"Nếu thật sự là cậu rất chán ghét hắn, thì theo cá tính của cậu, làm sao mà cậu có thể ngoan ngoãn vào khuôn khổ, nguyện ý thừa nhận cái giao kèo vô lý kia?"
Nhìn người đàn ông anh tuấn trước mắt, Liễu Tâm Tâm bất giác lại nghĩ tới lời nói của Đinh Tiểu Ưu.
"Ai. . . . . ." Nói thực ra, Bạch Bằng Triển đang chuyên tâm tìm kiếm góc máy kia cũng rất tuấn tú, hơn nữa hai ngày nay cộng tác với Bạch Bằng Triển, nàng không thừa nhận cũng không được, người đàn ông này thật sự không giống người thường. Hắn có thể nắm bắt tình hình trong thời gian ngắn nhất, cũng lại có thể đưa ra những sáng kiến rất đáng giá.
Giống lần này, mời nữ minh tinh Nhật Bản đến chụp. Chỉ tìm ra cái ngoại cảnh thôi cũng đã đầy khó khăn rồi, may mắn thay Bạch Bằng Triển lại tìm được ngoại cảnh không tồi chút nào, còn lại sẽ chờ sau khi chụp xong dùng máy tính sửa chữa lại một chút là ổn. Chỉ là. . . . . . Chính nàng cũng không hiểu vì sao mà nàng lại tức giận với mình như thế. Mỗi khi Bạch Bằng Triển đụng vào nàng, nàng lại mất hết ý niệm kháng cự trong đầu là sao? Chẳng lẽ nàng thật sự như Tiểu Ưu nói, lại động tâm với hắn sao? Chỉ là. . . . . .
Liễu Tâm Tâm thấy nội tâm mình đang tranh đấu ầm ầm, quyết định đi lấy chút nước uống trước đã. Còn định đi xuống, đầu óc nàng bất ngờ nảy ra! Nàng mới đi đến xe đạp, đột nhiên nữ đồng sự A đi tới bên cạnh, cười đến ngọt ngào. "Tâm Tâm à. . . . . ."
"Làm sao vậy?" Liễu Tâm Tâm khó hiểu, nữ đồng sự này làm khác phòng với nàng, sao hôm nay cũng chạy tới kiểm tra ngoại cảnh nhỉ? Hơn nữa nữ đồng sự này lại là mẫu người không hoà nhã, sao bây giờ lại đột nhiên cười tươi như vậy?
"Không có gì." Nữ đồng sự A nhìn bốn bề tứ phía, xác định không có người nào nữa, mới chậm rãi mở miệng, "Nghe nói cô cùng Bạch tiên sinh rất thân thiết?"
Ha ha, đây là điều mà mấy ngày nay toàn bộ nhân viên nữ của công ty đều muốn hỏi đó, nhưng cô ta là như người thứ nhất thôi. Bạch Bằng Triển anh tuấn tiêu sái, hài hước lại có cá tính, và quan trọng nhất là nhiếp ảnh gia tài giỏi nữa. Trong mắt phụ nữ, hắn là con rùa vàng cực lớn. Không thể tưởng được đại lão rùa vàng này cũng đã bị Liễu Tâm Tâm này cho ăn! Hỏi sao các nàng lại không bóp cổ tay, không đấm ngực giậm chân cho được?
Mọi người quan sát vài ngày, phát hiện nhà gái như không muốn thừa nhận chuyện gì, mọi người liền bắt đầu xoa tay, chỉ chờ nhà gái nói một câu "Không quen" là các nàng lập tức dung hết hỏa lực, toàn bộ tiến công, chuẩn bị lực công phá đại kim quy! Cô hỏi một tiếng là còn nể mặt đồng nghiệp đấy, nếu không biết là người nào thì cô đã sớm trực tiếp xen vào cặp đôi này rồi!
"Cái gì?" Liễu Tâm Tâm sửng sốt một chút. "Toàn công ty đều truyền tai nhau, nói cô cùng Bạch tiên sinh rất thân nhau à." Nữ đồng sự A vội vàng hỏi, trong mắt lóe lên "Tốt nhất là cô nên nói rằng không quen".
Nhìn thấy trong mắt vị tiểu thư này hừng hực lửa, Liễu Tâm Tâm thật sự không biết nên phải trả lời như thế nào. "Tôi. . . . . ."
"Cô như thế nào?" Nữ đồng sự A như muốn hét lên!
"Khụ khụ." Lúc này đằng sau truyền đến tiếng ho khan rõ to của Trần Nhâm Trung.
"Trần quản lí!" Nữ đồng sự A hô.
Không xong. . . . . . Không thể tưởng được con rùa vàng thứ 2 --Trần quản lí phòng kế hoạch rõ ràng là đã ở đó từ khi nào rồi!
Bị Trần quản lí nghe được câu cô vừa mới hỏi, chuyện xấu hổ này. . . . . .
"Kỳ thật, tôi nhớ rõ hôm nay chỉ có phòng kế hoạch mới được kiểm tra hậu cảnh thôi mà, sao người của phòng lễ tân cũng đến đây vậy?" Trần Nhâm Trung hồ nghi nhìn nữ đồng sự A.
"Ha ha ha ha là. . . . . . đang chăm sóc khách hàng thôi! Là đang chăm sóc." Nữ đồng sự A cười đến là tươi, vội vội vàng vàng rời đi.
Nhìn nữ đồng sự A rời đi, Trần Nhâm Trung nhỏ giọng nói : "Vùng hoang vu này mà cũng có khách muốn dã ngoại sao?" Thật sự là rất khoa trương.
Kỳ thật không chỉ có phòng lễ tân, hôm nay ngay cả phòng nghiệp, phòng kế toán, thậm chí ngay cả phòng thương mại cũng xông ra, hơn nữa ai cũng đều nói là thuận đường ghé qua.
Trần Nhâm Trung nhìn Liễu Tâm Tâm, "Cô không thấy là đồng nghiệp đến tham quan hôm nay hơi nhiều sao? Hơn nữa đều là nữ đồng sự."
"Đúng vậy! Tò mò quái." Liễu Tâm Tâm gật gật đầu.
"Cô không biết vì sao à?" Trần Nhâm Trung vẫn nhìn Liễu Tâm Tâm.
Vẻ mặt Liễu Tâm Tâm buồn bực, "Vì sao nhỉ?"
"Không có gì." Trần Nhâm Trung vẫy vẫy tay."Cô đi xem xem Bạch tiên sinh có gì cần hỗ trợ không đi!"
"Không có gì." Trần Nhâm Trung vẫy vẫy tay."Cô đi xem xem Bạch tiên sinh có gì cần hỗ trợ không đi!"
Ai. . . . . . làm sao mà mỹ nữ khí chất phòng kế hoạch này lại nhìn không ra nhỉ, có rất nhiều phụ nữ thèm nhỏ dãi người đàn ông nàng âu yếm đấy?
Liễu Tâm Tâm trở lại nơi Bạch Bằng Triển vừa mới chọn ngoại cảnh, phát hiện ra vây quanh hắn là cả một đám đông phụ nữ, hơn nữa đều là đồng nghiệp trong công ty. Các nàng rốt cuộc là từ đâu tới vậy? Liễu Tâm Tâm không dám tin cảnh tượng nhìn thấy trước mắt, hơn nửa ngày không mở mồm thốt nên lời được.
"Bạch tiên sinh, uống chút nước đi."
"Bạch tiên sinh, uống nước trái cây đi!"
"Ha ha ha ha. . . . . . Bạch tiên sinh thật hài hước!"
"Bạch tiên sinh thật sự là tuổi trẻ tài cao a!"
"Bạch tiên sinh, tối nay ăn một bữa cơm được không?" Có người lớn mật đưa ra lời mời.
"Cái gì? ! Bạch tiên sinh làm sao có thể ăn tối với cô được?"
"Làm sao có ý gì với cô được?" Cuối cùng thì cũng xảy ra tranh chấp. Thấy bọn họ sắp khai hoả chiến tranh, Bạch Bằng Triển đột nhiên hô to,
"Ông Phùng, sao hôm nay lại rảnh đến đây thế này?" Phút chốc, tranh chấp tiêu tan, đám người nhanh chóng tản mát đi hết.
Bỗng chốc mọi thứ im lặng lại giống khi Liễu Tâm Tâm rời đi.
"Ông ấy đâu?" Ông Phùng là trưởng phòng tổ chức, Liễu Tâm Tâm nghĩ ông ấy thật sự chạy tới xem xét tình hình, cũng khẩn trương đứng lên.
"Lừa mấy người thôi." Bạch Bằng Triển nháy mắt với nàng, đi tới chỗ Liễu Tâm Tâm.
"Anh rất xấu nha." Liễu Tâm Tâm mặt nhăn mày nhíu. Nhưng nàng vẫn cảm thấy có điểm kỳ lạ. . . . . .
Tận mắt thấy Bạch Bằng Triển được các nữ đồng nghiệp thích như vậy, không hiểu vì sao, trong lòng của nàng lại có điểm không thoải mái, còn có chút hoang mang nữa. Tuy đúng là nàng có thừa tư sắc, nhưng trong công ty cũng có rất nhiều mỹ nữ đặc sắc, vì sao Bạch Bằng Triển lại cứ một mực coi trọng nàng? Thậm chí đã qua vài ngày rồi mà hắn vẫn kiên trì thực hiện giao kèo, cũng không tỏ ra thân cận nàng chút nào trước mặt mọi người.
Dù sao hắn cũng sẽ không vì nàng là trinh nữ mà chịu trách nhiệm với nàng đấy chứ? Nhưng mà. . . . . . bọn họ chưa quen nhau được bao lâu, vì sao Bạch Bằng Triển lại muốn kết giao với nàng nhỉ? Nghĩ vậy, lòng nàng càng thêm chua xót và buồn bực.
"Không sao, anh chỉ đối với người ta như vậy. Chỉ đối tốt với một mình em thôi, em biết không!" Bạch Bằng Triển sủng nịch nói. Hắn chỉ quan tâm đến người phụ nữ của hắn, còn những người phụ nữ khác không là gì cả! Trước kia có lẽ hắn là một tay chơi nhưng sau khi gặp được Liễu Tâm Tâm, những phụ nữ oanh oanh yến yến bên cạnh này hắn cũng không quan tâm nữa, hắn chỉ muốn người phụ nữ nhỏ trước mắt này thôi!
"Anh. . . . . ." Liễu Tâm Tâm không khỏi đỏ mặt. Tên đàn ông này da mặt thật là dầy! Nhưng mà nghe thấy mấy lời nói này, trong lòng nàng cũng bất giác cảm thấy thật ngọt ngào. Giống như gió xuân thổi qua vậy. . . . . .
Tối cuối tuần, Bạch Bằng Triển đánh xe đón Liễu Tâm Tâm đến Miêu Không uống trà. uống trà xong, Bạch Bằng Triển liền lái xe đến nơi yên lặng ngắm cảnh đêm. Dưới bầu trời sao sáng lạn, gió nhẹ dìu dịu thổi, cùng với tiếng côn trùng kêu râm ran giữa đêm hè, Liễu Tâm Tâm khẽ thở dài.
"Vì sao mà thích tôi vậy?" Thời khắc này quá mức tốt đẹp, trong đầu nàng không tự giác nảy ra vấn đề này. Trong lòng nàng vẫn có điểm bất an. . . . . .
Từ trước đến nay thập phần tin tưởng ở mình, nhưng bởi mấy ngày nay nàng biết được Bạch Bằng Triển có sức cuốn hút như sát thủ với phụ nữ, đột nhiên nàng cảm thấy được chính mình cũng không phải tuyệt đối xuất sắc gì.
Như vậy. . . . . . Vì sao hắn lại muốn nàng? Càng không xong chính là, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy được u buồn là như thế nào. Cảm thấy nó cũng thật duy mỹ mà lại mang đậm chất cổ điển.
Thảm rồi, nàng lại tiếp tục tham luyến loại cảm giác mất mát này. . . . . .
"Vì sao lại hỏi như vậy?" Bạch Bằng Triển buồn bực. Người phụ nữ này hay cười mà sao hôm nay lại sầu cảm nhiều như vậy chứ? Quan hệ của bọn họ ở công ty quảng cáo đã nửa công khai rồi, sao nàng còn có thể hỏi hắn loại câu hỏi của phụ nữ không tự tin này được?
Hắn ghét nhất bị phụ nữ không tự tin hỏi đông hỏi tây, phiền chết được! Không yêu nàng sao lại chọn nàng? Không phải là hắn chỉ để mắt tới xác thịt thôi mà tùy tiện chọn một người là được! Có đôi khi hắn thực không hiểu phụ nữ, nếu đã hẹn hò vì sao lại vẫn hỏi câu hỏi vô bổ này?
"Không có gì, chỉ là tò mò thôi." Nhận thấy vẻ khó hiểu cùng không kiên nhẫn của hắn, Liễu Tâm Tâm thông minh không nói nhiều thêm.
"Thật sự chỉ là tò mò thôi à?" Bạch Bằng Triển không tin.
"Ừ." Khuôn mặt nhỏ nhắn không biết nói dối đã tiết lộ ra hết là nàng không chỉ tò mò.
"Thật chứ?"
"Chính xác!"
"Thật sự không phải vì những người phụ nữ khác chú ý tới anh mà ghen à?" Bạch Bằng Triển thông minh, đương nhiên đóan được nguyên nhân vì sao Liễu Tâm Tâm lại thình lình hỏi câu đó.
Xem như là ghen tuông đi! Cho tới bây giờ hắn không chú ý tới cô gái nhỏ này cũng sẽ có những trăn trở như vậy. . . . . .
Cho tới bây giờ hắn không hề chú ý tới cô gái nhỏ này cũng có những suy nghĩ miên man như vậy. . . . . . Không thể tưởng tượng được Liễu Tâm Tâm cũng có những suy nghĩ giống phụ nữ bình thường. Không thể nói là ghét, nhưng cũng không thể nói là thích. Nhưng thời kỳ đầu yêu, phụ nữ hơi ghen một tí luôn mang chút đáng yêu, cho nên hắn không phản đối. Hơn nữa Liễu Tâm Tâm rất thông minh, nàng không có theo đuổi đố kị của mình giống lửa rừng hừng hực cháy.
"Em làm bộ!"
"Em đang ghen!" Phụ nữ càng phủ nhận, hắn càng phải đùa nàng.
Ông trời ơi --nói thật là hắn muốn xem các loại biểu tình của cô gái nhỏ này!
"Đâu có?" Liễu Tâm Tâm nhanh chóng phủ nhận, bằng không hắn còn tưởng rằng mình rất được hoan nghênh.
"Tôi chỉ . . . . ." Nàng nói còn nói chưa xong, môi đã bị ngăn lại.
Dưới bầu trời đêm từng đợt mưa sao băng bay qua, hai chiếc lưỡi ngọt ngào quấn quít lấy nhau. . . . . .
Hắn đòi hỏi rất bá đạo, chặt chẽ lấp môi nàng, lưỡi hắn đã khiêu mở đôi môi đỏ mọng của nàng, thăm dò sự ngọt ngào bên trong đôi môi anh đào.
Bạch Bằng Triển đem thân hình mềm mại giam cầm trong lòng mình, chiếc lưỡi nóng bỏng mà linh động lớn mật khiêu khích răng nàng, câu dẫn chiếc lưỡi đinh hương của nàng, nhanh chóng mạnh mẽ giữ chặt thân hình run rẩy của nàng.
Ưm. . . . . . đã không đếm được đây là lần thứ mấy hôn môi rồi, nhưng lại gây cho nàng sự rung động mãnh liệt hơn trước. . . . . . Cả người Liễu Tâm Tâm như mềm nhũn ra.
Họ không ngừng ôm hôn nhau, đến khi Bạch Bằng Triển nguyện ý buông nàng ra --
"Đừng như vậy nữa nhé! Như vậy rất mất mặt. . . . . ." Tiếng Liễu Tâm Tâm cầu xin tha thứ truyền đến từ mặt cỏ trống trải. Tên này sao lại "tính trí bừng bừng" như vậy chứ? Ngay cả ở bên ngoài cũng muốn!
"Như thế nào?" Bạch Bằng Triển bướng bỉnh cắn lấy vành tai nàng, bàn tay to xoa miết bộ ngực mềm mại của nàng, nụ hoa đẫy đà theo sự chi phối của hắn mà trở nên càng cương cứng. Trong nháy mắt, Liễu Tâm Tâm hoàn toàn nếm được mùi vị đê mê ăn mòn tới tận cốt tủy của việc nam nữ hoan ái, nàng không khống chế được nhẹ giọng kêu rên, thân thể run rẩy vì khoái cảm khó hiểu, lưng như là không thể chịu đựng được sự khiêu khích này mà cong lên, cảm giác ngứa ngáy làm cho toàn thân nàng nóng lên, vô lực.
Hương thơm của giai nhân trong lòng làm cho hắn phấn khích tột độ, hắn hận không thể chiếm lấy nàng ngay lập tức!
"Chúng ta về nhà anh rồi tiếp tục. . . . . ." Liễu Tâm Tâm vừa thẹn vừa vội cầu xin Bạch Bằng Triển.
"Trở về nhà anh rồi sẽ chiều theo anh liền, được không?" Nàng không muốn lấy chiếc xe làm giường đâu! Thật mất mặt . . . . . .
"Không được! Anh không đợi được đến khi về nhà ." Bạch Bằng Triển nhẹ nhàng mỉm cười, áp thứ đang sưng lên đến phát đau ở nửa người dưới vào đùi nàng mà cọ sát, nói ám muội.
"A?" Mặt nàng đỏ bừng. Thật xấu hổ! Bị người quen nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ? Bọn họ như vậy có phải thật giống chó hoang ở bên ngoài tằng tịu với nhau không cơ chứ? Ông trời ơi. . . . . . tên đàn ông này thật sự rất dồi dào tinh lực! Luôn đòi hỏi vô độ như vậy. . . . . .
"Em kêu lớn tiếng thêm một chút nữa! Như vậy có người đi qua mới biết đượclà em cần anh nhường nào." Bạch Bằng Triển vừa điều khiển cái ghế ngả nằm ra vừa cởi áo lót của Liễu Tâm Tâm.
"A! Anh sao lại. . . . . ." Đột nhiên cảm thấy mát lạnh, thì ra là khí lạnh trong xe, Liễu Tâm Tâm kêu lên sợ hãi. Không đợi nàng né tránh, hắn lập tức cúi người cắn lấy nụ hoa phấn hồng trước ngực nàng, dùng sức mút, liếm, tra tấn lý trí, giác quan con người. Thân thể nàng không nhịn được ngửa ra sau, bộ ngực sữa tuyết trắng càng thêm dựng thẳng lên trước mặt hắn, nhận niềm sung sướng đến kinh ngạc mà hắn mang đến.
"Em như vậy đẹp hơn. . . . . ." Nói xong, tay hắn liền vén làn váy của nàng lên. Trên mặt lộ ra nụ cười vừa lòng, Bạch Bằng Triển không đợi nàng nói, lập tức nâng cái mông của nàng lên, hai ngón tay dò xét tiến vào nơi đáy quần, đi vào lối hoa chật hẹp, cực nóng của nàng, vuốt ve qua lại.
"Đừng. . . . . ." Liễu Tâm Tâm đỏ bừng mặt. Trời ạ! Không phải là hắn thật sự muốn ở trong này đấy chứ? Ngay cả nhẫn nại một chút cũng không được sao? Nàng thật sự rất sợ bị nhìn thấy nha. . . . . .
"Đừng lo lắng, em sẽ yêu loại cảm giác kích thích này ngay thôi." Bạch Bằng Triển lại đưa thêm một ngón tay dò xét, tiến vào động thâm u của nàng, càn rỡ ra vào ở bên trong lối hoa chật khít, khiến mặt nàng đỏ lên, không còn là chính mình.
"A. . . . . ." toàn bộ giác quan của Liễu Tâm Tâm đều bị sự phóng túng của hắn mà tràn trề thức tỉnh, hắn đánh sâu vào nàng, cảm thấy thống khổ cùng thẹn thùng, toàn bộ đều hóa thành ngọt lành hồn nhiên.
"Em mẫn cảm như vậy, thân thể của em hẳn là phải rất thích mới đúng." Bạch Bằng Triển nâng mông nàng lên lần nữa, đem ngọn nguồn dục vọng cứng rắn mà cường tráng của mình cho vào trong cơ thể nàng, trước kia chưa từng thử qua tư thế kịch liệt ra vào thân thể nàng như vậy.
"A a a. . . . . ." Hắn nhanh chóng tiến lên chiếm lĩnh làm cho nàng nhịn không được cao giọng rên rỉ.
"Chậm một chút. . . . . ."
"Không. . . . . . Như vậy em sẽ không nhớ rõ là anh rất được." Nắm eo lưng mảnh khảnh của nàng, hắn gia tốc, đối với nàng lại thành một sự tra tấn ngọt ngào.
"Tôi nào dám?" Liễu Tâm Tâm thấp giọng cãi lại.
"Vậy sao?" Bạch Bằng Triển trong khi nói chuyện, lại ôm chặt thân thể của nàng, thân thiết hơn chiếm lấy nơi bí mật của nàng. Nơi nóng bỏng đang bao bọc lấy nhưng không hoàn toàn bao hết hắn được, làm cho hắn không thể suy nghĩ, càng không thể ức chế dục vọng của mình hơn nữa, chỉ có thể theo nhịp đong đưa của eo nàng, đem cái chày của mình đâm vào càng sâu trong cơ thể nàng hơn.
"Tôi nào dám lừa anh. . . . . . A --" Liễu Tâm Tâm gần như muốn ngất đi bởi niềm khoái cảm mà hắn đem lại đang không ngừng siết chặt trong cơ thể nàng.
"Thật ư? Vậy em còn muốn anh tiếp tục hay không?" Hắn thả chậm tốc độ, làm cho nàng bất mãn kháng nghị.
"Ừm. . . . . . Tùy anh. . . . . ." Liễu Tâm Tâm không kiên nhẫn kêu lên. Dục hỏa đột ngột của hắn làm cho nàng cảm thấy hưng phấn dị thường.
"Tùy anh à? Cục cưng, đây chính là em nói đấy!" Hôn lên môi nàng, hắn bức bách đoạt lấy mật ngọt của nàng, dưới thắt lưng liền chậm rãi tiến sâu hơn, dục vọng nóng rực chậm rãi tiến vào tiểu huyệt ẩm ướt ấm ấp của nàng, rồi lại dùng lực thúc lên, không ngừng chuyển động.
"A. . . . . ." Toàn thân nàng tựa như bị dục hỏa thiêu đốt, làn da trắng nõn lộ ra ánh hồng nhuận, tiếng nỉ non bất lực vang lên, Liễu Tâm Tâm rốt cuộc không chịu nổi, khoái cảm không ngừng ồ ạt kéo đến, phát ra tiếng rên sung sướng. Bạch Bằng Triển như còn chưa đủ, một lần lại một lần mà dẫn dắt Liễu Tâm Tâm đạt tới cao trào, tiếng thở dốc và rên rỉ của họ không ngừng quanh quẩn trong không gian, theo đuổi giác quan của mình lên tới đỉnh cao khoái cảm vô tận. . . . . .
Sáng sớm, Liễu Tâm Tâm bị tạp âm bên ngoài làm phiền không ngủ được, vừa mới mở mắt ra, lại phát hiện hôm nay ánh mặt trời vô cùng chói mắt. Nàng vui vẻ rời khỏi giường, không muốn ngày tốt đẹp lại phí phạm ở trên giường.
Ngay khi nàng nghĩ như vậy, Bạch Bằng Triển đột nhiên ôm lấy nàng.
"Chào buổi sáng. . . . . ." Hắn vùi đầu vào mái tóc như mây của giai nhân. Thơm quá. . . . . . Liễu Tâm Tâm cảm thấy ngứa ngứa, nhịn không được bật cười. Đêm qua nàng ở lại qua đêm ở nhà Bạch Bằng Triển. Hai người vốn muốn nghiêm chỉnh xem mấy bộ phim, yên bình vượt qua buổi tối cuối tuần, không thể tưởng được một bộ cuộn phim còn không xem xong, hai người lại lôi nhau lên trên giường.
"Tóc em thơm quá. . . . . ." Bàn tay to của Bạch Bằng Triển bắt đầu xấu xa hoạt động. Buổi sáng rất thích hợp để yêu thương người phụ nữ của mình. . . . . . Tìm đến bộ ngực mềm mại của giai nhân trong lòng, khát vọng của Bạch Bằng Triển với Liễu Tâm Tâm lại càng thêm nồng nàn hơn. Hắn vĩnh viễn cũng chưa thấy đủ với cô gái nhỏ ngọt ngào này. . . . . .
"Không được!" Nhận thấy được ý đồ của hắn, Liễu Tâm Tâm vội vàng ngăn cản. Ngày tươi đẹp đầy ánh nắng như vậy đương nhiên phải dậy để hoạt động, tuyệt đối không thể lãng phí thời gian ở trên giường!
Không được! Liễu Tâm Tâm ra sức chống cự, cố gắng muốn thoát khỏi ma chưởng của hắn. Đáng tiếc, Bạch Bằng Triển không hề để ý tới sự phản đối của nàng!
"Ánh mặt trời tươi đẹp như vậy, lại là chủ nhật. . . . . ." Hắn há mồm cắn lấy vành tai nàng, chiếc lưỡi linh hoạt liếm láp qua lại, cảm giác tê dại làm cho nàng run rẩy.
Hắn bướng bỉnh gặm cắn bả vai mịn màng của nàng, ngứa quá, lại có chút khiêu khích. . . . . . Nàng thở hổn hển, cố gắng đấu tranh.
Không được! Nàng sẽ kiên định!
"Anh không nghĩ là thời tiết hôm nay tốt lắm sao, đi ra ngoài một chút sẽ tốt lắm không?" Nàng cố thuyết phục.
Hắn tiếp tục nhào nặn bộ ngực đẫy đà của nàng, cảm giác tê dại lại từng trận kéo đến, làm cho nàng kìm lòng không được mà yêu kiều rên rỉ. Liễu Tâm Tâm cố gắng không để cho lý trí tán loạn.
Ông trời ơi. . . . . . tên này là khắc tinh của nàng! Nàng phải kiên cường! Tuyệt đối kiên trì tới cùng!
"Ngày hôm qua người ta bị anh ăn hiếp mệt mỏi quá rồi. . . . . . Hôm nay tha cho em đi!" Nàng chọn kế điệu binh.
Hắn lưu luyến không tha, vừa hôn lên nụ hoa đỏ sẫm vừa đùa bỡn, làm cho giai nhân nhịn không được, tiếng rên rỉ dâm đãng tràn ra bờ môi đỏ mọng.
"Không được! Người ta còn chưa có ăn bữa sáng, bụng rất đói. . . . . ." Cuộc tấn công của hắn càng ngày càng mãnh liệt, nàng đang đầu hàng dần! Xong rồi xong rồi, nàng cũng sắp buông khí giới mà đầu hàng ! Làm sao bây giờ. . . . . .
"Nói cho cùng!" Bạch Bằng Triển phút chốc ngẩng đầu lên, cười đến tà ác.
"Cục cưng, bị em rao giảng như vậy, anh mới nhớ ra anh cũng thật sự là rất đói. . . . . . Thế nên, trước tiên cho anh ăn em một chút đã. . . . . . Mấy tiếng không có đồ ăn, anh thật sự là rất muốn em. . . . . ." Dứt lời, tay hắn đột nhiên dò xét nụ hoa mẫn cảm của giai nhân, dùng sức mơn trớn, Liễu Tâm Tâm né tránh không được, chịu đựng khoái cảm khác thường, nhanh chóng lên đỉnh mãnh liệt.
"A. . . . . . Dừng tay lại! Em. . . . . ." Nàng thua rồi! Trong buổi sáng sớm tươi đẹp, dào dạt ánh mặt trời ấm áp này, Liễu Tâm Tâm như là bữa sáng của hắn, bị ăn sạch hoàn toàn!
Liễu Tâm Tâm ngồi xổm trước giá đựng đĩa CD, nhìn thấy chồng đĩa CD rực rỡ muôn màu của Bạch Bằng Triển, chuẩn bị chọn ra chiếc đĩa thích hợp cho bữa sáng muộn màng.
"Lấy cái này đi." Bạch Bằng Triển chỉ vào một cái CD.
"Được." Bật nhạc lên, Liễu Tâm Tâm chạy vào phòng bếp.
Bạch Bằng Triển tò mò theo sát phía sau, "Trong tủ lạnh không có gì, em muốn nấu gì?" Chỉ còn một ít cà rốt, hành tây, rau dưa, mấy quả trứng cùng một ít pho mát mà thôi, thứ đồ tốt nhất còn lại là bánh mỳ. Hắn thật sự rất khó tưởng tượng, cô gái nhỏ này có thể biến ra được chiêu gì mới mẻ?
"Anh không nên nhiều lời!" Phòng bếp là thiên hạ của phụ nữ, đàn ông không nên lắm mồm. Liễu Tâm Tâm rất nghiêm túc ra lệnh.
"Anh có thể giúp gì không?" Nhìn một hồi, Bạch Bằng Triển nhịn không được mở miệng. Quay đầu nhìn hắn, liếc mắt một cái, Liễu Tâm Tâm cực kỳ tao nhã nói, "Pha cà phê đi!" Dùng máy để pha cà phê rất dễ, chỉ cần đừng cho nhiều đường quá vào cà phê là được. Nhìn thấy cô gái nhỏ ra vẻ mặt chỉ huy, Bạch Bằng Triển không khỏi cảm thấy thật thú vị. Ngẫu nhiên để cho phụ nữ chỉ huy một chút cũng không tệ. . . . . .
Không bao lâu, trên bàn ăn đã đặt một đĩa trứng rán thơm ngon, bánh mỳ nướng toả hương thơm ngào ngạt, còn có rau xào với thịt hun khói nữa. Hơn nữa còn có cà phê thơm nồng, sau một hồi mà có từng đấy mòn.
"Thật là lợi hại!" Bạch Bằng Triển vỗ tay.
"Ha ha ăn xem có thích hay không." Liễu Tâm Tâm mỉm cười.
"Ăn ngon lắm!" Bạch Bằng Triển khâm phục nhìn Liễu Tâm Tâm, không thể tưởng tượng được cô gái nũng nịu này lại nấu ăn không tồi chút nào.
Quả nhiên con mắt hắn thật tốt! Liễu Tâm Tâm cao hứng nở nụ cười."Chờ một chút!" Lập tức lại vào phòng bếp cầm chút hoa quả đi ra, bày ra trên bàn.
Hai giây sau, Liễu Tâm Tâm lại chạy đến phòng bếp cầm nước chanh đến.
"Không phải là em thấy nước chanh rất ngọt sao?" Bạch Bằng Triển bối rối nhìn Liễu Tâm Tâm, tò mò hỏi.
"Chính là như vậy, nhưng có điều, như thế mới là bữa sáng chất lượng được!" Liễu Tâm Tâm nói như là chuyện đương nhiên. Đáng tiếc thiếu hoa. . . . . . nhưng cũng không thể đi mua hoa bây giờ được, nàng đành phải chấp nhận.
Con người theo chủ nghĩa hoàn mỹ. . . . . . Bạch Bằng Triển bật cười nghĩ. Nhưng hắn lại thích như vậy. Nhìn thấy Liễu Tâm Tâm tao nhã ngồi xuống, Bạch Bằng Triển đột nhiên cảm thấy như mình vĩnh viễn không thể hiểu hết cô gái nhỏ này.
"Em hỏi anh một việc được không." Ăn đến một nửa, Liễu Tâm Tâm xiên trứng rán, cười đến thực ngọt ngào nhìn Bạch Bằng Triển.
"Làm sao vậy?"
"Có thể hỏi được không?" Liễu Tâm Tâm cười hì hì.
"Vì sao lại hỏi như vậy?" Bạch Bằng Triển không rõ Liễu Tâm Tâm muốn hỏi việc gì mà lại ấp a ấp úng như vậy.
"Anh trả lời em trước đi." Liễu Tâm Tâm làm nũng.
"Em muốn hỏi cái gì? Cũng đừng nên hỏi anh vấn đề quái dị gì đấy. Anh sợ nhất việc bị nữ hỏi anh vì sao lại thích cô ta đấy." Bạch Bằng Triển mở ra vui đùa.
Câu này lại cũng là câu Liễu Tâm Tâm muốn hỏi. Nghe thấy bạn trai nói như vậy, cô liền không dám mở miệng . Không nghĩ tới chính mình làm cho bạn gái không vui, Bạch Bằng Triển còn mở miệng, "Sao còn không hỏi ?"
"Em đã quên vừa mới muốn hỏi cái gì rồi." Liễu Tâm Tâm miễn cưỡng tươi cười.
"Thừa lúc còn nóng ăn đi -- trứng lạnh không ăn được, bên trong em có thêm pho mát đấy." Liễu Tâm Tâm cố gắng làm cho mình thoạt nhìn như vui vẻ, nhưng thâm tâm vẫn trầm xuống, trầm xuống, chìm đến tận đáy cốc. Lại một lần nữa, nàng không biết tình yêu đôi lứa là khó hiểu như thế, cũng lại một lần nữa mất đi tin tưởng với mình.
Mùi vị của tình yêu tựa như ngồi ở hai đầu bập bênh, chợt lên chợt xuống. . . . . .
Hôm nay không khí trong công ty thật là nặng nề. Rất nhiều nhận viên đều bày ra bộ mặt siêu cấp u ám, đặc biệt là Liễu Tâm Tâm. Nguyên nhân không phải là vì hắn, đều là bởi vì vị nữ minh tinh Nhật Bản đặc biệt mời đến kia thật sự quá khó chiều .
Cả công ty chỉ có Liễu Tâm Tâm tinh thông tiếng Nhật, cho nên phải tiếp đãi; chỉ là không có mấy người có thể chịu được những đòi hỏi như vậy của diva. đầu tiên thì ngại nơi này không khí không tốt, làm cho của làn da cô xấu đi. Cho nên mọi người chạy nhanh đi tìm trung tâm chăm sóc da không tồi để cho cô ta chăm sóc da. Sau đó cảm thấy đồ ăn không quen, người không cơm không có sức công tác. Cho nên công ty đành phải tìm vài nhà hàng cao cấp Nhật Bản làm cơm cho cô ta ăn. Hiện tại còn nói phòng khách sạn của cô không tốt, làm cho giấc ngủ thật sự không ngon. Cho nên công ty quyết định --
Bệnh thần kinh, hợp đồng đều ký rồi, mơ tưởng công ty lại đổi phòng đi!
Cho nên Liễu Tâm Tâm đang cùng người đại diện Hiroshi Fujiki của nữ minh tinh Nhật Bản vừa uống cà phê, thuận tiện"よいよい" ( yoi yoi = tốt tốt) bàn bạc một chút về những hành vi trên của diva.
"Furiki tiên sinh, cà phê có hợp ý của ngài không?" Bày ra nụ cười ngọt ngào siêu cấp chuyên nghiệp, Liễu Tâm Tâm tao nhã mở miệng nói.
"Liễu tiểu thư quả nhiên có thú thưởng thức thật phi phàm, cà phê này uống ngon thật. Cám ơn." Người đàn ông Nhật Bản đa lễ, Fujiki tiên sinh không ngừng gật đầu.
Đàn ông Nhật Bản rất thích thưởng thức mỹ nhân, ông Furiki lớn mật nhìn chăm chú nàng. Mặc dù ở Nhật Bản, nhưng cũng cực khó mà gặp được mỹ nhân hội tụ đủ sự duyên dáng mà lại mang khí chất cổ điển của giống như Liễu Tâm Tâm, càng không nói đến nàng lại có thể phát âm rõ ràng tiếng Nhật. Nghe nàng nói chuyện, đã say một nửa. . . . . .
"Mấy ngày nay ở Đài Loan đã quen chưa?" Liễu Tâm Tâm nhấp một ngụm cà phê, khách khách khí khí hỏi.
"Đương nhiên." Hiroshi Fujiki gật đầu một chút, trong lòng vẫn thầm tán thưởng vẻ đẹp của Liễu Tâm Tâm như trước.
"Người Đài Loan thật thân thiện, tôi rất vui."
"Như vậy, tôi nghĩ chúng ta có thể nói đến chuyện tiểu thư Tao Momoko đưa ra yêu cầu đổi phòng rồi." Liễu Tâm Tâm ngoài mặt ngoài nhàn nhã mở miệng, trong lòng kỳ thật là bốc hỏa lớn đến không chịu được! Nếu không vì duy trì hình tượng, nàng đã sớm chửi ầm lên rồi.
Tên giặc lùn, cái mũi nhỏ, đôi mắt nhỏ, cái miệng nhỏ, lòng dạ hẹp hòi keo kiệt,. . . . Liễu Tâm Tâm mỗi lần nhìn thấy Tao Momoko kia sẽ thầm mắng ít nhất vài lần, hoàn toàn quên chính mình cũng có một phần tư huyết thống Nhật Bản.
"Liễu tiểu thư, về điểm ấy, tôi thật sự cảm thấy có lỗi." Fujiki thiệt tình nói. Hắn cũng không dự đoán được Tao Momoko lại khó chiều như vậy. Tuy rằng Tao Momoko luôn luôn khó chiều, nhưng là rất ít khi làm loạn khi ký đã kết hợp đồng như vậy. Lần này cố tình gây sự như vậy, cũng đã phá huỷ hết hình tượng của hắn.
"Như vậy, có thể phiền Fujiki tiên sinh nói hộ với tiểu thư Tao Momoko một câu được không?" Người đại diện thoạt nhìn thực thành tâm thành ý nói, khiến Liễu Tâm Tâm cũng chỉ dám lịch sự yêu cầu nội bộ bọn họ tự dàn xếp.
Cái nhỏ giặc lùn kia lại tiếp tục muốn làm tới, nàng cũng không nể tình mà dùng hình phạt riêng! Thật sự là siêu cấp giặc lùn, mấy ngày liền kính ngữ* cũng không dùng, một chút cũng không có lễ nghi văn hóa duyên dáng của Nhật Bản! (ở tiếng nhật có kính ngữ là ngôn từ thể hiện sự tôn trọng của người nói với người nghe, con bé minh tinh này không dùng kính ngữ=> rất xấc láo đấy)
"Đương nhiên!" Fujimoto thực thành khẩn đồng ý. Mỹ nhân đã mở miệng , huống chi là đã biết đó là sai phạm, hắn tất nhiên là phải tự mình xử lý mấy vấn đề này rồi.
"Phiền Fujiki tiên sinh rồi." Liễu Tâm Tâm dịu dàng mỉm cười nói lời cảm ơn. Cười như vậy, lại làm rung động ba hồn bảy phách Fujiki.
"Không có." Hắn nhanh chóng uống ngụm cà phê, lấy lại tâm trí, lập tức lại mở miệng, "Xin hỏi Liễu tiểu thư đã kết hôn hay chưa?" Tâm trí đã ổn định, hắn còn lấy dũng khí muốn thâu tóm trái tim mỹ nhân. Liễu Tâm Tâm lắc đầu một cách tự nhiên. Tuy rằng không rõ đối phương vì sao lại hỏi như vậy, nhưng là kết hôn? Nghe thật là xa xôi. . . . . . cảm giác dường như có chút kinh khủng, tự nhiên cảm thấy một khi mình đã kết hôn liền không còn là mỹ nữ khí chất nữa. . . . . . Ừm, nàng không thích, cứ cùng Bạch Bằng Triển kết giao như vậy là được, nàng vẫn không có khát vọng kết hôn đâu!
Làm sao Fujiki tiên sinh lại hỏi như vậy chứ? Chẳng lẽ hiện giờ thoạt nhìn dáng vẻ nàng rất giống thiếu phụ luống tuổi có chồng hay sao? Liễu Tâm Tâm suy nghĩ thực khẩn trương.
"Như vậy, xin hỏi tôi có thể theo đuổi cô được không?" Nhật Bản quả nhiên là dân tộc đa lễ, ngay cả tán gái cũng hỏi trước! Thấy trên mặt Fujiki hiện lên vẻ tươi cười tự tin, nghe hắn lớn mật tuyên bố, Liễu Tâm Tâm hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Hả. . . . . . Tại sao lại có thể như vậy?
"Tôi có bạn trai rồi." Liễu Tâm Tâm nhanh chóng lắc đầu.
"Không sao, chỉ cần Liễu tiểu thư còn chưa kết hôn, tôi còn có cơ hội." Lúc này, tính tình bá đạo của nam giới Nhật Bản đã biểu lộ hết ra không sót chút gì.
"Cái gì?" Liễu Tâm Tâm kinh ngạc kêu to. Đây là cái lý luận gì vậy? Chẳng lẽ nàng không kết hôn, liền nhất định phải để hắn theo đuổi sao? Tự tin như vậy? Nghiễm nhiên coi nàng là phụ nữ không nguyên tắc như vậy sao? Chẳng lẽ nàng đã quên cuộc thảm sát Nam Kinh cùng sự sỉ nhục của chế độ thực dân Nhật Bản đã thống trị hay sao? Cho dù nàng có một phần tư huyết thống Nhật Bản đi nữa, cũng không đại biểu cho việc nàng cũng bị lũ tiểu giặc lùn khốn kiếp theo đuổi! Huống chi nàng đã có bạn trai rồi nữa chứ! Cơ hội? Nếu cho tên giặc lùn tự đại này cơ hội thì có phải là hạ tiêu chuẩn thấp rồi không!
Thế nhưng, Hiroshi Fujiki vừa nói phải theo đuổi nàng, liền thật sự theo đuổi ngay.
Gần như cứ hai ngày lại tặng một bó hoa tươi cùng thơ tình, hoàn toàn lộ liễu trắng trợn, khiến cho từ trên xuống dưới công ty đều biết có người này theo đuổi. Ngay cả Liễu Tâm Tâm cũng bị hù dọa. Người trong công ty phản ứng lớn nhất, đặc biệt là những người biết mối quan hệ của Liễu Tâm Tâm cùng Bạch Bằng Triển, hơn nữa lại vừa đúng lúc Bạch Bằng Triển xuất ngoại chụp một số ngoại cảnh để sau này có thể làm thành tư liệu làm photoshop trên máy tính. Hiroshi Fujiki thừa dịp người ta đi vắng, hành vi thật sự rất trắng trợn.
Về phần Liễu Tâm Tâm, chuyện này, tuy rằng nàng cũng không thích Hiroshi Fujiki nhưng cảm giác được người ta điên cuồng theo đuổi cũng không tồi. Ít nhất bù lại cho nàng lúc trước không được Bạch Bằng Triển thật sự theo đuổi. Ha hả ha hả ha hả ha hả a. . . . . . Cảm giác được theo đuổi thật sự rất hay nha! Cho dù đối tượng không phải là người mình thích, nhưng không có cá, tôm cũng được, ít nhất như vậy mới giống cảm giác được người ta yêu điên cuồng chứ!
Nhưng chính loại thái độ này của Liễu Tâm Tâm lại khiến mọi người lo ngại. Phần đông nữ nhân viên đều hy vọng Liễu Tâm Tâm chia tay với Bạch Bằng Triển, nhưng mà các nàng cảm thấy người đàn ông vàng độc thân không nên bị đá, lại càng không nên bại dưới một tên đại diện cho con bé giặc lùn kia!
"Cậu có biết hiện giờ cậu đang làm gì không?" Đinh Tiểu Ưu lạnh lùng nhìn cái đầu Liễu Tâm Tâm đang chôn trong bó hoa ngửi ngửi mùi thơm, không khách khí đưa ra câu hỏi.
"Ngửi hoa thôi!" Liễu Tâm Tâm ngẩng đầu, cười hì hì nói.
"Tiểu Ưu, sao cậu lại đột nhiên xuất hiện vậy? Muốn ngửi thử không? Rất thơm đó!"
"Cậu có biết cậu sắp gặp tai vạ đến nơi rồi không hả?" Đinh Tiểu Ưu mở miệng hỏi tiếp.
"A? Vì sao?" Liễu Tâm Tâm vô cùng kinh ngạc. Tại sao lại có thể như vậy chứ? Ngửi hương hoa xảy ra chuyện gì sao? Chẳng lẽ hoa này có độc? Nàng chỉ biết cái tên giặc lùn kia thật xấu tính! Nói phải theo đuổi nàng, nhưng thật ra là muốn hạ độc hại nàng. . . . . . Trách không được vẫn tặng nàng hoa! Ngày đó còn trưng ra bộ dạng không thể không ăn nàng nữa chứ. . . . . . đáng giận thật!
Thấy biểu hiện khẩn trương của Liễu Tâm Tâm, Đinh Tiểu Ưu chỉ biết, cô gái này trăm phần trăm lại đang suy nghĩ cưỡi mây đạp gió. Đinh Tiểu Ưu tức giận nói, "Không phải là hoa có độc, yên tâm đi!"
"May quá!" Liễu Tâm Tâm thở phào, lập tức lại ngây ngô hỏi
"Vì sao lại có tai vạ đến nơi?" đại não của nàng chỉ dùng để xử lý sinh hoạt ung dung chứ còn mọi việc thì..., tự nhiên nàng có của ngon vật lạ, nàng thực sự không có tâm tư để ý tới cái khác.
"Cậu thực sự không biết?"
"Biết cái gì?"
"Cậu không nên đang có Bạch Bằng Triển là bạn trai, lại đi nhận hoa của tiểu quỷ Nhật bản kia!" Đinh Tiểu Ưu nhìn bó hoa Liễu Tâm Tâm đang cầm trên tay.
"Vì sao? Như vậy không tốt sao?" Liễu Tâm Tâm không hiểu.
"Có người muốn theo đuổi mình, mình đem hoa trả lại không phải rất tổn thương người ta sao?" Hơn nữa từ sau khi Bạch Bằng Triển xuất hiện, đã rất lâu nàng không được hưởng thụ mùi vị có người theo đuổi rồi.
"Thế nhưng cậu có bạn trai rồi! Lẽ nào cậu không thương Bạch Bằng Triển sao?"
"Ái nha! Thế nhưng mình nhận hoa thì có quan hệ gì?" Liễu Tâm Tâm vẫn không hiểu.
"Bởi vì trong mắt người khác, cậu sẽ bị cho là lăng nhăng!" Đinh Tiểu Ưu đột nhiên đau đầu quá -- vì sao bạn tốt của nàng về phương diện chồng con lại ngố đến muốn chết như vậy nhỉ?
"Cái gì?!" Liễu Tâm Tâm khẩn trương kêu to. Nàng không phải không thương Bạch Bằng Triển a! Nàng chỉ thích cảm giác có người theo đuổi mà thôi...
Việc này làm sao bây giờ? Liễu Tâm Tâm còn chưa kịp nói ra miệng, Trần Nhâm Trung cũng đã chạy vào nói suy đoán trong lòng vài ngày nay.
"Tâm Tâm, hôm nay nhất định tôi phải hỏi cho rõ ràng --có đúng là cô đáp lại tên tiểu giặc lùn kia hay không?"
"Toàn bộ công ty đều đang suy đoán." Đinh Tiểu Ưu ở bên cạnh liền bổ sung.
"Cái gì? !" Liễu Tâm Tâm hổn hển kêu to. Ai nói nàng thích tên giặc lùn đó? Tin đồn nhảm a! Chỉ là tin đồn...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT