Hạ độc, là chuyện hạ lưu nhất trong giang hồ, cũng là thủ đoạn ti bỉ hạ lưu nhất, huống hồ lại là ở trong lúc luận võ làm như vậy, càng là cực kỳ ti bỉ.
Lần luận võ này, Anh Hùng Bảo vẫn chưa mời một người ngoài nào vào tham dự. Cho nên chuyện hạ độc chỉ có thể do người trong Bảo làm ra. Mà ở trong bảo, người có động cơ để làm chuyện này, sợ chỉ có mình Ngụy Dĩnh. Hơn nữa, mọi loại biểu hiện ngày xưa của hắn càng làm cho người ta thêm nghi ngờ.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi mũi nhọn đều chỉ hướng về phĩa mẫu tử Ngụy Dĩnh. Nhưng Tam Anh nhận ra chuyện này liên quan trọng đại, không thể khinh suất. Lại thêm chuyện Ngụy Khải trúng nhuyễn cốt tán mà bị thương, cho nên không hề kéo dài. Ổn định cảm xúc của mọi người xong, qua loa nói mấy câu kết thúc buổi luận võ.
Nhưng mà, đủ loại đồn đãi không hề chịu sự khống chế truyền ra bốn phía, ẩn chứa điềm xấu.
Lúc Tịch phu nhân trở lại được phòng, sắc mặt đã trắng như tờ giấy. Dưới cái thời tiết khô nóng này, ngón tay lại lạnh ngắt như băng. Triệu Nhan như thường lui tới nâng nàng lên, mang theo vẻ mặt dịu dàng, cụp mắt xuống.
Tịch phu nhân ngồi xuống bên giường, gắt gao lôi kéo tay Triệu Nhan, run giọng nói: “Nhan nhi, nên làm cái gì bây giờ… Nên làm thế nào mới được đây…”
Ngụy Dĩnh đứng lại, trên mắt đều là hận ý, “Nương! Chuyện tới nước này, người còn muốn che chở cho nàng?!”
Tịch phu nhân không nói chuyện, chỉ nỗ lực vặn tay Ngụy Dĩnh ra khỏi tay Triệu Nhan, nhưng cuối cùng vẫn không thể thắng nổi khí lực của hắn.
Vẻ mặt Triệu Nhan lại vẫn bình tĩnh như cũ, mang theo ý cười, nói: “Tam thiếu gia, không biết nô tỳ lại làm sai cái gì?”
Ngụy Dĩnh xoay người, cắn răng nói: “Ngươi đã làm cái gì tự trong lòng ngươi biết rõ!”
Ý cười của Triệu Nhan cũng chưa biến mất, trong thanh âm lại có chút hờ hững, “Nô tỳ cái gì cũng không làm…”
“Chuyện tới bây giờ, ngươi còn muốn chống chế?” Ngón tay Ngụy Dĩnh tăng thêm một phần lực đạo, giống như muốn bóp nát cổ tay nàng vậy, “Trừ ngươi ra, còn ai có thể làm ra cái chuyện hạ độc hạ lưu đó chứ?! Trừ ngươi ra, còn ai có thể vì mấy chuyện đó mà hại người?!”
Triệu Nhan ngước mắt, nhìn hắn, trầm mặc một lát, cười trả lời: “Tam công tử nói rất đúng, trong Anh Hùng Bảo đều là anh hùng, ngoại trừ nô tỳ, còn có ai có thể ti bỉ vô sỉ như vậy…”
“Hãy bớt sàm ngôn đi! Cùng ta tới gặp Tam Anh!” Ngụy Dĩnh hung hăng túm lấy nàng, đi ra ngoài.
“Đứng lại!” Tịch phu nhân kéo Triệu Nhan lại, “Là ta bảo nàng làm như vậy! Nếu con thật sự muốn truy bắt hung thủ, vậy thì bắt ta là được!”
Ngụy Dĩnh nghe thấy thế, càng thêm kích động, “Nương! Rốt cục nàng đã hạ mê dược gì cho người? Nàng liên tiếp hại người, giữ nàng lại bên người, sớm hay muộn cũng sẽ hại chính người đó!”
Tịch phu nhân rơi lệ, thanh âm thê thảm bi phẫn, “Cho đến hôm nay, người hại ta, là con!”
“Nếu như con chuyên tâm xử lý chuyện trong Bảo, dòng họ đã sớm đưa con lên ngôi bảo chủ, sao có thể để đến hôm nay, phải triệu Anh Dương về luận võ? Nếu như ngày thường con chăm chỉ tập luyện võ nghệ, hôm nay sao ta phải cho người đi hạ độc, giúp con chiến thắng?” Tịch phu nhân ôm lấy Triệu Nhan, khóc nói, “Hôm nay, nếu như con cố ý muốn mang Triệu Nhan đi, con và ta nhất đao lưỡng đoạn (Một đao cắt đứt). Coi như kẻ tiện tỳ là ta chưa từng sinh ra đứa con bất tài như con!”
Lời này, khiến Ngụy Dĩnh sững sờ tại chỗ, một lúc sau, hắn mới mở miệng, nói: “Con là đứa con bất tài?” Hắn không nóng không lạnh cười, “Được, coi như con bất tài! Nhưng ít nhất con cũng phân biệt được thiện ác! Mà hôm nay, con không thể dung thứ cho nàng làm chuyện ác được nữa!”
Ngụy Dĩnh nói xong, đẩy Tịch phu nhân ra, mạnh mẽ kéo Triệu Nhan, đi ra ngoài.
Tịch phu nhân vội vàng tiến lên, kéo hắn lại.
Đang lúc mấy người này lôi kéo dây dưa không nghỉ, Tam Anh Trương Kế Viễn xuất hiện ở cửa, khi nhìn thấy tình trạng này, hơi nhíu mày nói: “Văn Hi, sao có thể vô lễ như thế với phu nhân?”
Ngụy Dĩnh vừa nhìn thấy Trương Kế Viễn đi đến, liền kéo Triệu Nhan đến trước mặt hắn, nói: “Trương bá bá, nàng chính là người hạ độc!”
Trương Kễ Viễn nói: “Có chứng cớ không?”
Ngụy Dĩnh vẫn uất giận như cũ, “Trừ nàng ra thì còn có ai?”
Trương Kế Viễn nghe xong, thở dài. Hắn đi vào trong phòng, đóng cửa lại, nhìn thoáng qua Tịch phu nhân, nói: “Phu nhân, Khương Tích và La Võ đã bắt đầu truy tra hung thủ. Ngươi có cái gì muốn nói với ta không?”
Tịch phu nhân rưng rưng, “Ta…”
“Ta biết ngươi sốt ruột muốn phù trợ cho con, nhưng mà, hạ độc là chuyện rêu rao quá mức, lại còn chọc cho dòng họ và Nhị Anh bất mãn, quả thật không khôn ngoan…”
Lúc Trướng Kế Viễn nói ra những lời này, Ngụy Dĩnh kinh ngạc không thôi.
“Trương bá bá, người nói những lời này là có ý gì?” Ngụy Dĩnh kinh hãi nói.
Trương Kế Viễn nhìn hắn, bình tĩnh trả lời: “Ngươi là người thừa kế do chính bảo chủ quyết định, nếu không phải do dòng họ phản đối, ngươi đã kế vị rồi. Hiện tại, nảy sinh ra những chi tiết như Anh Dương hồi bảo, luận võ, chính là quyền lợi của ngươi đã mất. Hạ độc đúng là phương pháp hạ lưu nhưng phu nhân ra hạ sách này, cũng vì muốn giúp cho ngươi. Văn Hi, ngươi hiểu được những lời ta nói không?”
Ngụy Dĩnh hoàn toàn mờ mịt, nói không nên lời.
“May mà không có chứng cớ gì. Đợi tình hình yên ổn lại, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ lại sau.” Trương Kế Viễn không để ý đến Ngụy Dĩnh nữa, nói với Tịch phu nhân.
Tịch phu nhân gật đầu, trầm mặc.
“Trương Kế Viễn!” Ngụy Dĩnh rống lên, “Ngươi thân là người đứng đầu Tam Anh, làm như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy xấu hổ sao!”
Trương Kế Viễn nhìn hắn, nói: “Văn Hi, ngươi quả nhiên vẫn không hiểu rõ a…” Hắn đi đến bên cạnh bàn, ngồi xuống, “Ngày thường, ngươi làm xằng làm bậy, ta đều có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua, tuy nhiên, chức vị bảo quan hệ đến hưng vong của Anh Hùng Bảo, không thể qua loa được. Ngươi thân là người thừa kế, lại không hề có tâm muốn đoạt, chẳng lẽ, muốn đem vị trí này chắp tay nhường cho người ta?”
“Cái gì kêu là chắp tay nhường cho người ta? Địa vị bảo chủ vốn nên do trưởng tử kế nhiệm!” Ngụy Dĩnh nhìn Trương Kế Viễn và Tịch phu nhân, “Rốt cục các ngươi muốn làm gì? Để ta làm bảo chủ, đối với các ngươi có ích lợi gì? !”
“Không có lợi.” Trương Kế Viễn trả lời, “Luận võ nghệ, luận kinh nghiệm giang hồ, ngươi đều thua kém hai vị ca ca của ngươi. Dòng họ lại luôn luôn kiên trì chuyện trưởng tử kế vị. Phụ tá ngươi, chỉ lỗ không lãi. Tuy nhiên, làm bảo chủ Anh Hùng Bảo, quan trọng nhất, không phải là võ công hay kinh nghiệm, mà là đức hạnh. Ta biết, ngươi luôn luôn không làm việc đàng hoàng, là vì muốn gọi Anh Dương và Mạc Doãn trở về. Chỉ là, Văn Hi a, ngươi nghĩ quá đơn giản. Ngươi cho rằng, nếu như Anh Dương ngồi lên vị trí bảo chủ, hắn sẽ bỏ qua cho ngươi sao?”
Ngụy Dĩnh nhíu mày, “Đây là ngươi muốn châm ngòi ly gián tình cảm huynh đệ chúng ta?”
Trương Kế Viễn lắc đầu, “Ngươi có từng nghe thấy giang hồ đồn đại không? Anh Dương gia nhập Thần Tiêu phái, quy thuận triều đình, hiện tại đang truy tìm nơi ‘Cửu Hoàng thần khí’ thất lạc.”
“Lời nói vô căn cứ!”
“Nếu như nó là sự thật, thì phải làm sao?” Trương Kế Viễn hỏi.
Ngụy Dĩnh không trả lời được.
“Vài năm gần đây, Anh Dương đã làm cái gì, không ai hay biết. Hôm nay, trên võ đài, chiêu thức của hắn có chút quỷ dị, rõ ràng không còn đi theo con đường của Anh Hùng Bảo nữa. Càng làm cho ta thêm hoài nghi…” Trương Kế Viễn nói, “Sao ta có thể đem chức vị bảo chủ này giao cho một kẻ đầu quân cho người khác như hắn?”
“Chẳng lẽ, đây có thể biến thành lí do để hạ độc người khác?!” Ngụy Dĩnh không phục.
Trương Kế Viễn có chút bất đắc dĩ , “Văn Hi, vậy ta hỏi ngươi. Hắn trúng Nhuyễn cốt tán, không địch lại ngươi, ngươi có thể nặng tay giết hắn không?”
“Hắn là đại ca của ta, làm sao ta có thể…”
Ngụy Dĩnh còn chưa nói xong, Trương Kế Viễn liền cắt ngang, hỏi: “Vậy còn hắn?”
Ngụy Dĩnh nghẹn lời.
Trương Kế Viễn cười cười, “Ta đã nhìn huynh đệ các ngươi lớn lên từ nhỏ, suy nghĩ của từng người, ta biết rất rõ.” Hắn nói từng chữ từng chữ, “Chỉ có ngươi lên làm bảo chủ, mới có thể bao dung anh em khác dòng.”
Ngụy Dĩnh dĩ nhiên hoang mang. Hắn nhìn Tịch phu nhân nước mắt lưng tròng, lại nhìn Trương Kế Viễn bình tĩnh lạnh nhạt, còn có Triệu Nhan một mình hờ hững bên cạnh, chợt cảm thấy có chút mất mát.
“Bảo chủ cái gì chứ, ta không thèm!” Hắn rống lên một câu, xoay người muốn đi.
Trương Kế Viễn đứng dậy, quát: “Đứng lại!”
Ngụy Dĩnh đẩy mạnh cửa ra, lạnh lùng trả lời: “Trương Kế Viễn, ta muốn làm như thế nào là chuyện của ta, không đến lượt ngươi quan tâm!”
Hắn nói xong, nhanh chóng rời đi. Ngoài cửa, vài tỳ nữ nhìn thấy vẻ mặt hắn đáng sợ như vậy, ào ào né tránh, không dám lên tiếng.
Trương Kế Viễn không khỏi thở dài, “Đứa nhỏ này…”
Tịch phu nhân rơi lệ, nghẹn ngào không nói.
Trương Kế Viễn nhìn tình hình, nói: “Phu nhân, sợ là từ trước đến nay hắn đều cảm thấy mình đã khiến hai vị huynh trưởng chịu thua thiệt. Cái này cũng là bình thường thôi. Tuổi hắn còn nhỏ, không hiểu khúc mắc trong đó, đợi thời gian trôi qua, hắn sẽ nhận ra thôi.”
Tịch phu nhân lắc đầu, “Ta sợ… Ta đợi không được ngày nào đó…”
Trương Kế Viễn không biết nên an ủi như thế nào, chỉ đành trầm mặc.
Triệu Nhan đi tới cửa, đóng lại, sau đó lại đi đến trước bàn, giúp hai người kia rót chén nước trà.
Sau một phen tranh cãi vừa rồi, Trương Kế Viễn cũng cảm thấy có chút khát, liền cầm lấy chén trà, uống mấy ngụm. Lại thấy trời không còn sớm, ở lâu cũng không thỏa đáng, liền đứng dậy xin cáo từ.
Tịch phu nhân vừa khóc nửa ngày, cuối cùng thân mình suy yếu, mờ mịt ngủ.
Triệu Nhan nhìn hai chén trà trên bàn, ánh mắt thâm thúy, nhưng lại không nhìn thấy đáy.
………
Đêm đến, Trương Kế Viễn đang định ngủ, chợt nghe thấy có người gõ cửa. Đợi hắn đứng dậy mở cửa, liền nhìn thấy người đến là Triệu Nhan.
Triệu Nhan hành lễ, ngọt ngào cười nói: “Liệt Anh đại nhân, Văn Hi thiếu gia có việc tìm ngài.”
“Nha?” Trong ánh mắt của Trương Kế Viễn, hơi có ý cười.
“Thiếu gia đang ở trên lôi đài chờ ngài, nói là có chuyện muốn nói với một mình ngài.” Triệu Nhan cụp mắt xuống, nói.
Trương Kế Viễn gật gật đầu, nói: “Được.”
Triệu Nhan nhìn hắn rời đi, trong ánh mắt đột nhiên có một tia phiền muộn, nhưng ngay lập tức, tia phiền muộn kia biến mất, chỉ còn lại duy nhất nét sắc bén bao trùm…
………
Lôi đài được dựng trên một bãi đất trống sau Bảo. Chuyện luận võ hôm nay giải quyết qua loa, nên nơi này chưa thu dọn gì, có chút lộn xộn. Lúc Trương Kế Viễn đi tới, trong lôi đài không có một bóng người, chỉ có duy nhất cơn gió mùa hạ nóng bức, chọc người ta phiền lòng.
Trương Kế Viễn nhìn khắp mọi nơi, trong lòng sinh nghi. Hắn đang định quay lại, đã thấy một thân ảnh đột nhiên từ trên trời giáng xuống, dừng lại ở trước mặt hắn.
Hắn tập trung nhìn vào, nhíu mi, “Anh Dương, là ngươi…”
Người tới, đúng là Ngụy Khải. Cánh tay hắn quấn đầy băng vải, thương thế do chính Tam Anh tự mình kiểm tra thực hư, tất nhiên không thể làm bộ. Mà hắn, thân trúng Nhuyễn cốt tán, chưa giải hoàn toàn, đáng ra không thể xuống giường được mới đúng.
“Trương Kế Viễn, vậy mà ta không biết, ngươi đúng là không phân biệt được thị phi, đi phụ tá cái kẻ tiện nhân Tịch Nghi kia.” Ngụy Khải nói chuyện không hề có nửa tia kính trọng, sắc bén vô cùng.
Trương Kế Viễn cũng không tức giận, “Xem ra, độc trên người ngươi, là có bỉ ẩn nhỉ. Hiện tại, ta cảm thấy thật may mắn vì người ta phụ tá là Văn Hi, không phải là ngươi.”
Ngụy Khải nở nụ cười, “Đúng vậy, tam đệ ta thiên tư hơn người, chính là người tốt nhất để chọn cho chức vị bảo chủ… Chỉ tiếc hắn không có tâm tư tranh đấu. Trương Kế Viễn, ngươi có muốn trách thì hãy trách mình chọn sai chủ tử đi!”
Hắn nói xong, một tay xuất chưởng, tấn công tới.
Trương Kế Viễn thoải mái tránh đi, nói: “Tam Anh chính là cột trụ của Anh Hùng Bảo. Ngươi dám động thủ với ta, xem ra lời đồn là thật. Ngươi quả nhiên đã từ bỏ thân phận, đầu quân cho Thần Tiêu.”
“Ta vứt bỏ thân phận thì sao? Trong Anh Hùng Bảo này, có nơi nào cho ta sống yên ổn không?” Ngụy Khải cười nói.
Trương Kế Viễn nói: “Ta vốn không có ý định gây tổn thương cho bất kỳ người nào trong ba huynh đệ các ngươi. Hôm nay xem ra, ta phải thay bảo chủ ra tay, dạy dỗ lại đứa con chẳng ra gì là ngươi rồi!”
Hắn nói xong, vận lực lên tay, đang định công kích. Đột nhiên, thân hình hắn mềm nhũn, chân khí tiêu thất. Hắn kinh hãi, lảo đảo lui lại mấy bước.
Ngụy Khải lấy một cây kiếm trên giá nơi lôi đài, chậm rãi đi về phía Trương Kế Viễn.
Trương Kế Viễn ngước mắt nhìn hắn, trong mắt đều là sát khí, “Ngươi… Ngươi dám giở trò ti bỉ vô sỉ này…”
Trong biểu tình của Ngụy Khải, đã không còn ý cười, chỉ còn lại âm hận quyết tuyệt. Hắn thoải mái đâm một kiếm vào ngực Trương Kế Viễn, xuống tay, không một tia do dự.
Trương Kế Viễn đau đớn hừ lên một tiếng, môi hơi động, ngón tay hơi gập lại, trong mắt tràn ngập hận ý sắc bén như đao. Nhưng rất nhanh, sát khí sắc bén đó tiêu tẫn, chỉ còn lại vẻ trống rỗng, tĩnh mịch.
Ngụy Khải buông chuôi kiếm ra, phủi phủi tro bụi trên tay áo, cười đến vân đạm phong kinh.
……….
~~~~~~~~ Phía dưới là “Oan uổng người tốt một thời gian” phân cách tuyến ~~~~~~~~
Lại nói, hôm ấy, sau khi tranh chấp với Tịch phu nhân và Trương Kế Viễn, Ngụy Dĩnh liền như thường lệ đi ra khỏi Bảo. Đợi đến khi hắn trở lại trong Bảo, đã là buổi trưa ngày thứ hai.
Hắn vừa sải bước đi vào trong Bảo liền thấy không khí khác thường. Tất cả mọi người đều mang theo sợ hãi nhìn hắn. Tỳ nữ thấy hắn, đều lảng bước tránh xa, không dám lại gần.
Hắn không hiểu, cảm thấy có gì đó kỳ quái. Đợi đến khi bước vào đại đường, hắn hoàn toàn kinh hãi sửng sốt. Chính giữa đại đường, có một cỗ thi thể được che vài trắng nằm đó. Dĩ nhiên là máu tươi nhiễm đỏ vài trắng, nhìn thấy ghê người. Ngụy Dĩnh ngước mắt, chỉ thấy Kỳ Anh Ti La Võ và Chính Anh Ti Khương Tích ngồi ngay ngắn trên đường thượng, sắc mặt xanh mét, ẩn giấu bi phẫn.
Nhìn thấy Ngụy Dĩnh, La Võ đứng dậy, hét lớn một câu: “Bắt!”
Tiếng nói vừa dứt, đệ tử chung quanh liền ào ào tiến lên tấn công. Ngụy Dĩnh nhanh nhẹn tránh đi, bất mãn nói: “La thúc thúc, Khương thúc thúc, đây là có ý gì?”
La Võ cắn răng, “Ngươi là đồ súc sinh, lang tâm cẩu phế, không xứng để hỏi ta!”
Ngụy Dĩnh không hiểu gì. Hắn nhìn đám đệ tử chung quanh, hô lên: “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?!”
“Liệt Anh đã chết.” Khương Tích luôn luôn trầm mặc mở miệng, đáp.
Ngụy Dĩnh quá sợ hãi, “Trương bá bá?” Hắn lập tức nhìn về phía cỗ thi thể kia, “Chẳng lẽ…”
“Ngươi đừng ở đó giả bộ hồ đồ!” La Võ gầm lên, “Ngươi là đồ súc sinh điên loạn. Hôm nay ta liền thay Anh Hùng Bảo thanh lý môn hộ!”
Hắn nói xong, nhấc đại đao bên cạnh lên, nhắm thẳng về phía Ngụy Dĩnh đánh tới.
Ngụy Dĩnh chỉ cảm thấy không hiểu gì cả, tất nhiên không thể đưa tay chịu trói. Hắn tránh phải tránh trái, tránh khỏi đao phong của La Võ, vội vàng nói: “La thúc thúc, ngươi nói cái gì, ta không hiểu!”
La Võ đâu thèm nghe mấy lời này, chỉ cho là hắn nói sạo. Chiêu thức trong tay càng thêm sắc bén, rõ ràng vô cùng nghiêm túc.
Ngụy Dĩnh cũng đã nhận ra, hắn nghĩ một chút, động thân tiến len,một tay ngăn bàn tay nắm đao của La Võ lại, nói: “Ta thật sự không hiểu!”
“Đồ súc sinh nhà ngươi, ngươi giết Liệt Anh, bây giờ còn muốn chống chế?!” La Võ quát.
Ngụy Dĩnh ngây ngẩn cả người, “Ta?” Hắn nhíu mày, nói, “Sao ta có thể làm ra loại chuyện đó!”
“Không phải ngươi thì là ai!” La Võ vẫn không tin như cũ.
Khương Tích đi xuống, sắc mặt lạnh như băng, nói: “Chính Anh, nếu hắn đã nói bản thân mình oan uổng, vậy thì cho hắn một cơ hội đi. Nghe xem hắn muốn nói cái gì.”
La Võ lúc này nới dừng tay, lui lại một bước.
Ngụy Dĩnh chỉ cảm thấy mờ mịt, trong đầu ong ong như trời long đất lở, một mảnh hỗn loạn.
“Ngươi nói ngươi không phải hung thủ, vậy đêm qua, ngươi ở nơi nào?” Khương Tích hỏi, “Ôn Hương uyển, hay cả Tình các… Những kỹ viện ngươi bình thường hay đi chúng ta đều đã phái đệ tử tìm hết, lại không có người nào tìm thấy ngươi. Vậy ngươi nói xem, ngươi ở nơi nào?”
Lúc nghe được vấn đề này, Ngụy Dĩnh mới hiểu ra được sự nghiêm trọng của chuyện này. Ngày thường hắn tới kỹ viện, chỉ là gặp dịp thì chơi, chưa bao giờ ngủ lại. Hắn đều ở tiểu trạch mình tự mua qua đêm. Mà hôm nay, hắn vốn vì giận giữ mà ra khỏi Bảo, giục ngựa bôn tẩu không hề có mục đích. Hiện tại không có ai có thể chứng minh cho hắn.
Thấy hắn không trả lời, Khương Tích lại hỏi: “Hôm qua, từng có người nhìn thấy ngươi và Liệt Anh tranh chấp, ngươi đối với chuyện này còn gí để nói?”
Tâm Ngụy Dĩnh đã rơi xuống không còn, cảm giác nặng nề đè nén, khiến hắn chỉ có thể lặp lại một câu: “Ta không giết người…”
“Còn có Nhuyễn cốt tán…” Khương Tích từ bên cạnh lấy một gói giấy nhỏ ra, ném về phía Ngụy Dĩnh, “Đây là thứ tìm thấy trên người tỳ nữ tùy thân của phu nhân, Triệu Nhan.”
Ngụy Dĩnh vươn tay tiếp được bao dược kia, đột nhiên hiểu ra điều gì đó, lại cảm thấy điều đó không thể xảy ra.
“Kỳ Anh, đừng nói lời vô nghĩa với hắn nữa. Hiện tại, nhân chứng vật chứng đều đã có đủ, xem hắn chống chế như thế nào!” La Võ cầm đại đao trong tay, dõng dạc nói.
Ngụy Dĩnh hung hăng nắm chặt bao Nhuyễn cốt tán kia, đang muốn nói gì đó. Lúc này, chợt nghe thất một thanh âm vang lên từ bên ngoài đại đường.
“Khoan đã… Nhị vị…”
Ngụy Dĩnh quay đầu, liền nhìn thấy vài tỳ nữ nâng Ngụy Khải đi vào đại sảnh.
Sắc mặt Ngụy Khải tái nhợt, thanh âm cũng hữu khí vô lực, trên cánh tay còn nhìn thấy rõ băng vải. Hắn buông tỳ nữ đỡ hắn ra, chậm rãi đi lên phía trước, nói: “Ta không tin Văn Hi có thể giết người, mong nhị vị tra rõ việc này, đừng đổ oan cho đệ ấy…”
Khương Tích thở dài, nói: “Anh Dương, hắn hạ độc hại ngươi, giờ phút này ngươi còn muốn giúp hắn nói chuyện hay sao…” Hắn lại nhìn thoáng qua Ngụy Dĩnh, ánh mắt lạnh như băng, “Quả nhiên là không cùng một mẹ, khác nhau một trời một vực.”
Ngụy Khải nhíu mày, trong thần sắc có chút thê lương, “Không phải… Đệ ấy sẽ không hại ta… Hạ độc giết người, nhất định là người khác làm.”
“Anh Dương, không cần nhân từ với loại súc sinh này!” La Võ nói, “Nếu như ngươi muốn nhìn chứng cứ, ta liền để cho ngươi nhìn! Mang nha đầu kia đến đây!”
Tiếng nói của La Võ vừa dứt, vài tên đệ tử liền mang Triệu Nhan đi tới đại đường. Đệ tử buông tay, hung hăng đẩy mạnh một cái, Triệu Nhan liền quỳ rạp xuống đất. Nàng đã sớm hoa dung thất sắc, nước mắt đầy mặt, trong mắt tràn đầy sợ hãi. Thân thể nhỏ bé yếu đuối khẽ run, điềm đạm đáng yêu.
Nhìn thấy La Võ và Khương Tích, nàng càng thêm hoảng sợ, lại không dám ngẩng đầu lên.
Lúc Ngụy Dĩnh nhìn thấy Triệu Nhan, vẫn như thường lệ, cảm thấy rất chán ghét. Nhưng giờ phút này, lại có chút lo lắng nói không nên lời.
“Triệu Nhan, bản ti* hỏi ngươi, đêm qua, có phải ngươi đi tìm Liệt Anh Trương Kế Viễn hay không?”
(* Bản Ti: Giống như bản quan đó. Nhưng do ông này làm chức Chính Anh Ti nên gọi là bản ti)
Triệu Nhan cắn môi, trầm mặc.
“Nói!” La Võ ngoan lệ quát to một tiếng.
Triệu Nhan run run, mở miệng nói: “Nô tỳ… Thật sự có tới tìm Liệt Anh đại nhân…” Nàng đột nhiên ngẩng đầu, lớn tiếng nói, “Tất cả mọi chuyện đều là nô tì làm! Là nô tì hạ độc, Liệt Anh đại nhân cũng là nô tì giết! Chuyện này không hề liên quan đến phu nhân và thiếu gia!”
“Hừ! Sốt ruột bảo hộ chủ tử? Đúng ư là một nha đầu trung tâm…” Khương Tích nói, “Tuy nhiên, cho dù là Liệt Anh trúng nhuyễn cốt tán, bằng bản lĩnh của ngươi, cũng không có khả năng giết được hắn! Nói! Là sai sai sử ngươi! Ngươi thay ai truyền lời đi tìm Liệt Anh!”
Triệu Nhan nhìn thoáng qua Ngụy Dĩnh, trầm mặc không nói.
“Nếu như ngươi khẳng khái nói ra thủ phạm chân chính, bản ti tạm tha cho ngươi một mạng.” Khương Tích từ trên cao nhìn xuống nàng, nói.
Triệu Nhan vẫn trầm mặc như trước, mặc cho mọi người dụ dỗ đe dọa, từ đầu đến cuối không hề mở miệng.
Đột nhiên, một tỳ nữ vọt lên, quỳ xuống, nói: “Kỳ Anh đại nhân, Chính Anh đại nhân, Nhan nhi tỷ tỷ không có giết người. Đêm qua, Nhan nhi tỷ tỷ luôn ở cùng với đám tỷ muội nô tỳ thêu hoa!”
Triệu Nhan kinh ngạc vô cùng, nói; “Kỳ nhi… Ngươi…”
“Tỷ tỷ…” Tỳ nữ kia nhìn Triệu Nhan, trong mắt ngân ngấn nước, “Nhan nhi tỷ tỷ, ta không thể nhìn ngươi cứ thế mà bị oan uổng được a. Mặc dù phu nhân đối với ngươi ân trọng như núi, ngươi cũng không thể…”
Tỳ nữ kia nói xong, khóc lên.
Triệu Nhan cũng rơi lệ, nghẹn ngào không nói,
Trong khoảng thời gian ngắn, trong đại đường thê thê thảm thảm, rất nhiều người đều nhíu mày, luôn miệng ai oán.
Ngụy Dĩnh lại càng thêm mờ mịt. Tất cả những chuyện phát sinh trước mắt này, khiến hắn không nhận ra chút đầu mối nào, thậm chí cũng không phân rõ được ai là bằng hữu, ai là kẻ thù? Ai oan uổng ai? Rốt cục… Đã xảy ra chuyện gì…
Khương Tích than nhẹ một tiếng, nói: “Triệu Nhan, ngươi lo lắng muốn báo ân, bản ti có thể hiểu… Nhưng hiện tại, cho dù ngươi muốn gánh tội thay, cũng không cứu được ai! Nói, hung thù rốt cục là ai!”
Triệu Nhan trầm mặc hồi lâu, run giọng nói: “…Phu nhân… Chỉ là phu nhân sốt ruột cho con trai yêu quý, cũng không hề muốn hại đến ai… Nô tỳ, nô tỳ cũng không biết thiếu gia sẽ hạ độc thủ…”
Nghe đến mấy lời này, trong đại đường cũng không còn xôn xao nữa, mà tất cả dường như đã biết được đáp án. Tát cả mọi người đều cảm thấy đương nhiên là vậy, liền quyết định nó là đúng.
“Ngươi còn cái gì để nói!” La Võ nhìn Ngụy Dĩnh, lớn tiếng quát.
Ngón tay Ngụy Dĩnh dần lỏng ra. Bao nhuyễn cốt tán kia rơi xuống đất, bột phấn rơi ra, nhẹ nhàng tán đi.
“Bắt.” Khương Tích vung tay.
Hai đệ tử tuân lệnh, tiến lên trói chặt Ngụy Dĩnh. Ngụy Dĩnh cũng không phản kháng, trong ánh mắt chỉ còn lại mê mang.
“Đợi chút… Đệ ấy…” Ngụy Khải tiến lên, đang định nói gì đó, lại lảo đảo một cái ngã xuống. Mọi người trong đại đường thấy thế, ào ào tiến lên nâng hắn dậy.
“Anh Dương, giết người phải đền mạng, Anh Hùng Bảo không chấp nhận được loại súc sinh ngoan độc như vậy! Ngươi đừng nhiều lời nữa!” Khương Tích mở miệng, “Trên người ngươi còn thương tích, trở về nghỉ ngơi đi. Nơi này giao cho chúng ta là được rồi…”
Ngụy Khải còn muốn nói cái gì đó, do dự hồi lâu, cuối cùng trầm mặc.
Ngụy Dĩnh bị nâng ra ngoài, lúc đi qua bên người Triệu Nhan, theo bản năng nhìn nàng một cái.
Vẻ mặt nàng vẫn bi thương như cũ, nước mắt trong suốt, chảy đầy trên má. Chỉ là, ánh mắt nàng, chỉ còn lại khinh miệt lạnh băng, mang theo hờ hững đáng sợ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT