Lăng Dạ đứng ở bên cạnh, ánh mắt màu tím hơi hơi tối lại, cúi đầu không biết nghĩ gì.
Vậy là một đoàn người chậm rãi đi bộ vào sâu bên trong bí cảnh Hoằng Quang, vừa là vì mục đích rèn luyện đồng thời cũng là vì thu thập linh thảo. Trên đường bọn họ cũng gặp rất nhiều linh thảo thông thường cùng một số linh thú, có điều tối đa cũng chỉ là linh thú ở kỳ Trúc cơ cho nên Thừa Thanh và Lăng Dạ cũng không có cơ hội ra tay.
Khi buổi tối dựng trại nghỉ ngơi, vừa hay Tu sơn phái cũng dựng trại ở gần đó, Thừa Thanh để ý thấy Lưu Vũ như có như không nhìn về phía bên này, ánh mắt bất thiện. Trong lòng hắn không khỏi đề cao cảnh giác. Mặc dù nói tu vi của hắn cao hơn Lưu Vũ, thế nhưng minh thương dễ tránh ám tiễn nan phòng, mọi việc vẫn phải cẩn thận là trên hết. Nếu Lăng Dạ xảy ra chuyện gì, e rằng thế giới này cũng sẽ sụp đổ mất.
"Thanh Phong đạo hữu, thứ cho ta có điều thất lễ, nhưng nhìn đạo hữu không giống như là một tán tu bình thường, tại sao lại phải dẫn ái đồ của ngài tới bí cảnh nho nhỏ này?"
Khi mọi người đã dần tán đi hết, Chử Hoàng mới tìm đến Thừa Thanh hỏi. Một ngày này theo sự quan sát của hắn thì khí chất của vị này tuyệt đối không thể là một người tầm thường. Hắn lại không cách nào nhìn thấu tu vi của người trước mắt, vậy chỉ có hoặc người này dùng pháp bảo che dấu tu vi, hoặc là người này đã tiến vào kỳ Nguyên Anh! Đương nhiên cũng có thể là đây là một người thường, nhưng nếu là người thường thì làm sao lại có một đồ đệ Luyện Khí kỳ được.
Thừa Thanh đối với việc Chử Hoàng nhận ra tu vi của mình cũng không có gì kinh ngạc, hắn cũng chưa có ý đồ che dấu, chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút liền có thể đoán ra.
Khụ, đương nhiên Lưu Vũ cũng là đoán được, chẳng qua hắn lựa chọn khả năng thứ nhất, cho rằng Thừa Thanh dùng cách nào đó che dấu tu vi, cho nên mới không hề sợ hãi. Đây có lẽ là do bản tính của con người, luôn suy tưởng theo hướng có lợi cho bản thân a.
"Chử trưởng lão không cần nghĩ nhiều, chẳng qua ta muốn dẫn tiểu Dạ đi lịch lãm một chút mà thôi." Thừa Thanh mỉm cười, thái độ trước sau như một đều ôn hòa.
"Thì ra là vậy. Vậy ta không làm phiền đạo hữu nghỉ ngơi nữa, cáo từ."
Sáng sớm ngày hôm sau tất cả mọi người đều tập trung đầy đủ để xuất phát. Bởi vì Chử Hoàng biết tu vi chân thật của Thừa Thanh cho nên đối đãi với hai sư đồ y vô cùng cẩn thận. Chử Hoàng cũng biết với tu vì Nguyên Anh kỳ đủ để Thừa Thanh một mình thoải mái đi lại trong Hoằng Quang, đồng ý đi theo bọn họ, đến lúc nguy hiểm còn cần nhờ Thừa Thanh giúp đỡ.
Thừa Thanh vốn còn đang đề phòng Lăng Dạ bị Lưu Vũ trả thù, nhưng xét thấy vận đen của Tu Sơn phái... Ách, có lẽ bọn họ còn đang bận đối phó mấy con linh thú kỳ Kim đan đột nhiên từ đâu toát ra tấn công, hoặc là không hay ho bị rơi vào lãnh địa của đám dây leo có tính công kích ngang với kỳ Nguyên Anh,... chắc là không có tâm tư đi đối phó với hai người bọn họ đâu ha.