Phần lớn con người tiến hoá trong một môi trường diễm tình giữa gia đình và công việc của mình… Họ sống ở một lãnh thổ hiền hoà nằm ngoài cái xấu và cái tốt. Họ bị chấn động thực lòng trước cảnh một người khác giết người. Nhưng cùng lúc đó chỉ cần bước ra ngoài lãnh thổ êm đềm đó là họ trở thành những tên sát nhân mà không biết tại sao
_Khách sạn Eleo_
Thanh Băng đứng trước cửa sổ tay cầm một ly rượu vang đỏ, cô đang ở tẩng 14 của khách sạn Eleo- Một khách sạn lớn nhất ở Brasil.
Thanh Băng, Minh Khuê và Ái Linh chung một phòng, Ái Linh ngồi chăm chú nhìn vào Ipad còn Minh Khuê đang tắm ở bên trong.
~Cộc, Cộc.~ tiếng gõ cửa bên ngoài phòng, Ái Linh bỏ Ipad xuống nhìn thoáng qua Thanh Băng cô vẫn đứng không quay lưng lại, Ái Linh ra mở cửa . Văn Vĩ đứng ở bên ngoài, cửa vừa mở anh ta cầm hai túi đồ ăn đi vào.
“Ăn chút gì đi, tí nữa mới có sức vào rừng.”- Văn Vĩ tươi cười nhìn Thanh Băng: “Chị… chị Thanh Băng, chị cũng ăn đi.”
“Ra ngoài.”- Giọng nói trong trẻo không mang chút hỗn tạp nào của Thanh Băng vang lên. Cô từ từ quay lại nhìn Văn Vĩ.
Văn Vĩ đứng đơ người ra một lúc sau đó mới hiểu, trước giờ bà chị huyền thoại của anh ta không thích trong phòng mình có mùi thức ăn. Anh ta quên mất điều này vội mỉm cười sau đó kéo tay Ái Linh đi ra ngoài nhưng trước khi đi còn quay đầu lại cười cười: “Tí nữa chị với Minh Khuê cũng xuống ăn đi.”
Sau khi Văn Vĩ đi, Thanh Băng đi tới ghế sofa ngồi xuống nhìn vào Ipad của mình.
Trên màn hình có 48 điểm sáng, trong đó 35 điểm màu xanh lần lượt hiện tên của 35 thuộc hạ, 13 điểm màu đỏ lần lượt để tên nhóm người Thanh Băng, Đài Phong, Tuấn Khải, Minh Khuê, Ái Linh, Văn Vĩ, Hoài Minh, Tử Hạo, Thiên Ân và Tứ Long.
Đây là thiết bị định vị mà cô đã bảo Tứ Long âm thầm gắn trên phía sau lỗ tai của bọn họ. Thiết bị này định vị rất tốt cho dù gặp nước, đây là do tổ chức mafia sản xuất để theo dõi thành viên trong tổ chức, lúc trước Henry cũng ‘có lòng’ giao cho cô một lô hàng nhưng tới giờ mới sử dụng. Thanh Băng gắn thiết bị này trên người bọn họ không phải là để xem ai gặp nguy hiểm trong lúc vào rừng Amazon thì cứu, mà là để theo dõi xem bọn họ có đi đúng lộ trình hay không, Trịnh Thanh Băng trước giờ không cứu những kẻ vô dụng, nếu mạnh thì sau chuyến đi này sẽ sống còn không được tích sự thì chết là lẽ thường.
Trên màn hình, những chấm sáng rải rác khắp mọi nơi nhưng nhóm 13 chấm đỏ thì có 11 chấm đang tụ họp dưới vườn hoa của khách sạn chắc là đang ăn tối còn 2 chấm còn lại là cô và Minh Khuê đang ở trên phòng.
Minh Khuê đi từ bên trong ra thấy Thanh Băng ngồi trên sofa, rồi nhìn xung quanh không thấy Ái Linh.
“Linh nhi đâu?”
“Đi ăn. Chuẩn bị đi.”
Minh Khuê gật đầu, sau đó trang điểm nhẹ rồi cùng Thanh Băng đi xuống.
Nhóm Tuấn Khải đang nướng thịt nướng rất vui vẻ, thấy Thanh Băng và Minh Khuê tới thì dọn hai chỗ ngồi.
Thanh Băng vùa ngồi xuống thì Hoài Minh đã cầm một miếng thịt nướng đi tới đưa cho Thanh Băng: “Lão đại, ăn đi là tớ nướng đấy.”
Thanh Băng vừa định nhận lấy thì một miếng thịt khác hiện ra trước mặt, cô quay qua nhìn Đài Phong đang dùng ánh mắt rực lửa với Hoài Minh thì bật cười.
Hoài Minh cũng rất thông minh, anh ta nhanh chóng đưa miếng thịt trong tay cho Minh Khuê và ngồi kế bên, Thanh Băng nhận lấy thịt trong tay Đài Phong rồi ăn.
“Ngày mai vào rừng rồi, nghe nói rừng Amazon nhiều thú dữ lắm.”- Ái Linh ngồi kế Văn Vĩ vừa ăn vừa nói.
“Luật sư như tôi cũng phải vào rừng cùng mọi người cơ đấy.”- Thiên Ân càu nhào.
Đài Phong vừa cười vừa nói: “Cậu vào chung để khi đám thú dữ giở thói du côn thì có cậu đứng ra nói lý lẽ.”
Thiên Ân cầm cục đá dưới chân ném Đài Phong: “Cậu đừng có nói bậy, tớ như vậy mà đi nói lý với thú dữ à?”
Tuấn Khải cười nói: “Ai cũng biết luật sư Thiên Ân nổi tiếng năm châu, đến cảnh sát Brasil còn phải nể vài phần thì nói chi đám thú dữ kia, không chừng khi nghe cái tên Trần Thiên Ân của cậu bọn chúng sẽ sợ đến nổi quên cả ăn thịt người.”
Thiên Ân ngẩn cao đầu có vẻ rất đắc ý: “Chứ còn gì nữa, đại danh của bổn luật sư phải nói là đến thú cũng phải sợ”
Cả đám người Tuấn Khải bật cười đến ra nước mắt, ngay cả Thanh Băng, Đài Phong và Tứ Long thường ngày trầm tính là thế nhưng cũng bật cười thành tiếng trước sự ‘ngây thơ’ của Thiên Ân.
Thiên Ân dường như nhận ra được mình vừa bị nói xỏ thì tức đến xanh mặt, chỉ vào Đài Phong và Tuấn Khải: “Cậu, các cậu chơi tôi? Hai tên chết bằm này.”
Thiên Ân rượt đánh Tuấn Khải và Đài Phong nhưng chẳng bắt được tên nào.
“Luật sư Thiên Ân đã bắt đầu ngang hàng với thú rồi.”- Đài Phong cũng mỉm cười khiêu khích.
Rượt thì không lại Thiên Ân bắt đầu lấy đá chọi 2 người kia.
Mọi người điều cười đến nổi suýt rụng cả răng, ba chàng trai này tài hoa là thế, lạnh lùng là thế nhưng trước mặt những người thân thì họ lại không khác gì những đứa trẻ tinh nghịch.
Nhóm người Tứ Long nhìn nhau sau đó quay qua nhìn Thanh Băng đang cười, họ theo lão đại nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên thấy cô cười thoải mái đến như vậy, không phải nhếch miệng hay cười lạnh mà là nụ cười của sự vui vẻ. Có lẽ…. Thiên Long Bang thật sự đã cướp đi những ngày thơ ấu mà một đứa trẻ nên có của Thanh Băng, và cũng cảm ơn ông trời khi đã cho cô sống lại một lần nữa để hoàn thành những đoạn kí ức còn đang dang dở kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT