Không biết là có chuyện gì, nhưng chỉ cần nhìn một nam một nữ đang tươi cười ôm nhau kia, sự vui vẻ đó có thể lan truyền tới mọi người xung quanh, càng khiến cho người ta nhận ra mối quan hệ không bình thường giữa bọn họ. Có rất nhiều người đã nghĩ liệu cậu con trai kia có phải là người bạn trai trong truyền thuyết của Nhan Họa hay không.

Đây là lần đầu tiên bạn trai của Nhan Họa xuất hiện trước mặt mọi người, chứ không phải chỉ trong những lời kể.

Ngoại hình của người con trai này vô cùng anh tuấn, Nghiêm Phương Nhụy ban đầu rất ngạc nhiên, sau đó lại dùng ánh mắt xoi xét đánh giá lại một lần chàng trai này. Khuôn mặt của cậu rất đẹp, dáng cũng chuẩn, ăn mặc phong cách, thoạt nhìn không giống học sinh lắm, ngược lại trông giống những người tinh anh trong xã hội, hoàn toàn áp đảo một Trâu Kình luôn rất tỏa sáng trong trường, chẳng trách mà Nhan Họa nhất quyết không chịu thay lòng đổi dạ.

Nếu nói Trâu Kình là một chàng hoàng tử, thì chàng trai này chính là hoàng đế, một người có thể dễ dàng khiến cho phái nữ rung động kể cả trong suy nghĩ hay hành động.

Nhưng mà…

Nghiêm Phương Nhụy có phần khó hiểu nghiêng đầu, không phải nói bạn trai của Nhan Họa là bạn học cùng thời cấp ba của cô ấy sao? Sao trông cậu ta chẳng giống mấy tên con trai cùng lứa chút nào, mà giống mấy người đàn ông thành đạt hơn. Một người con trai thành thục thế này thì làm sao mà mấy tên nhóc con kia địch lại nổi. Nghiêm Phương Nhụy nhìn Trâu Kình đang há hốc mồm, ánh mắt vô cùng đồng tình và thương cảm với cậu ta.

Đáng thương quá, có phải lúc này sự tự tin của cậu đã tan biến không còn một mẩu rồi đúng không?

“Nhan Họa…” Trâu Kình bỗng lên tiếng gọi.

Nhưng Nhan Họa thì vẫn đang chìm đắm trong sự xuất hiện bất ngờ của Kỳ Trạch, hoàn toàn không nghe thấy bất cứ tiếng động nào xung quanh, hai tay ôm lấy cổ Kỳ Trạch, khuôn mặt vô cùng vui sướng, hận không thể dính chặt trên người anh.

Cô thật sự nhớ anh lắm!

Cho dù đã trưởng thành sau những kinh nghiệm từng trải tại nước ngoài, nhưng Kỳ Trạch vẫn rất nhạy cảm với hai chữ “Nhan Họa”, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một người đàn ông đang ngây dại nhìn Nhan Họa, anh khẽ nhíu mày, nhưng sau đó lại giãn ra ngay.

Cuối cùng vẫn là Kỳ Trạch lên tiếng nhắc nhở Nhan Họa rời ra, anh ôm vai Nhan Họa đi tới, ánh mắt nhìn qua một lượt, chẳng thèm quan tâm đến đám con trai mà chỉ dừng lại trên hai người Nghiêm Phương Nhụy và Cao Thược Dã.

“Xin chào, lần đầu gặp mặt, tôi là Kỳ Trạch, bạn trai của Nhan Họa!” Kỳ Trạch nói với hai cô, “Cảm ơn các cậu mấy năm nay đã quan tâm chăm sóc Nhan Họa. ”

Là bạn cùng phòng của Nhan Họa, Nghiêm Phương Nhụy và Cao Thược Dã thật ra cũng đã nhìn thấy Kỳ Trạch trên màn hình chat rồi, hay qua những tấm ảnh được Nhan Họa đưa xem, nhưng dù sao cũng là bạn trai của bạn nên có phần kiêng kị không tìm hiểu kỹ. Mà thực tế mỗi lần Kỳ Trạch về nước lại đều vào kỳ nghỉ, cho nên càng không có cơ hội để ra mắt các cô, cho nên đúng như Kỳ Trạch nói, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.

Lần đầu tiên nhìn ở một khoảng cách gần thế này, Nghiêm Phương Nhụy và Cao Thược Dã đều cảm thấy chàng trai này vừa anh tuấn lại vừa có phần cao ngạo, nhìn một lúc là khiến cho các cô mê muội đến choáng váng đầu óc rồi.

Không chỉ có hai cô gái nghĩ vậy, mà thậm chí cả những nam sinh khoa kinh tế cũng đành không cam lòng thừa nhận điều đó. Bạn trai trong truyền thuyết của Nhan Họa đúng là anh tuấn đến mức ngay cả con trai cũng không thể phủ nhận được.

Sau khi lịch sự chào hỏi hai người bạn gái của Nhan Họa, Kỳ Trạch cũng quay sang xã giao với mấy nam sinh một chút, tránh cho người ta lại nghĩ rằng anh kiêu ngạo thất lễ.

Nhan Họa ngẩng đầu nhìn góc mặt nghiêng của Kỳ Trạch, nhìn anh thành thạo nói chuyện với những người cùng tuổi với mình, dáng vẻ thong thả tự tin áp đảo tất cả mọi người, thậm chí đã đạt đến trình độ khiến cho Nhan Họa tưởng rằng người đang đứng bên cạnh cô chính là Kỳ Trạch ở thế giới tương lai. Cậu thiếu niên điềm đạm thích nói móc người ta, lại hay xấu hổ đỏ cả mang tai kia, dường như đã vĩnh viễn ở lại mùa hè năm đó rồi.

Bốn năm du học, thật sự đã khiến anh trưởng thành hơn rất nhiều.

Kỳ Trạch xã giao mấy câu, sau đó nói: “Hôm nay làm phiền mọi người rồi, bọn mình có việc phải đi trước, hôm khác rảnh chúng ta lại tán gẫu nhé. ”

Mọi người nghe xong không ngừng đáp: “Được được, các cậu đi nhé. ”

Chờ người con trai kia quang minh chính đại ôm bạn gái rời đi, mọi người mới quay đầu nhìn Trâu Kình đang vô cùng chán nản, vỗ vai cậu an ủi: “Người anh em, trời đất bao la chỗ nào chẳng có cỏ thơm, đừng cố bám mãi vào một thân cây nữa!”

Một người khác lại nói: “Tình địch không cùng một đẳng cấp, cậu có cố mười năm nữa cũng vô ích thôi, người ta vẫn chẳng thèm nhìn cậu đâu, mau thay đổi mục tiêu đi!”

“Để ăn mừng anh Trâu thất tình, tối nay chúng ta mở party đê ~~”

“Đúng đó, nhân tiện mời cả mấy người đẹp bên khoa Văn đi, để cho các em ấy an ủi trái tim tan vỡ của anh Trâu. ”

“Quyết định thế nhé!”

Một nhóm người cười nói vô tư, cố gắng quên đi sự ảnh hưởng mà Kỳ Trạch vừa mang tới.

Đây dù sao cũng chỉ là những cậu con trai trưởng thành chưa bước ra ngoài xã hội, rất dễ dàng bị đả kích, nhưng cũng rất dễ dàng đứng lên, chưa trải qua sự tàn khốc của xã hội, khiến cho bọn họ vẫn giữ lại được sự đơn thuần như những đứa trẻ.

Nghiêm Phương Nhụy và Cao Thược Dã liếc nhìn nhau, hai cô nàng nhún vai một cái, nhìn Trâu Kình không chỉ thất tình mà còn bị tụi bạn xấu xa lôi kéo rời đi, cuối cùng hai cô gái cũng chỉ khẽ cười rồi quay đi hướng khác.

*

Ở vị trí kín đáo được bao bởi các loại cây cao trong một quán cà phê, có một cặp tình nhân đang nhiệt tình trao đổi hơi thở của nhau.

Nhan Họa bình thường luôn bảo thủ cũng hoàn toàn buông thả, hai tay ôm lấy vai người con trai, khẽ mở miệng, tùy ý để cho bạn trai chiếm đoạt hơi thở của mình.

Vì sự dung túng của cô nên Kỳ Trạch cũng nhịn không nổi mà hôn sâu, cuồng dã liếm láp môi lưỡi cô, giống như bao đôi tình nhân đang ở trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt khác, hận không thể nhập vào làm một, vĩnh viễn không rời xa nhau.

Yêu xa gần bốn năm, nhưng không vì thế mà tình cảm của hai người trở nên phai nhạt, hoặc cảm thấy mỏi mệt không thể tiếp tục được nữa, ngược lại họ dành cho nhau không gian để trưởng thành, không thể nhìn thấy nhau hàng ngày, khiến cho họ càng thêm quý trọng mỗi lần gặp lại, sau đó lại mong chờ đến những lần gặp sau.

Mãi đến khi hô hấp của cô trở nên khó khăn, yếu ớt gục vào ngực anh thì anh mới chịu buông cô ra, nhưng vòng tay vẫn ôm cô thật chặt, thậm chí khiến cho cô cảm nhận được sự biến hóa trên cơ thể anh.

Mặt của Nhan Họa đỏ bừng bừng, không dám nhúc nhích, tránh cho anh lại có phản ứng mạnh hơn nữa. Nhan Họa được dạy dỗ rất nghiêm, tuy được phép yêu đương, nhưng nếu đang còn đi học thì không được đi quá giới hạn. Cho nên lần nào bên nhau hai người cũng chỉ ôm hôn thôi chứ không làm gì khác.

Hai tai của Kỳ Trạch hơi đỏ, anh dán môi lên tai cô, khàn giọng nói: “Hai tháng nữa là anh tròn 22 tuổi rồi, lúc đấy chúng mình kết hôn luôn đi. ”

Nhan Họa: “…”

Cô ấp úng nói vài ba câu, nhưng Kỳ Trạch đều không quan tâm, chỉ nhẹ nhàng cọ lên vành tai mềm mại trắng nõn của cô, không đáp lại. Không một ai có thể ngăn anh và Nhan Họa kết hôn hết, nếu nhịn nữa thì anh sẽ nổ tung mất.

Nhan Họa ho nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng nhổm dậy từ trong ngực anh, đưa tay vuốt lại mái tóc hơi rối, khẽ cắn đôi môi sưng đỏ, tiến lại cắn lên môi anh một cái, hỏi: “Sao anh lại đột ngột trở về vậy? Còn không nói trước với em một tiếng. ”

Cho nên lúc nhìn thấy người bạn trai vốn đang ở Đức của mình xuất hiện, cô mới vui sướng mà chạy tới ôm anh như vậy, mất hết cả hình tượng. Nghĩ tới đây, Nhan Họa liền xấu hổ che mặt.

Kỳ Trạch cầm bình cà phê rót cho cô một ly, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô, nói: “Chuyện ở Đức xong hết rồi nên anh quay về. Anh muốn tạo bất ngờ cho em mà. ”

“Đúng là bất ngờ lắm đó.” Nhan Họa một lần nữa cắn môi anh, lúc anh tiến tới muốn hôn cô thì cô lại vội vàng che miệng lui ra sau, nhìn dáng vẻ bất mãn của anh, cô liền đắc ý bật cười. “À phải rồi, anh đột nhiên về nước như vậy, mẹ của anh có nói gì không?”

Nét vui vẻ trên mặt Kỳ Trạch bỗng trở nên nhạt hơn, anh cầm tách cà phê lên uống một ngụm, nói: “Mẹ anh có thể nói gì chứ? Anh đã hoàn thành xong việc học, cũng qua công ty bà làm giúp bà mấy việc, thỏa mãn yêu cầu của bà rồi. ”

Nhan Họa đặt tay lên tay anh, lại bị anh nắm ngược trở lại.

Tay của anh rất lớn, có thể bao trọn lấy tay cô, lại thật ấm áp khiến cho cô cảm thấy an toàn.

Thấy cô dùng ánh mắt ướt át quan tâm nhìn mình, Kỳ Trạch cười nói: “Đừng lo, anh không sao đâu. ”

Nhan Họa nhìn anh, lần đầu tiên cảm nhận được rõ ràng rằng anh đã không còn là cậu thiếu niên Kỳ Trạch năm đó nữa, bốn năm du học đã khiến anh thành thục và tự tin lên rất nhiều, thật không biết là anh đã dùng bao nhiêu thời gian và công sức để lột xác thành ra thế này.

Cô có chút đau lòng, nhưng dù sao đó cũng là lựa chọn của anh.

Ra khỏi nước, không phải chỉ vì muốn du học, làm một sinh viên thuần túy, mà là để hoàn thành lời hứa giữa anh và gia đình.

Kỳ Trạch tiến lại gần hôn lên môi cô một cái, sau đó dùng răng khẽ cắn lên đó, áp trán vào trán cô, hơi thở tương giao, ánh mắt thật sâu nhìn cô.

Anh nói: “Nhan Họa, anh đã về rồi, hoàn thành ước định của chúng ta!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play