Ngày thứ ba đen tối, tôi gà gật trong giờ học vì trận Dota đêm qua, lại hay đến giờ cắt tiết gà với bà cô tiếng Anh nổi tiếng có uy. Lớp hôm nay yên ắng vì không còn những cánh tay xung phong từ nhỏ, thế là bà cô lượt số điểm và gọi từng đứa một, lẽ nào lại thiếu tôi. Hic hic…
Mệnh đề quan hệ, trời đất, câu này hôm trước nhỏ mới chỉ cho tôi mà, sao tôi nhớ đề mà hổng có nhớ được đáp án. Loay hoay một lúc rõ lâu trên bảng, cũng không ít lần ngó xuống dưới trông mong lòng hảo tâm, nhưng nhỏ im lìm và cứ để mặc cho tụi gà trống nhắc bài tôi. Và thì cũng không tin tưởng chúng lắm nhưng còn hơn tự làm, tôi đã “tậu” con vịt trong sổ- chi-tiêu-điểm của giáo viên. Đúng là đồ con gái keo kẹt.
Ngày thứ tiếp, nhỏ bị đau chân do cố gắng với môn nhảy xà. Con gái con đứa gì mà kém tắm, có mỗi mức xà 80 cm mà cũng không qua được, lại còn làm hai bên cột trụ đổ cái rầm. Biết không qua được thì đừng có cố, thấy nhỏ ôm chân khóc ròng cũng… thương. Các nàng xuýt xoa thay, còn mấy thằng “trẻ trâu” trong lớp tranh nhau lấy dầu gió và đỡ nhỏ về lớp. Nhỏ này đã ngỏ lời với tôi sao lại còn để cho chúng dìu dắt chứ.
Tôi rong xe lượn qua chỗ nhỏ, thôi thì bạn hàng xóm tiện đường đèo về. Nhưng nhỏ cứ đứng đấy đợi ai chả biết, à à, nhỏ không thích xe đạp có yên sau dốc cao của tôi mà về cùng với thằng lớp trưởng. Nhìn nhỏ mỉm cười với hắn kìa, sao thấy mà ghét. Hình như nhỏ chưa từng cười hiền với tôi như vậy.
A…a, khó chịu quá, sao nhỏ lại lắm người hỏi thăm đến thế chứ, có mỗi cái chân thâm tím bé tẹo mà cả mấy anh nhà đối bên cũng thảng thốt bắt chuyện, và nhỏ ngoan ngoãn trả lời họ. Trong khi tôi đi theo sau thì nhỏ quay ngoắt.
- Sao mày không chở em Quỳnh Anh về mà lại để cho “trai làng khác” làm, hử? - Chị bán nước châm chọc, chả biết chị có tinh ý nhận thấy ánh mắt tôi nhìn nhỏ không mà nói vậy.
- Thằng Trung còn bận la cà với mấy em lớp dưới chị ạ! - Ôi, vô duyên, ai hỏi mà mày trả lời chứ cái thằng bạn thân kiêm lớp trưởng. Tôi hừ mặt nhưng không quên liếc nhìn nhỏ thêm lần nữa. Mặt nhỏ lạnh hơn tiền, mở cổng vào nhà.
*
Tôi giật mình để ý tới tờ lịch, hôm nay đã 24, giáng sinh tới rồi. Tôi đã quên béng ngày này, dự định mua quà tặng mấy bạn nữ cũng chẳng còn được nhắc lại, tụi bạn đã í ới gọi đi chơi rồi. Cuộc vui sao có thể thiếu tôi được, tôi đến chỗ hẹn với tâm trạng không mấy thoải mái. Vừa chọn cho mình một chỗ ngồi đã thấy nhỏ mắc kẹt giữa đám quà tặng từ mấy ông tướng. Chẳng biết trong số quà ấy có những gì mà họ cầm theo có vẻ nặng trình trịch và được bọc rất cẩn thận. Rõ ràng nhỏ thấy tôi nhưng vờ không quen biết.
- Ông Trung, bộ không thấy hôm nay là giáng sinh mà tự động tặng quà cho người đẹp à?
Tôi giật mình quay sang, đám bạn thân của nhỏ khoanh tay nhìn tôi hung hãn.
- Gì cơ… tôi chưa tặng chứ đâu có định quên. Ờ à… - trong tay tôi chả có món quà nào cả - với lại nhỏ cũng có nhiều quà thế kia còn cần gì quà của tôi nữa - khoảnh khắc vô tình chạm mắt nhỏ ấy tôi thấy tim mình đập loạn, nhỏ với búi tóc xinh xắn trên đầu đang từ chối từng người một.
- Trước không khí tưng bừng của giáng sinh lớp chúng ta phải làm ra trò chuyện này mới được. - Một đứa kính cận lên tiếng trấn áp, tôi bị ra hầu tòa vị chuyện lãng xẹt này. Chúng thi nhau xâu xé, đồng thời ngỏ ý làm quân sự quạt mo cho, tôi chỉ biết gật đầu nhưng lạ thay không hề có ý từ chối thuyết giảng. Âm thanh của các bà các chị không nhỏ nhẹ gì và vô tình lọt qua những đôi tai khác.
- Cái gì cơ? Lớp phó ăn chơi là lớp phó học tập là một couple á? - Tin giật gân nhanh chóng lan ra như virus. Tụi con gái ngưỡng mộ tôi thì tròn mắt, còn đám con trai ngạc nhiên hết cỡ, theo chúng mẫu người nhỏ thích không thể là một người ham chơi, la cà như tôi được. Cả lũ chúng bủa vây lấy tôi săn tin.
- Chúng tôi cần một lời khẳng định! - Thế rồi cả nhóm đẩy nhỏ lại gần tôi. Hai má nhỏ ửng hồng lên và tai tôi cũng đỏ tía. Chết rồi, sao tim tôi lại đập thình thịch thế này, ngộ nhỡ nhỏ hay ai đó cảm nhận thấy tôi xấu hổ chết mất. Được đà, tụi lớp lại nhao nhao hỏi chuyện bằng được, tôi biết nói gì đây ngoài việc quay sang nhìn nhỏ.
Nhỏ im thin thít, không hề có ý định phản đối, bác bỏ hay gật đầu. Và dường như tôi đã thinh thích sự im lặng ấy, thế rồi cả hai chúng tôi lặn mất tăm trong đêm giáng sinh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT