Bóng tối bao trùm cả thành phố, tiếng gió lạnh như muốn cứa vào những cõi lòng cô đơn, tại một căn biệt thự lớn và có vẻ như có một nhận vật thế lực đang ở đây, hàng trăm người đàn ông áo đen đứng canh gác nghiêm ngặt.
Một ông già khoảng 60 tuổi đang ngồi trên chiếc ghế phía sau bàn làm việc, ông nhâm nhi điếu thuốc trên môi, căn phòng rất tôi tựa hồ cũng chỉ có ánh sáng của trăng, một người đàn ông mặt vest đen bước vào cung kính cuối đầu, “Thiên lão đại, thiên chủ đã về.”
Người đàn ông nghiêm nghị cất tiếng, “Gọi nó vào đây.”
Người đàn ông cuối đầu lui ra, khoảng chừng năm phút sau, từ phía cửa, một người đàn ông bước vào, vừa nhìn thấy ánh sáng trong căn phòng quá yếu liền giơ tay bật đèn, ánh sáng trong căn phòng rọi lên khuôn mặt của người đàn ông đứng ở cửa, anh ta có một gương mặt baby nhưng lại trưởng thành hơn rất nhiều, ánh nhìn của anh khiến người khác ấm áp, “Cha, sao không bật đèn?”
Giọng nói ấm áp và trầm thấp của hắn vang lên, hắn đi đến bên sofa ngồi xuống.
“Không dám đối mặt với tất cả, tự dưng sẽ có cảm giác sợ ánh sáng.” Ông lão nhàn nhạt trả lời.
Hắn nhìn ông lão, nhíu mày hỏi, “Không dám đối mặt? vì sao?”
Ông lão nhìn hắn, “Vì sao? Còn không phải vì con?, con vì một đứa con gái mà hai lần giết chết người của mình, vì cô ta mà con giết sát thủ đắc lực ta phái đi, cũng vì cô ta mà con giết đi con cờ mạnh của chúng ta là Trần Lâm, Thiên Nhiễm, con đang suy nghĩ cái gì trong đầu vậy?”
Thiên Nhiễm đứng lên đến bên cạnh cửa sổ, “Con đã từng nói, tất cả những người muốn làm hại Thanh Băng điều phải chết, Trần Lâm đã nghe lệnh của cha mà giết cô ấy một lần, cha nghĩ con sẽ cho hắn sống?”
~Rầm~ Ông lão đập bàn đứng dậy, chỉ tay vào Thiên Nhiễm, “Con, con nhất định phải vì một đứa con gái mà chống đối ta?”
Thiên Nhiễm quay lại, không có bất kì sự sợ hãi nào mà nhìn thẳng vào mặt cha mình, “Vì cô ấy, cho dù có chống đối với cả thế giới con cũng đồng ý.”
“Con, con…tại sao con lại cố chấp như vậy? Con cũng đã nhìn thấy rồi, lúc ở trên tàu là ai đã cùng sống cùng chết với cô ta? Cô ta đã có Đài Phong rồi, con nên chấm dứt giấc mộng của mình đi, không chiếm được thì phải huỷ diệt, đó là nguyên tắc trong cuộc sống.”
Thiên Nhiễm vội cắt ngang lời, “Cha sai rồi, đó là ích kỉ không phải yêu, cả đời cha không bao giờ hiểu tình yêu là gì.”
“Con, sao ta lại có đứa con như con chứ? Cút ra ngoài, cút!.”
Thiên Nhiễm không nói hai lời mà đi thật nhanh ra ngoài, anh về phòng của mình ngồi lên lan can nhìn ra bên ngoài, ánh mắt hắn tựa hồ như chứa một nỗi buồn xa xăm…Vậy đó, hắn là đã yêu người con gái đó suốt tám năm, là hắn đã đứng phía sau nhìn theo bóng dáng người con gái đó, âm thầm bảo vệ cô ấy. Hắn không cần cô báo đáp hắn hay yêu hắn, hắn chỉ cần cô không từ chối sự bảo vệ của hắn vì đó, chính là mục tiêu sống duy nhất của cuộc đời hắn, Thiên Nhiễm muốn cô hạnh phúc, cho dù…hạnh phúc của cô không có phần hắn, hắn vẫn mong cô hạnh phúc.
-Bệnh viện-
Hai ngày nay Thanh Băng luôn ở bệnh viện chăm sóc cho Đài Phong, Đài Lạc nghe tin con trai bị thương cũng lo lắng mà chạy đến nhưng Thanh Băng cản lại, cô chỉ nói anh chỉ bị thương nhẹ nằm viện vài ngày sẽ khỏi.
Thanh Băng ngồi cạnh giường bệnh nhìn anh, đã hai ngày nay anh vẫn chưa mở mắt một lần, đột nhiên Thanh Băng nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ, “Là ai?”
~Xoạt xoạt~ tiếng bước chân như muốn tránh mặt vang lên..
Thanh Băng đứng lên đuổi theo, mấy ngày nay cô biết luôn có người theo dõi cô nhưng vì cô không cảm thấy người này muốn hại mình nên cũng để yên xem hắn làm trò gì.
Thiên Nhiễm bỏ chạy thật nhanh nhưng Thanh Băng cũng không kém, cả hai một trước một sau mà đuổi theo, hai thân ảnh phi nhanh trên đường, Thanh Băng quyết xem người này là ai.
~Keng~ người ở phía trước làm rơi một vật, Thanh Băng dừng lại cầm vật đó lên xem, cô ngỡ ngàng khi nhìn thấy… đó là một chiếc nhẫn, trên đó có một kí hiệu quen thuộc đó là hình dấu X do chính cô khắc lên…
Bóng người đàn ông đã biến mất từ lúc nào, Thanh Băng cũng không còn sức để đuổi theo, ô đang nghĩ xem người này là ai? Chiếc nhẫn này… là của cô làm nhưng….cô cũng chỉ trao cho duy nhất một người, không lẽ…
Thanh Băng ngạc nhiên nhìn hướng người đàn ông đã mất bóng, cô thì thầm khẽ nói, “Chẳng lẽ là anh? Tiểu Nhiễm…”
Đứng mất hồn một lúc lâu Thanh Băng mới rời đi, cho đến khi cô đi hẳn, từ trong góc khuất, một người đàn ông bước ra, hắn chưa rời đi, khi phát hiện mình làm rơi chiếc nhẫn đó hắn đã muốn lấy lại nhưng… khi nghe cô gọi hai tiếng tiểu Nhiễm hắn lại rất vui mừng mà quên cả trời đất, cô còn nhớ hắn, hóa ra cô còn nhớ tới một người là hắn…
Thanh Băng bước về nhà, cô ngồi trước cửa sổ, tay vẫn cầm chiếc nhẫn hình chữ X, làm sao cô quên được…
Người đó, chính người đó đã thay đổi cô…
Người đó, chính người đó đã tiếp cho cô sức mạnh…
Người đó, chẳng lẽ vẫn luôn kề cận bên cô bấy lâu nay?
Trên đời này, ngoại trừ Đài Phong, chỉ có hai người đàn ông khiến cô khắc sâu vào trong tim đó chính là cha cô và tiểu Nhiễm…
Tiểu Nhiễm, có phải anh không? Thật ra anh vẫn luôn bên em có phải không? Tại sao anh không gặp mặt em?
Thanh Băng nhìn ra khung cảnh bên ngoài, cô vẫn còn nhớ..
Tám năm trước, khi cô chỉ mới 8 tuổi...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT