Tiểu Tiểu đi theo Thạch Nhạc Nhi vào trong viện, xuyên qua hành lang gấp khúc, vòng đến phía sau hoa viên, sau đó đứng trong một cái đình hoáng mát. Dọc theo đường đi, Tiểu Tiểu hết nhìn đông lại nhìn tây, cảm thấy thật sự kinh sợ. Dù sao cũng là giang hồ đại môn phái, viện này so với căn nhà nơi nàng ở trước kia lớn hơn gấp ba lần. Huống hồ đám kỳ hoa dị thảo kia, hòn giả sơn kia, đều khiến Tiểu Tiểu cản thấy kinh thán (khinh ngạc + thán phục) không thôi

Tuy nhiên, hiếm lạ thì hiếm lạ, nhưng chỗ này cũng chỉ là nơi người ở, xây dựng lớn và phô trương nhu vậy không sợ lạc đường hay sao a. Mà cái khiến Tiểu Tiểu càng tò mò hơn, là cái người gọi là “Văn Hi ca ca” kia, Thạch Nhạc Nhi gọi nam tử đó là ca ca, nhát định cũng chỉ trên dưới hai mươi tuổi, nghe khẩu khí của Thạch Nhạc Nhi, đến tám phần hắn là người trong Anh Hùng Bảo. Oa, thanh niên tài tuấn! Gian kế trong lòng Tiểu Tiểu lại nổi lên, tất nhiên là vô cùng chờ mong có thể gặt hái từ “Văn Hi ca ca” kia.

Chỉ là, nàng nhìn chung quanh, ngoại trừ vài đệ tử cùng tỳ nữ của bảo (bảo đây là Anh Hùng Bảo) ở đây, người nào cũng không có. Chẳng lẽ, “Văn Hi ca ca” kia chính là một tên đệ tử nào đó?

Thạch Nhạc Nhi ở trong đình hóng mát ngồi xuống, vẻ mặt có chút không vui. Nàng mở miệng, hỏi: “Có nhìn thấy là ai làm không?”

Nhạc Hoài Giang bất đắc dĩ lắc đầu.

Hạ Vân mở miệng, nói: “Lúc đó tình thế hỗn loạn, sợ là không có ai chú ý tới.”

Thạch Nhạc Nhi càng thêm không vui, nàng hạ mi mắt, “Trong Anh Hùng Bảo, thế nhưng cũng có người có loại lá gan này…”

Tiểu Tiểu không hiểu rõ lắm, nàng nháy nháy mắt, nhỏ giọng hỏi Nhạc Hoài Giang, “Thạch thành chủ không đi tìm ‘Văn Hi ca ca’ sao?”

Nhac Hoài Giang khẽ thở dài, “ ‘Văn Hi ca ca’ chính là nam nhân đã gặp ở cửa vừa rồi đó, nói ‘trước giờ sửu sẽ không trở lại’ đó…”

Tiểu Tiểu lập tức nhớ đến cái người công tử mặc áo lụa màu xanh, còn cho đám tiểu hài tử ăn kẹo đường kia. Nàng kinh ngạc nhìn về phía Thạch Nhạc Nhi, biết rõ hắn không ở trong này, còn nói với Phương đường chủ là muốn đi tìm hắn?

Thạch Nhạc Nhi đương nhiên là nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ, nàng nhướng mày, nói: “Hừ! Tìm hắn? Hắn là cái gì, cũng chỉ là một tên xa hoa dâm dật ăn chơi trác táng thôi. Nếu không phải vì muốn thoát thân, ta cũng chả thèm để ý đến hắn.”

Tiểu Tiểu không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Xem ra thù hận rất lớn nha…

Nhạc Hoài Giang nhỏ giọng nói: “Nói cho ngươi biết, ‘Văn Hi’ kia là tam công tử của Anh Hùng Bảo, tên là Ngụy Dĩnh, là người được chỉ phúc vi hôn với Nhạc Nhi…”

Tiểu Tiểu mở to hai mắt nhìn.

Thạch Nhạc Nhi tất nhiên là nghe thấy, nàng hất mặt khinh thường, “Hừ! Chuyện cũ lâu năm, không đề cập tới cũng được.” Nàng nhìn Tiểu Tiểu, nói, “Nhưng cái ta tương đối quan tâm là người đã đẩy ngươi.”

“Ta?” Tiểu Tiểu không hiểu.

“Đẩy ngươi ngã vào trong vòng đánh nhau, ép ta ra tay. Người dám làm như vậy, lá gan cũng khá lớn đó.” Thạch Nhạc Nhi nói.

“Ách…” Tiểu Tiểu đành phải cười làm lành. Nhưng nàng cũng nghĩ đến một mặt khác của chuyện này. Tính toán đẩy nàng vào trong vòng đánh nhau, là vì muốn ép thành Thái Bình ra tay, chỉ bằng giao tình giữa nàng và Thạch Nhạc Nhi, có khả năng sẽ không ra tay cứu. Không phải chứ, chỉ bởi vì nàng có thể nhận ra binh khí Thích thị, cho nên hiện tại thật sự biến thành bảo vật rồi?

Thạch Nhạc Nhi lẳng lặng ngồi, cúi đầu trầm tư. “Nói ngắn gọn lại, chuyện này nhất định là người trong Anh Hùng bảo gây nên, mục đích, ta cũng có thể đoán được bảy tám phần. Sau này mọi người cần phải thận trọng làm việc, cẩn thận là trên hết.”

“Dạ, thành chủ.” Nhạc Hoài Giang và Hạ Vân hành lễ nói.

Tiểu Tiểu nuốt nước miếng, cật lực gật đầu.

Lúc này, một tỳ nữ đi tới, hành lễ, nói: “Thạch thành chủ, đường chủ mời ngài đến đình Dược Hương dự tiệc.”

Thạch Nhạc Nhi đổi sang vẻ mặt tươi cười hồn nhiên ngây thơ, “Được, ta cũng đói bụng rồi.” Nàng đi được vài bước, lại nhíu mi, ngẩng đầu hỏi, “Vị tỷ tỷ này, Văn Hi ca ca đến tột cùng là đi đâu vậy a. Ta tìm lâu như vậy cũng không có thấy nữa.”

Tỳ nữ kia cười yếu ớt, nói, “Tam công tử tới ngân hàng tư nhân tra sổ sách, tới bữa tối sẽ quay lại, đếm lúc đó nô tỳ nhất định sẽ tới thông tri cho Thạch thành chủ.”

“Dạ! Cám ơn tỷ tỷ!” Thạch Nhạc Nhi cười cực kỳ vui vẻ, sôi nổi rời đi.

Đi được một đoạn không xa, nàng cúi đầu nhíu mi, hừ lạnh một tiếng, “Tưởng ta ngốc à…”

Tiểu Tiểu không khỏi cảm thấy trái tim lạnh giá. Ách, Anh Hùng Bảo và thành Thái Bình này, đến cuối cùng là muốn diễn cái gì a…

Nhưng mà, không lâu sau, Tiểu Tiểu liền nhìn thấy một màn diễn khác.

Đình Dược Hương là một thủy đài trong Anh Hùng Bảo, bốn phía trồng hoa sen. Trong đình trên bảng hiệu viết bốn chữ “Lí dược hương sen”, bởi vậy mới gọi là “đình Dược Hương”. Anh Hùng Bảo mời mọi người tới Kỳ Hóa hội, đình Dược Hương liền trở thành nơi mở yến tiệc, chiêu đãi nhân sĩ khắp nơi tiến đến.

Thạch Nhạc Nhi là thành chủ thành Thái Bình, tất nhiên là ngồi ở bàn chủ tọa. Tuy nhiên Thạch Nhạc Nhi lại cố tình không ngồi chỗ đó mà chạy tới ngồi cùng Liêm Chiêu. E ngại địa vị của thành Thái Bình, một cái bàn kia, cuối cùng cũng chỉ có Thạch Nhạc Nhi, nhạc Hoài Giang, Hạ Vân, Liêm Chiêu và Tiểu Tiểu.

Đồ ngon trước mặt, Tiểu Tiểu mở to hai mắt nhìn, tâm như nở hoa. Nàng cầm lấy chiếc đũa, nhìn món ngon đầy bàn, cảm động đến rơi nước mắt.

Thạch Nhạc Nhi vội vàng giúp Liêm Chiêu gắp đồ ăn, bận bịu kinh lắm. Tiểu Tiểu thấy vậy, biết không cần hỏi khi nào mới có thể động đũa. Nàng nhìn một cái chân gà, dứt hoát hạ đũa.

Nhưng mà, ngay sau đó, một đôi đũa khác cũng đè lên cái chân gà này.

Tiểu Tiểu ngước mắt, liền chống lại ánh mắt của Nhạc Hoài Giang.

Tiểu Tiểu làm vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, nói: “Ta trước…”

Nhạc Hoài Giang cùng làm một vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, nói, “Vừa rồi là ta cứu ngươi a.”

Tiểu Tiểu nháy mắt cứng họng. Nhân tình a, lại là một cái nhân tình. Nàng rưng rưng thu lại đỗi đũa của mình.

Lúc này, Thạch Nhạc Nhi liền hạ đũa xuống, chặt chẽ gắp lấy cái chân gà, sau đó đem bỏ vào trong bát Liêm Chiêu.

Nhạc Hoài Giang phẫn nộ thu tay, nhìn món khác.

Có nợ… Quả nhiên thống khổ. Tiểu Tiểu than thở. Chỉ là, chân gà… Tiểu Tiểu u oán nhìn chân gà trong bát Liêm Chiêu, nhẹ nhàng thở dài.

Liêm Chiêu nhìn nàng một cái, liền lấy chân gà trong bát đưa qua, nhẹ cười.

Tiểu Tiểu liền cảm động.

“Liêm ca ca, huynh không thích ăn chân gà?” Thạch Nhạc Nhi mở miệng hỏi.

Liêm Chiêu cười lắc đầu, “Không phải.”

“Vậy…” Thạch Nhạc Nhi nhíu mày nhìn Tiểu Tiểu, trong mắt tràn đầy uy hiếp.

Tiểu Tiểu hít vào một ngụm lãnh khí, rưng rưng nói, “Liêm đại hiệp, kỳ thực, ta không thích ăn chân gà…”

Liêm Chiêu có chút không hiểu, quay đầu nhìn Thạch Nhạc Nhi.

Thạch Nhạc Nhi lập tức thay một bộ mặt mỉm cười, gắp lấy một cái cánh gà. “Đây, tỷ tỷ nhất định là thích ăn cánh gà! Cho tỷ ~”

Tiểu Tiểu thụ sủng nhược kinh, lập tức nhận lấy cánh gà, cắn một miếng, liều mạng gật đầu. Nàng đã hiểu rõ ràng ý của Thạch Nhạc Nhi: Đừng có tranh thứ nàng chọn, còn lại thì tùy mình.

Vấn đề là, Thạc Nhạc Nhi không phải đã đính hôn cùng với “Văn Hi ca ca” kia rồi sao? Sao còn trêu trọc Thần Tiễn Liêm Gia công tử? Sư phụ nói: Bắt cá hai tay là không đúng. Thạch Nhạc Nhi này tuổi còn nhỏ, không khỏi cũng… Nhưng mà, chuyện này cũng không phải chuyện nàng có thể quản, vẫn là tập trung ăn cánh gà thôi.

Tiểu Tiểu cúi đầu, vừa cắn cánh gà vừa nhìn Thạch Nhạc Nhi ân cần chăm sóc. Nàng cắn cắn, đột nhiên ngửi thấy một mùi nương nồng đậm. Nàng ngẩng đầu, chỉ thấy một phụ nhân đi tới trước bàn bọn họ. Phụ nhân kia xinh đẹp như hoa, nhìn qua dáng vẻ bên ngoài, nhiều nhất cũng chỉ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi. Nàng mặc y phục mày lục, trên thêu phù dung dẫn điệp, càng tỏa ra nét ung dung. Bên người phụ nhân kia có vài tỳ nữ hầu hạ, hiển nhiên là người của Anh Hùng Bảo. Mà trùng hợp là, tỳ nữ kia chính là người vừa rồi gặp trong đình hóng mát.

“Nhạc Nhi, sao không tới bàn chủ tọa ngồi?” Phụ nhân mỉm cười, ngồi xuống bên người Thạch Nhạc Nhi, hỏi.

“Phu nhân!” Thạch Nhạc Nhi cười ngọt ngào, dán người vào.

Phụ nhân kia cười ôn nhu, “Nhạc Nhi, sao vậy, đồ ăn vừa miệng chứ?”

Thạch Nhạc Nhi gật đầu, “Vâng!” Nàng cười đáp, sau đó, lại hơi hơi nhíu mày, “Chỉ là, không có Văn Hi ca ca ở đây, Nhạc Nhi có chút tịch mịch a…” Nàng chợt cười nói, “Nhưng mà, trên đường Nhạc Nhi có gặp được Liêm ca ca, Liêm ca ca còn cứu Nhạc Nhi một mạng đó! Cho nên, Nhạc Nhi và Liêm ca ca ngồi cùng một chỗ ~”

Phụ nhân kia nghe xong câu này, sắc mặt khẽ biến, “Nhạc Nhi, con cũng sắp cập kê rồi. Nói mấy chuyện này, có thể khiến người khác hiểu nhầm…” Nàng nói xong, liền liếc mắt nhìn Liêm Chiêu một cái.

“Tại sao lại hiểu lầm?” Thạch Nhạc Nhi cười ngây thơi, “Ta rất thích Liêm ca ca a!”

Tiểu Tiểu nghe được câu này liền đổ mồ hôi lạnh, không khỏi lườm liếc Nhạc Hoài Giang và Hạ vân bên cạnh. Hai người kia một người thì cúi dầu dùng bữa, một người im lặng uống rượu, không nhìn mấy chuyện phát sinh trước mặt này. Tiểu Tiểu lập tức hiểu ra, tiếp tục chuyên tâm cắn cánh gà trong tay.

Liêm Chiêu có chút không hiều, “Nhạc Nhi?”

Thạch Nhạc Nhi liền ôm lấy cánh tay Liêm Chiêu, “Nhạc Nhi không có nói lung tung a. Liêm ca ca rất ôn nhu, không giống như Văn Hi ca ca, đều không thèm để ý đến người ta…”

“Nhạc Nhi, chuyện Văn Hi, ta sẽ nói với hắn. Con buông Liêm công tử ra trước đi.” Phụ nhân kia có chút khẩn trương mở miệng nói.

Thạch Nhạc Nhi không tình nguyện nới tay, “Vậy, phu nhân, Văn Hi ca ca khi nào mới về ạ?”

Phụ nhân quay đầu nhìn tỳ nữ bên người.

Tỳ nữ kia lập tức mở miệng, “Tam thiếu gia nói, bữa tối sẽ trở lại.”

Thạch Nhạc Nhi nhíu mày, “Lâu như vậy… Liêm ca ca, chúng ta ăn cơm xong, đi hóng mát một chút đi, được không?”

Liêm Chiêu càng lúc càng không hiểu, hắn nhìn thoáng qua phụ nhân kia, có chút vô tội.

Phụ nhân khẽ cau mày, mở miệng nói: “Nhan nhi, tìm tam thiếu gia về.”

Tỳ nữ gật đầu, “Dạ, phu nhân.”

“Nhạc Nhi, Văn Hi ca ca của con có rất nhiều chuyện chính sự phải làm, con phải thông cảm cho nó mới được.” Phụ nhân cười, nói với Thạch Nhạc Nhi.

“Phu nhân…” Thạch Nhạc Nhi nhướng mày, ngây thơ cười, “Sau khi chỉ phúc vi hôn (đính ước), Nhạc Nhi không thể thích người khác sao?”

“Này…” Vị phu nhân kia không khỏi nghẹn lời.

Thạch Nhạc Nhi ai oán cúi đầu, nói, “Gia gia có nói với ta, ta được định thân với công tử của Anh Hùng Bảo. Nhưng mà, cho đến nay, ta chỉ nhìn thấy mỗi Văn Hi ca ca. Anh Dương ca ca và Mạc Doãn ca ca đều chỉ nghe qua người khác nói. Mà Văn Hi ca ca cho tới giờ vẫn chưa từng để ý đến Nhạc Nhi… Nhạc Nhi rất thương tâm a…” Nói xong, hốc mắt nàng ửng đỏ, lã chã chực khóc.

Phụ nhân càng thêm khẩn trương, “Nhạc Nhi! Anh Dương ca ca của con hàng năm đều ở nơi khác, tất nhiên là không thể gặp con. Mà, Mạc Doãn… Đã không còn là người của Anh Hùng Bảo nữa. Văn Hi tuổi còn trẻ, đối với con có chút sơ sót, nhưng mà, sau khi thành thân sẽ tốt thôi.”

Thạc Nhạc Nhi quyệt miệng, “Nhưng mà, hiện tại, ta rất muốn gả cho Liêm ca ca a.”

Lúc này, Hạ Vân bị sặc rượu, Nhạc Hoài Giang ho ra cơm, Tiểu Tiểu thì cắn phải xương gà, Còn Liêm Chiêu thì cả người cứng ngắc, không thể động đậy. Phụ nhân xinh đẹp thì bị kinh ngạc đến vặn vẹo mặt mũi, rất là khó coi.

Thạch Nhạc Nhi mặt mũi ngiêm túc, ánh mắt thuần khiết vô cùng.

“Nhạc… Nhạc Nhi, không thể nói bậy…” Thanh âm của phụ nhân run run.

Thạch Nhạc Nhi ôm lấy cánh tay Liêm Chiêu, “Nhạc Nhi không có nói bậy đâu.”

Lúc này, phụ nhân cứng họng, hàn huyên thêm vài câu liền nhanh chóng rời đi.

Trong ánh mắt Thạch Nhạc Nhi tràn đầy giảo hoạt, nhưng lập tức lại đổi sang chế độ tươi cười ngây thơ trong sáng, giúp Liêm Chiêu gắp đồ ăn.

Liêm Chiêu có chút cứng ngắc, mở miệng nói: “Nhạc Nhi, lời nói vừa rồi…”

“Nhạc Nhi đương nhiên là nói thật!” Thạch Nhạc Nhi nghiêm túc nói.

Liêm Chiêu cũng cứng họng, hắn xấu hổ cúi đầu, ăn cơm.

Tiểu Tiểu thở dài, chậc, bữa cơm này, không biết có bao nhiều người thật sự có thể nuốt được cơm đây.

Thật vất vả chịu đựng đến khi yến tiệc kết thúc, Liêm Chiêu lập tức đi theo tỳ nữ đến phòng khách nghỉ ngơi, hoàn toàn là tư thế lui binh nhượng bộ. Mà Thạch Nhạc Nhi cũng không dây dưa, nhàn nhã thong thả đi tới chỗ đình trong Bảo hóng mát. Xác nhận bốn phía đều vắng lặng, nàng lúc này mới đắc ý nở nụ cười.

“Hanh hanh hanh… Nhìn thấy biểu tình của Tịch phu nhân không?” Thạch Nhạc Nhi cười nói, “Thật sự là một nửa hoảng sợ với một nửa lo lắng a, có thể nói là tuyệt nhất thiên hạ!”

Nhạc Hoài Giang và Hạ Vân đồng thời gật đầu, Tiểu Tiểu xem xét tình xuống, lập tức cũng gật đầu.

“Hừ! Muốn ta gả cho con nàng, nằm mơ!” Thạch Nhạc Nhi nhướng mày, khinh thường nói.

“Thành chủ, thuộc hạ lo rằng, nơi này dù sao cũng là Anh Hùng Bảo, nếu ngài làm quá mức, chỉ sợ…” Hạ Vân mở miệng, nói.

“Yên tâm, ta biết nên làm như thế nào, bọn họ cũng chỉ cho rằng ta còn nhỏ không hiểu chuyện. Tuy nhiên, có thể mượn cơ hội này để thúc đẩy cửa hôn sự này, tất nhiên là tốt nhất.” Thạch Nhạc Nhi cười cười.

“Thần Tiễn Liêm gia kia?” Hạ Vân vẫn lo lắng.

“Không cần lo lắng. Liêm gia công tử phẩm tính (tính cách) ôn hòa hiền hậu, sẽ không trách ta. Ta chưa cập kê, nếu thật sự muốn thành hôn với Liêm Chiêu, cũng không phải bây giờ, còn có thể xoay chuyển mọi chuyện.” Thạch Nhạc Nhi gian tà cười, nói, “Cũng tính rằng nếu đùa quá hóa thật, gả vào Thần Tiễn Liêm gia, ta cũng không chịu thiệt!”

Nhạc Hoài Giang và Hạ Vân lập tức ôm quyền, nói, “Thành chủ anh minh.”

Tiểu Tiểu nghe mà choáng váng, hóa ra từ đầu đến cuối, Thạch Nhạc Nhi chỉ lợi dụng Liêm Chiêu để đối phó với “Văn Hi ca ca”? Ách… Thạch Nhạc Nhi không khỏi cũng quá… Đợi chút, đây mới là người xấu a! Tiểu Tiểu nhìn Thạch Nhạc Nhi, lợi dụng ưu thế tuổi nhỏ ngây thơ, đùa giỡn cho đám người lớn vào tròng, lại còn giao thiệp với hai thiếu hiệp quyền thế, so sánh với bản thân mình, đây là loại người có thiên phú kinh người và hành động quyết đoán đến mức nào a! Tấm gương a…

Tiểu Tiểu càng nghĩ càng bội phục, nhưng mà sau đó lại cảm thấy kỳ quái. Nói cho cùng thì tam công tử của Anh Hùng Bảo là người có khả năng nhất làm người thừa kế còn ở lại trong Bảo, nắm chắc chức bảo chủ. Luận gia thất và địa vị giang hồ, Thạch Nhạc Nhi và hắn tất nhiên là môn đăng hộ đối, huống chi là chỉ phúc vi hôn, đây cũng chính là lệnh của cha mẹ a. Nhưng mà, Thạch Nhạc Nhi lại muốn tung ra ám chiêu, trăm phương nghìn kế muốn phá hư hôn ước này. Nếu nói hai người không có tình cảm, vậy thì Thạch Nhạc Nhi và Liêm Chiêu cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, đáng nhẽ phải càng không thân mới đúng. Mà xem khẩu khí của Thạch Nhạc Nhi, cho dù thật sự gả đi cũng không sap? Sự khác biệt này rốt cuộc có nguyên nhân xâu xa gì? Chẳng lẽ, thật sự là từng có khúc mắc gì sao?

Tiểu Tiểu lúc này mới phát giác ra sự tình khác thường. Thạch Nhạc Nhi và tam công tử có hôn ước. Hôm nay trong đại sảnh, Quỷ mối gây chuyện, có người đẩy nàng một cái, ép Thạch Nhạc Nhi phải ra tay. Mà sau đó, Thạch Nhạc Nhi lại không tiếc mượn Liêm Chiêu để phá hư hôn sự… Mấy việc này cộng lại, giống như là có âm mưu gì đó.

Không phải đâu… Tả Tiểu Tiểu nàng chẳng qua chỉ muốn làm người xấu thôi, tại sao lại khó khăn như vậy chứ. Không chỉ có xuất sư bất lợi, mà còn trêu chọc đến mấy chuyện phức tạp này. Nàng ngẩng đầu, thở dài. Lúc nào thì nàng mới thành tài để làm ra được một chuyện xấu xa đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play