nhan Họa đang phân vân không biết mặc gì thì mẹ Nhan bước vào, thấy con gái đang ngồi trên xe lăn, nửa người trên cố nhoài vào tủ quần áo thì bèn lo lắng lôi cô ra ngoài.
“Con làm gì đấy? Cẩn thận ngã nhào ra thì lại ảnh hưởng đến chân.”
“Không đâu mẹ, con làm gì ngốc thế chứ?” Nhan Họa vẫn đang tìm quần áo, “Mẹ, trời lạnh nên con muốn mặc quần áo dày một chút, may là hôm nay tháo bột rồi, không thì không biết nên mặc váy hay mặc quần nữa. ”
Mẹ Nhan nhìn một chút, thở dài nói: “Trước tiên cứ mặc tạm cái quần rộng vào xem sao, chỉ sợ không kéo được ống lên, cái lớp thạch cao kia dày lắm đó. ”
Lúc hai mẹ con chuẩn bị xong thì Kỳ Trạch và ông nội tới.
Ông Kỳ rất quan tâm đến việc hôm nay Nhan Họa đến bệnh viện tháo bột, liền quyết định đi cùng luôn. Về phần Kỳ Trạch, bạn gái cậu đến ngày tháo bột, cậu đương nhiên phải đi theo rồi.
Lúc mẹ Nhan đẩy xe lăn ra ngoài thì trông thấy hai ông cháu Kỳ Trạch đang nói chuyện với bố Nhan. Thấy hai người, bố Nhan liền đứng dậy lên lầu bế con gái xuống, Kỳ Trạch cũng đi lên khiêng xe lăn xuống nhà.
“A Họa cảm thấy thế nào? Chân còn đau không cháu?” Ông Kỳ cười híp mắt hỏi.
Nhan Họa rất thích ông, bởi vì ông rất hiền từ, nói chuyện chậm rãi, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái. Ông không chỉ kiên nhẫn nghe bạn nói, còn có thể giúp bạn đưa ra ý kiến.
“Ông đừng lo lắng ạ, cháu rất tốt. ”
Chờ Nhan Họa ăn bữa sáng xong thì cả nhà liền xuất phát.
Vì hôm nay là thứ bảy nên bệnh viện khá đông người, thoạt nhìn có phần náo nhiệt.
Đã hẹn từ trước nên sau khi tới viện và làm kiểm tra, xác nhận có thể tháo bột thì chân của Nhan Họa đã khôi phục lại bình thường rồi. Sau khi tháo bột, chân của Nhan Họa không có dấu hiệu bị tụ máu hay sưng phù mà rất lành lặn.
“Xương chân phục hồi rất tốt, tuy vậy vẫn không nên hoạt động mạnh, nên chống nạng để đi lại trong một tuần xem thế nào đã nhé.” Bác sĩ nói.
Do đề xuất của bác sĩ nên sau khi rời khỏi bệnh viện, Nhan Họa lại được đầu tư thêm một cái nạng.
Mẹ Nhan lại bắt đầu càm ràm, “Nhìn cái tay gầy yếu của A Họa mà xem, nó có thể chống nạng được không đây? Nhỡ ngã thì sao? Đáng lẽ phải hỏi rõ mới phải…”
Nhan Lãng xem thường nói: “Mẹ à, mẹ yên tâm đi, bác sĩ nói tình trạng của chị rất tốt, có thể thử đi lại xem sao, chúng ta cứ ở bên cạnh theo dõi là được. Nếu sau một tuần không có vấn đề gì thì không phải chống nạng nữa. ”
“Vậy sao?” Mẹ Nhan khó hiểu hỏi, “Mẹ có hỏi mấy người trong khu mình, nhà bọn họ trước đây cũng có người gãy xương phải bó bột, nhưng sau khi tháo bột vẫn phải nằm trên giường một tháng rồi mới được đi lại mà, A Họa có phải nằm không nhỉ?”
“Mẹ ơi, đó là người ta bị thương đến nát xương chứ không phải gãy bình thường, cực kỳ nghiêm trọng thì mới thế, còn con chỉ bị gãy xương nhẹ thôi, sao so được với người ta chứ? Mẹ đừng đi hỏi linh tinh nữa, phải căn cứ vào tình hình thực tế chứ ạ.” Nhan Họa sợ mẹ sẽ bắt cô nằm một chỗ cả tháng nên vội vàng cắt đứt nỗi lo của mẹ, lại quay sang hỏi bố: “Bố, bố nghĩ thế nào ạ?”
Bố Nhan chỉ đáp: “Cứ nghe lời bác sĩ đi. ”
Ông Kỳ thấy cả nhà tranh luận thì bèn nói: “Mấy chuyện này đúng là phải nên xem xét tùy tình huống, cứ để A Họa đi lại thử một tuần đã, nếu chân cháu không thấy đau thì có thể bỏ nạng được. Bác sĩ cũng nói là có thể đi từ từ, tuyệt đối không được quá nhanh. ”
Chờ sau khi về nhà, Nhan Họa liền chống nạng tập đi, Kỳ Trạch và Nhan Lãng ở bên cạnh trông chừng, tránh cho cô lại phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn trong lần đầu luyện tập.
“Chị, trông chị giống con ếch quá, nhảy tới nhảy lui nhìn hài lắm!” Nhan Lãng không khách khí cười nhạo.
Nhan Họa lập tức xụ mặt, liếc nhìn vẻ mặt dịu dàng như cũ của Kỳ Trạch, cảm thấy em trai cô đúng là ngốc, nào có người em nào lại đi làm chị mình xấu hổ trước mặt người khác phái cơ chứ? Thẹn quá hóa giận, cô bèn trực tiếp đuổi hai người đi chỗ khác.
Chờ sau khi Nhan Lãng đi tìm ông Kỳ nói chuyện, Nhan Họa lại trừng mắt nhìn Kỳ Trạch, “Cậu không đi đi còn ở đây làm gì?”
Kỳ Trạch đi tới đỡ cô, dịu dàng nói: “Đương nhiên là ở đây chăm sóc cậu rồi, đừng nghe em cậu nói lung tung, mình thấy không buồn cười chút nào. ”
Nhan Họa: “…Mắt cậu có vấn đề phải không?”
“Không có vấn đề gì!”
Mặc dù biết thừa là người ta chỉ an ủi mình thôi, nhưng Nhan Họa vẫn rất vui vẻ, nghiễm nhiên đã quên mất một điều là mồm mép của Kỳ Trạch còn xấu xa hơn cậu em ngốc nhà cô nhiều. Chỉ có điều đã lâu rồi Kỳ Trạch không trêu chọc cô nữa, cho nên Nhan Họa cũng quên mất là cậu ấy vốn là người độc miệng.
Tập đi được một lát thì Nhan Họa lại ngồi xuống xe lăn, Kỳ Trạch đẩy xe đưa cô đến phòng khách, sau đó đỡ cô ngồi lên ghế salon.
Mẹ Nhan từ phòng bếp bê ra một nồi canh ngon, thấy hành động săn sóc của Kỳ Trạch thì bèn trừng mắt nhìn con trai đang ngồi như đại gia xem TV, thật đúng là đối lập thì mới biết đối phương là người thế nào. Mặc dù ban đầu Nhan Họa là vì cứu ông nội Kỳ Trạch nên mới bị gãy xương, nhưng Kỳ Trạch đã tận tâm đến mức này thì đúng là không còn gì để chê nữa.
Bố Nhan đang ngồi nói chuyện với ông Kỳ, thấy vậy liền nói: “Kỳ Trạch nhà bác giỏi giang thật đấy, bác đúng là có phúc!”
Ông Kỳ rất vui khi có người khen cháu trai mình, bởi vì bố Nhan là vãn bối nên ông cũng thoải mái nói, “A Trạch đúng là đứa bé ngoan, sau khi bố mẹ nó ly hôn, nó liền chọn ở với ông lão vô dụng này, lúc ấy nó còn nhỏ, bác không biết phải chăm sóc nó thế nào, nhưng khi nó lớn một chút thì đã biết cách tự chăm sóc cho mình rồi, còn biết quan tâm đến ông nội nữa. Có lúc bác làm việc muộn, nó còn vào nhắc bác nghỉ ngơi ăn cơm…”
Nghe ông Kỳ nói, bố Nhan không ngừng gật đầu, trong lòng cảm thấy Kỳ Trạch đúng là không tệ, tính cách như vậy sau này chắc chắn có thể làm việc lớn, tuyệt đối không thua kém cha mình. Nghĩ vậy, ông bèn nhìn con gái đang ngồi bên cạnh cậu bé, trong lòng bỗng rung động, sau đó khẽ bật cười.
Mới mười bảy tuổi thôi, còn sớm quá, có gì thì để sau hẵng nói.
Sau khi nghĩ thông suốt, bố Nhan lại tiếp tục hàn huyên với ông Kỳ.
Nhan Lãng vẫn ngốc nghếch ngồi xem TV, căn bản không hề biết là mẹ đang lườm mình, thấy Nhan Họa và Kỳ Trạch tới thì liền bận rộn rót trà cho hai người, hỏi thăm xem Nhan Họa luyện tập thế nào.
“Tốt lắm, đợi đến lúc chị vứt nạng rồi đi lại bình thường đi, xem em còn dám cười nhạo chị nữa không!” Nhan Họa giả vờ tức giận vỗ đầu em trai.
“Được thôi! Chị cố lên!” Nhan Lãng trong lòng tự nhủ, đến lúc chị cậu không phải chống nạng nữa là có thể quay về trường học rồi, không cần Kỳ Trạch phải tới phụ đạo mỗi ngày nữa, mặc dù có phần luyến tiếc vì không thể chơi game cùng anh, nhưng dù sao chị cậu vẫn là quan trọng nhất.
“Một quả quýt được bao nhiêu múi mà chị còn chia cho anh ấy một nửa chứ?” Nhan Lãng khó chịu nói, “Sao chị không chia cho em?”
Nhan Họa buồn cười nói: “Vậy em bóc vỏ cho chị đi, rồi chị chia cho em một nửa.” Thật chẳng khác nào đứa trẻ!
Nhan Lãng cũng tự thấy hành vi của mình rất trẻ con, liền hừ một cái rồi tiếp tục xem TV.
Sau khi ăn cơm trưa xong, bố Nhan lái xe đưa ông Kỳ về nhà, Kỳ Trạch thì ở lại tiếp tục kèm Nhan Họa học, Nhan Lãng thì vẫn như cũ đảm đương công việc làm bóng đèn.
Xế chiều, mấy người bạn học cùng nhau mang quà đến thăm Nhan Họa. Tất cả đều biết là hôm nay Nhan Họa tới bệnh viện tháo bột, vừa may hôm nay là thứ bảy được nghỉ học nên hẹn nhau tới đây.
“Nhan Họa, bao giờ thì cậu có thể đi lại bình thường được?” Liêu Vinh cười hỏi, hôm nay cậu mang tới một con gấu bông rất lớn để tặng Nhan Họa.
Nhan Họa nhận lấy món quà trong sự trêu chọc của mọi người, nụ cười cứng ngắc, cuối cùng đã có thể cảm nhận được tâm trạng của Đàm Minh Thiên hôm được Âu Dương Cảnh tặng gấu bông hôm sinh nhật rồi. Nếu con trai tặng con gái gấu bông, thì một là hai người là bạn rất thân, thậm chí còn vượt xa tình bạn bình thường, hai là người con trai có cảm tình với cô gái nên muốn theo đuổi người ta. Cho nên, hành động này của Liêu Vinh khiến cho người ta cảm thấy rất mờ ám.
Chu Dịch, Âu Dương Cảnh và Đàn Tử Quỳnh là mấy người hăng hái ồn ào nhất, chẳng qua là vì Liêu Vinh không biểu lộ rõ với cô nên cô mới không nói cho cậu ấy biết là cô đã nhận lời làm bạn gái Kỳ Trạch rồi.
Nhan Họa liếc nhìn Kỳ Trạch, thấy vẻ mặt cậu ấy rất lạnh nhạt, rõ ràng là tâm trạng đang không tốt. Nhưng dù vậy thì cũng không biết phải làm sao, bởi vì Liêu Vinh là người rất thông minh, trước mặt mọi người tặng quà cho Nhan Họa và chỉ nói là chúc cô mau chóng hồi phục, quà tặng của cậu ấy tuy có hơi đặc biệt, nhưng cậu ấy cũng đâu có nói gì, vậy nên cô chỉ đành phải nhận lấy thôi.
“Nếu đi lại bình thường thì không biết là lúc nào, nhưng bây giờ đã có thể chống nạng đi rồi.” Nhan Họa đáp.
Đàn Tử Quỳnh vui vẻ nói: “Vậy là cậu sắp trở lại trường học rồi hả?”
Nhan Họa khó xử nói: “Không biết nữa, chuyện này không phải đơn giản, vì mình chưa thể tự lái xe đi, mẹ mình lại bận nên không thể đưa đón mình hàng ngày được, đợi một tuần nữa xem chân mình thế nào đã rồi tính sau. ”
Đây đúng là vấn đề rất quan trọng.
Mặc dù đã tháo bột nhưng bây giờ chân cô vẫn chưa thể cử động mạnh, phải chống nạng đi, mà trong tuần phải luyện đi thật đều đặn, thời gian cũng không nhiều lắm, Nhan Họa định cứ để sau một tuần này rồi xem thế nào. Với lại cho dù có đi lại được bình thường thì cũng không thể lái xe điện đi học ngay được mà phải để mẹ đưa đi.
“Kỳ thi tháng mười hai cậu có muốn tham gia không?” Tô Trọng Tuấn hỏi.
“Đương nhiên là muốn rồi, mình sẽ chống nạng đi thi, mong các cậu giúp đỡ nhé.” Nhan Họa mỉm cười nói.
Trải qua một buổi chiều náo nhiệt, đến tối, mọi người cáo từ ra về, Kỳ Trạch không đi cùng cả bọn mà nán lại thêm chút nữa. Cậu mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào, cũng chả thèm lấy lý do luôn, thích ở lại thì ở thôi.
Lúc trong thư phòng chỉ có hai người, Kỳ Trạch tùy ý lật lật cuốn sách, nói với Nhan Họa: “Lúc nào không phải chống nạng nữa thì cứ để mình tới đón cậu đi học. Lúc đấy chắc cậu chưa thể lái xe đi học được, mà cũng không cần làm phiền đến mẹ cậu đâu, nếu trời mưa thì chúng ta cùng ngồi xe bus về. ”
“Vậy không hay lắm đâu…” Nhan Họa nghĩ đến việc Kỳ Trạch đưa đón cô đến trường hàng ngày, chắc chắn mọi người sẽ hiếu kỳ nhìn ngó cho xem.
Kỳ Trạch nhìn cô, vẻ mặt có phần không vui nói, “Có gì mà không hay? Không phải chúng ta đang là một cặp sao?”
“…”
Được rồi, đây đúng là một lý do rất chính đáng, Nhan Họa thật sự không còn lời nào để nói. Cô phát hiện thêm một điều là chỉ cần ý kiến của hai người không đồng nhất là y như rằng cậu ấy lại đem chuyện hai người đang quen nhau ra để nói, khiến cho cô chỉ còn biết nghe theo.
“Vậy cũng được. ”
Kỳ Trạch lúc này mới hài lòng, lúc cô đang cúi đầu đọc sách, cậu liền ghé sát vào rồi hôn lên khuôn mặt trắng mịn của cô một cái.
Nhan Họa kinh ngạc mở to mắt nhìn Kỳ Trạch, thấy dáng vẻ đắc ý của cậu, trong nháy mắt bỗng không nói nên lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT