Trịnh Thanh Băng mơ hồ có ý thức trở lại,cô đang nằm trên 1 chiếc giường rất mềm mại,cô nhìn xung quanh,đây là một căn phòng rất đẹp,rộng và sang trọng.
Cô cố gắng nhớ lại,khi đó cô cùng Trần Lâm vào bàn chuyện về đợt vũ khí kế tiếp trong lúc bàn chuyện bổng nhiên căn biệt thự phát nổ,người của Trần Gia đã chừa lại đường thoát nên họ không bị gì cả nhưng…thuộc hạ của cô lại bị nạn có người chết có người bị thương,trước đó Tứ Long vẫn đứng ngoài cửa nên chắc bọn họ chỉ bị thương nhẹ.Còn cô ngồi ngay vị trí đặt bom nên đã bị nổ đến xương cốt không còn.
Nhớ ra mọi chuyện,cô lập tức nhìn xung quanh với ánh mắt đầy cảnh giác.Đây là đâu? Không phải mình đã chết rồi sao? Cô đứng lên đi một vòng căn phòng,căn phòng này khá sáng sủa,và đẹp,có đầy đủ các thiết bị hiện đại,Tivi,máy tính,máy lạnh,tolet riêng tủ lạnh,tủ sách chứa đầy những cuốn truyện tranh Doremon,Cô Bé Nhí Nhảnh… gì thế này? Cô chưa bao giờ tưởng tượng mình lại nhìn thấy những loại sách ngây thơ đến thế.Tình cờ cô đến trước gương thì mọi thắc mắc trong lòng cô đã được giải bày.
Người trong gương,dung mạo diễm lệ,có đôi mắt to và đen lay láy,sóng mũi cao và gọn,đôi môi anh đào chúm chím người trong gương sẽ là 1 tuyệt sắc giai nhân nếu không quá xanh xao và yếu ớt.
Cô giật mình,thì ra là cô được trọng sinh.Những chuyện này trước đây có chỉ xem là trò cười nhưng không ngờ bây giờ lại xảy ra trên bản thân cô.Nếu cô trọng sinh vậy đây là đâu? Cô hiện giờ là ai? Thân phận là gì ? Còn nữa,tại sao thân thể này của cô lại chết?
Hàng loạt câu hỏi được đặt ra trong đầu,cho tới khi Trịnh Thanh Băng nhìn thấy 1 hộp thuốc an thần bị sử dụng với liều lượng quá liều đặt trên bàn thì cô mới phát hiện ra,thì ra chủ nhân của thân thể này của cô tự tử.
Trịnh Thanh Băng mở cửa phòng,ánh mắt đầy cảnh giác nhìn xung quanh,nơi cô đang ở là trên lầu,cô đi xuống cầu thang thì gặp một người phụ nữ trung niên mặc một bộ đồ nâu đi đến cạnh cô: “Tiểu thư,người có cần dùng gì hay không?”
Trịnh Thanh Băng nhíu mày nhìn người đàn bà trước mắt,bà ta tuổi tác khoảng 40 trên mặt đã lộ ra nếp nhăn,đường nét trên gương mặt bà ta khá hiền hậu,bà ta gọi cô là tiểu thư,vậy chắc là người làm trong nhà.
“À,tôi muốn uống trà.”-Trịnh Thanh Băng nói.
“Dạ,tiểu thư ngồi đợi,tôi sẽ lập tức đi làm.”-người đàn bà kia lui xuống.
Trịnh Thiên Băng đi men theo hành lang tới phòng khách,căn biệt thự khá rộng,có rất nhiều vệ sĩ và người làm người nào gặp cô điều cuối đầu cung kính nói: “Tam Đại Tiểu Thư”
Trong phòng khách Thanh Băng nhìn thấy một người con trai khoảng 20 tuổi đang ngồi nhìn vào Ipad tay đeo MP3,bộ dạng anh ta không được chững chạc cho lắm.Ngũ Quan cân đối,dáng người thì đủ tiêu chuẩn người mẫu,có điều ở trong lòng anh ta còn có một cô gái tóc đỏ,ăn mặt rất thiếu vải lại có thân hình nóng bỏng gương mặt nũng nịu nhìn anh ta.
và 2 người con gái, 1 người đang ngồi ăn đào,hình như đang xem tài liệu gì đó. Cô có dáng vẻ rất chăm chú khá giống con mọt sách.Ngũ Quan dễ nhìn,khá trong sáng,dáng người khoảng 1m65.
Nhìn thấy Trịnh Thanh Băng bước vào,3 người liền ngẫn đầu nhìn,chàng trai nhìn thấy Thanh Băng chỉ nhìn qua một cái rồi lại cấm đầu vào Ipad,Cô gái tóc đỏ trong lòng anh ta thì khá hoảng hốt như là nhìn thấy ma hiện hình vậy.Người con gái ngồi sofa lại ngoắt Thanh Băng về phía mình,cô ta nở nụ cười ngọt ngào: “Thanh Thanh,lại đây ngồi.”
Thanh Băng đang thu hết những biểu hiện của mọi người vào trong mắt nên không để ý đến câu nói của cô gái.Với lại,Thanh Thanh là ai cô đâu biết.
“Trịnh Thanh Băng,mau đến đây ngồi”-Cô gái lớn giọng.
Trịnh Thanh Băng quay lại nhìn cô gái,cô khẽ nhíu mày.Trịnh Thanh Băng?thì ra thân thể này cũng tên Trịnh Thanh Băng mà người thân thường gọi là Thanh Thanh.Thanh Thanh? cái tên thật khó nghe.Cô bước tới chỗ cô gái kia ngồi xuống.
“Nè,ăn đào đi mới hái trên cây xuống.”-cô gái đưa dĩa trái cây trước mặt Thanh Băng,Thanh Băng lấy một miếng.
“Sao vậy? Hôm nay sao im ru vậy? Có chuyện gì nói chị 3 nghe.”-Cô gái hỏi,giọng nói đầy lo lắng.
Chị 3?thì ra đây là Nhị Đại Tiểu Thư của căn biệt thự này.: “không có gì,chỉ thấy hơi mệt,buồn ngủ chút thôi.”
Thanh Băng quả thật thấy buồn ngủ bởi vì thân thể này vốn dĩ chịu sự tác động của thuốc an thần một thời gian,tuy rằng đã dần hết thuốc nhưng vẫn còn rất mệt.
“Tam Đại Tiểu Thư,trà của cô.”-Người đàn bà khi nãy cung kính đặt ly trà trước mặt Thanh Băng.
~Choang~ người con gái tóc đỏ ngồi trong lòng làm đổ ly nước của cô ta,khiến ly thuỷ tinh rơi xuống đất vỡ tan tành.
“Đại Ngọc,em sao vậy?làm trò gì vậy?”-Người con trai không vui nói.
“Anh Tuấn Khải,em xin lỗi…”-Cô gái tên Đại Ngọc ríu rít xin lỗi.
“Đứng đó làm gì? Mau dọn dẹp đi”-Tuấn Khải quay qua quát với đám người làm.
“Dạ,Đại Thiếu Gia.”-2 người làm tiến lên lau dọn.
Trịnh Thanh Băng quan sát cô gái tóc đỏ tên Đại Ngọc này,ngay từ lúc đầu nhìn thấy cô thì cô gái này đã hoảng hốt như gặp được ma vậy. Rốt cục cô và cô ta có quan hệ gì? Còn người con trai tên Tuấn Khải,chắc là anh trai của cô và người con gái ngồi kế cô.
“Đúng là cô gái không có giáo dục,đến nhà người khác mà làm vở đồ như vậy.”-cô gái ngồi cạnh Thanh Băng dùng giọng điệu chua chát nói.
“Anh,người ta đã xin lỗi rồi sao cô ấy cứ chấp nhặc vậy?”-Đại Ngọc nũng nịu trong ngực của Tuấn Khải.
Tuấn Khải vẫn chú tâm vào Ipad: “Minh Khuê,em cũng đừng nhỏ nhặt như vậy,chỉ vỡ có một cái ly thôi có Cần làm to chuyện không?”
“Anh hai,con nhỏ này thật sự không xứng đáng bước vào nhà chúng ta,hôm nay nó ngồi tại đây là một đặc ân lớn với nó cũng là sự sỉ nhục lớn đối với chúng ta rồi.”-Minh Khuê nói,giọng nói đầy phẫn nộ.
“Anh cảnh cáo em,xét về thân phận Đại Ngọc là bạn gái anh cũng là chị gái em.Tốt nhất em đừng quá đáng.”-Tuấn Khải nghiêm giọng.
“Em quá đáng,cái gì mà quá đáng chứ? ‘Chị gái?’ Cô ta có tư cách sao?”-Nói rồi Minh Khuê kéo tay Thanh Băng lên lầu.
Ở trong phòng,Thanh Băng và Minh Khuê nói chuyện,Minh Khuê hỏi con cô trả lời.
“Thanh Thanh,vừa rồi em nói không khoẻ,bây giờ đỡ hơn chưa”-Minh Khuê dịu dàng hỏi,ngữ điệu khác hẳn với cái giọng nói chanh chua và tức giận lúc nãy.
“Đỡ hơn rồi.”-Thanh Băng gật đầu.
“Thật là,con nhỏ này chưa một ngày khiến chị và cha mẹ yên tâm.Từ nhỏ đã ốm yếu bệnh hoạn suốt.”-Minh Khuê cắn môi.
“Chị ba,sao anh hai lại nóng tính như vậy?”-Thanh Băng hỏi,cô cần phải khéo léo đặt ra câu hỏi sao cho không bị nghi ngờ cũng cần biết một chút về hoàn cảnh của cổ thân thể này.
Minh Khuê thở dài: “Em không biết sao?từ nhỏ tới giờ anh ấy luôn như vậy,vì con đó mà dám mắng cả em gái mình.”
“Vậy cha mẹ đâu.”-Thanh Băng hỏi
“Thanh Băng,em hỏi gì lạ thế?cha mẹ đã đi nghĩ mát ở Australia 3 ngày rồi còn gì? 2 ngày nữa mới về.”-Minh Khuê sờ trán cô: “em sao thế?có phải bệnh tới lú lẫn rồi không?”
“Không sao,em muốn ngủ.”-Thanh Băng nói.
“Được vậy em nghỉ ngơi đi.Minh Khuê đứng lên ra ngoài.
Thanh Băng ngồi ở trên bàn trang điểm nghỉ ngợi 1 số chuyện.
Cô gặp chuyện như vậy vậy thì bang Thiên Long và Trịnh Gia sẽ do ai quản lí,nếu là Tứ Long thì cô đặc biệt yên tâm về bọn họ.Còn nữa,Trần Gia định giở trò gì mà lại cả gan ám sát cô? Cô tuyệt đối không thể không điều tra vụ này,tuy nhiên hiện giờ cô phải khắc khe với cái thân thể gầy tong teo này.
Trong lúc suy nghĩ bất giác mắt cô nhìn qua laptop để trên bàn,chiếc laptop màu hồng trên đó còn dán những hình nhân vật Anime bắt mắt nhưng đối với Thanh Băng chỉ có là trẻ con,đúng là chủ nhân của cỗ thân thể này là 1 tiểu thư nhà giàu.
Cô mở màn hình Laptop.Nhìn thấy 2 mục. 1 mục mang tên ‘Thông tin”, mục còn lại mang tên ‘Nhật Kí’
Cô mở ra file thông tin về gia đình thì phát hiện file này cài mật khẩu.Nhưng nó không làm khó được Trịnh Thanh Băng cô,cô là ai? Lão đại của thế giới ngầm, là Băng Long (Con rồng Băng) mà mọi người kính sợ. Để ngồi lên được vị trí đó không phải chỉ nhờ vào vận khí, những loại hacker chuyên nghiệp cô đã từng học qua,mở mật khẩu máy tính? Trò trẻ con.
Bàn tay cô múa trên bàn phím liên tục nhập các dãy số lập trình dài đăng đẳng và rất khó nhớ chưa đầy 3 phút,mật khẩu đã hiện ra trên màn hình: “Hoàng tử Dương Minh Hạo.”
“Dương Minh Hạo?”- Trịnh Thanh Băng chậm rãi đọc từng chữ một,chàng trai này là ai? Xem ra cổ thân thể này rất thích anh ta.
Trịnh Thanh Băng mở file ‘thông tin’,Thì ra đây là thông tin sản lượng của toàn bộ tập đoàn Trịnh Thị.
Trịnh Thanh Băng nghiêm túc xem kĩ thông tin,thì ra Trịnh Thị là tập đoàn đá quý đứng thứ 2 trong top 10 thế giới sau Đài Thị,Trịnh Thị sản xuất các mặt hàng đá quý khá được ưa chuộng trong gần 2 năm gần đây,sản lượng đến tới hàng nghìn tỉ đồng.
Trịnh Gia ở tại Thành Phố Lâm.đây là sao? Từ Thành Phố Lâm ra tới thành phố Giang nơi ở kiếp trước của cô ít nhất phải đi nữa ngày mới tới.
Trong gia đình có 4 người con, 3 gái một trai.Con trai lớn là Trịnh Tuấn Khải,người thừa kế hợp pháp của tập đoàn.3 cô gái còn lại xếp theo thứ tự từ lớn đến nhỏ:
Trịnh Minh Khuê ( Nhị Đại Tiểu Thư nhà họ Trịnh )
Trịnh Thanh Băng ( Tam Đại Tiểu Thư nhà họ Trịnh )
Trịnh Ái Linh (Tứ Đại Tiểu Thư nhà họ Trịnh)
Đứng đầu nhà Họ Trịnh là Trịnh Lôi và Mộc Cát – Nam/nữ chủ nhân của nhà họ Trịnh.
Xem xong thông tin thì Thanh Băng phần nào hiểu rõ thông tin của nhà họ Trịnh.
Cô tiếp tục mở lên File ‘Nhật Kí’,thông tin bên trong khá là đầy đủ từ ngày 18/5 năm ngoái đến ngày hôm qua là 10/7/2015.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT