Ôn Túc chỉ cảm thấy cổ họng căng thẳng, muốn giải thích điều gì đó, nhưng một chữ cũng không nói nên lời. Nàng đứng trước mặt hắn, trong ánh mắt không có phẫn nộ và sát khí, chỉ có sợ hãi không thể che giấu và bất lực, thế nhưng lại khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi.

Tiểu Tiểu cúi đầu, tờ giấy theo khe hở trong tay nhẹ nhàng rơi xuống, “Ngươi… Cũng muốn có ‘Cửu Hoàng thần khí’ sao?” Thanh âm của nàng, bắt đầu trở nên mê mang.

Một câu “Không phải” kia, rõ ràng ở gần bên môi, nhưng lúc muốn nói ra, hắn lại thu lại, cố gắng nén xuống.

Lúc này, Hành Thi phía sau Ôn Túc phi lên, tấn công về phía hắn.

Trong một chớp mắt Ôn Túc phân tâm, Tiểu Tiểu lập tức thả người bay lên, xoay người một cái, nhảy ra theo cửa bên hông. Sau đó, không hề quay đầu, bỏ chạy.

Ôn Túc muốn đuổi theo, lại vướng Hành Thi dây dưa bên người, không thể đi được. Muốn gọi lại, lại không biết nên gọi nàng cái gì. Hắn chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ, trong lòng rối loạn hoàn toàn, không còn một chút bình tĩnh trong dĩ vãng.

Đột nhiên, một chưởng kình sắc bén đánh vào. Hai cỗ Hành Thi bên người Ôn Túc bị đánh văng ra. Kinh mạch trên xác chết run lên mãnh liệt, vô số cổ trùng nhỏ xíu chui ra khỏi kinh mạch, vặn vẹo trên mặt đất.

“Đảo chủ…” Ôn Túc nhìn người cách đó không xa, lúc này mới mở miệng.

Lúc này, hầu hết các Hành Thi đã bị chế phục, tình thế tạm thời ổn định. Ôn Tĩnh chậm rãi đi tới, nói: “Tình hình như thế, ngươi còn ở lại chỗ này làm cái gì?”

Ôn Tĩnh thấy Ôn Túc trầm mặc, hơi nhướng mày, thấy hắn đứng trong phòng, mày liền nhíu lại, “Đồ nhi của ngươi đâu?”

Thần sắc Ôn Túc khẽ biến, im lặng không nói.

“Vi sư đã nhắc nhở ngươi rồi, không thể để cho nàng đi vào trong phòng của ngươi…” Ôn Tĩnh đoán được phần nào, thanh âm lạnh lùng, nói, “Bắt về.”

“Đảo chủ, nàng…”

“Ngươi muốn vi sư tự mình động thủ?”

Ôn Túc nghe thấy câu này, không chút do dự, đuổi theo hướng Tiểu Tiểu chạy đi.

……….

Tiểu Tiểu dùng khinh công chạy được một đoạn, đã thở hổn hển, không thể không dừng lại. Miệng vết thương trên cánh tay hơi hơi đau nhức, mồ hôi lạnh trên người chảy ròng ròng. Nàng ngẩng đầu nhìn bốn phía, chỉ cảm thấy một mảnh mù mịt, đúng là không có chỗ để đi.

Nàng không tự giác cười khổ. Hóa ra, tất cả thiện ý và quan tâm, đều là giả dối. “Người có Cửu Hoàng thần khí, có được thiên hạ”… Vĩ những lời này, tất cả những thứ nàng có, đều biến mất toàn bộ. Trong thiên hạ, có thể từ bỏ “Cửu Hoàng thần khí”, thực sự đối tốt với nàng cũng chỉ có sư phụ nàng mà thôi. Nhưng mà, sư phụ ở đâu?… Sư phụ nàng sẽ không bao giờ quay lại nữa… Trên thế giới này, không còn người nào đáng để nàng tín nhiệm, cũng không có người nào đáng để nàng dựa vào…

Nàng nghe thấy, tiếng tim mình đập, không nhanh cũng không chậm, lại dị thường rõ ràng vang lên trong lồng ngực, ẩn ẩn đau nhức.

Thứ vốn chôn sâu vào trong trí nhớ kia, dưới cái đau này chậm rãi hồi phục.

Sư phụ mỉm cười, vươn tay xoa mặt nàng, thay nàng lau nước mắt. Trong ánh mắt mang theo ôn nhu thân thiết giống như ngày thường. Vài lần hắn muốn mở miệng, lại đều trở thành muốn nói lại thôi.

Chờ tiếng khóc nàng hạ xuống. Hắn mới mang theo bất đắc dĩ, dùng ngữ khí thở dài, nói: “… Đừng bao giờ làm người tốt….”

Nghe thấy câu đó, nàng nghẹn ngào, mờ mịt. Mà lúc này đây, rốt cục nàng cũng không thể đợi được lời giải thích nữa.

Nhiệt độ cơ thể cuối cùng lưu lại trên má nàng, ở trong cơn gió lạnh mùa xuân lặng lẽ tan đi.

Mùng ba tháng ba… Chua xót như viên mơ khô trong miệng của nàng…

Bảy ngày sau, dưới ánh trăng sáng tỏ, nàng thấy được một cảnh tượng như người hồi hồn tái sinh. Vui sướng ban đầu, dần dần mất đi, trở nên có chút thoải mái trong đau đớn. Trải qua từng ngày, cùng nhau chung sống, càng lúc càng trở nên ôn nhuận. Nàng nỗ lực học tập, không cố gắng kiếm tìm trên người hắn hình bóng của kẻ khác nữa, chặt đứt tất cả, đứng trên mảnh đất của riêng mình, tiếp tục cuộc sống của bản thân.

Nhưng mà, ý nghĩ ngu xuẩn đơn giản này, giờ phút này lại trở thành cái cười nhạo với nàng. Trong một chớp mắt, hận ý nảy sinh, gai góc cuốn lấy tâm nàng, xé rách tất cả.

Nếu đúng như nàng đoán, Ôn Túc cho dù không phải là hung thủ, cũng nhất định có liên quan đến hung thủ. Nàng làm sao có thể đào tẩu?

Nàng không tự giác nắm chặt hai tay, âm thầm cắn răng.

Nàng mạnh mẽ xoay người, đang định quay lại, lại kinh hãi nhìn một đám Hành Thi bao vây mình, từ từ tới gần.

Trong lòng Tiểu Tiểu hoảng loạn, chỉ đành co rúm lại, lui về phía sau.

Hành Thi tru lên, hùng dũng tiến lên.

Tiểu Tiểu ngây ngẩn cả người, chân tay luống cuống.

Lúc này, ánh đao chém tới, Hành Thi bị chém ra làm hai. Máu văng tung tóe khắp nơi, rớt xuống như mưa.

Tiểu Tiểu theo bản năng ôm lấy đầu mình, đợi nàng mở mắt ra nhìn, tất cả Hành Thi đều nằm trên mặt đất, không còn hoạt động.

Ôn Túc đứng ở chỗ cách nàng hơn một trượng. Xiêm y màu nguyệt bạch của hắn đã bị máu tươi nhiễm hồng, trên mặt cũng loang lổ vết máu. Hắn lẳng lặng đứng đó, nhìn nàng, cũng không đến gần một bước.

Tiểu Tiểu ngẩn người, lập tức bắt đầu tìm vũ khí trên người mình. Lúc tay tiến vào trong áo, nàng liền cứng người lại. Trên người nàng, giờ phút này cũng không có binh khí. Đặt trong lòng, chỉ có một túi mơ muối, và một túi đường tròn. Nàng cắn răng một cái, lấy túi đường kia ra, ném về phía Ôn Túc.

Cánh tay phải của Tiểu Tiểu vốn có thương tích, cú ném này, căn bản không có tí khí lực nào, Túi đường kia, không đánh trúng cái gì, đã rơi xuống. Những viên đường hình trong trong suốt lăn ra, dừng lại dưới chân Ôn Túc.

Ôn Túc cúi mắt, nhìn những viên đường dưới chân. Sau đó, xoay người.

Tiểu Tiểu vốn đang định tìm thêm thứ khác để ném, thấy hắn xoay người, nàng liền dừng tất cả hành động. Cái bóng lưng kia, sao lại tịch mịch như thế. Nếu không so sánh kỹ, hắn và sư phụ có thể nói là giống nhau như đúc. Mà cái loại tương tự này, phải dùng bao nhiêu thời gian, bao nhiêu tâm huyết, bao nhiêu tài năng để bắt chước đây?… Chính xác là hắn đã lừa nàng, nhưng mà, cho tới bây giờ, hắn đã từng hại đến nàng sao? Nếu không phải nhờ vài lần ra tay cứu giúp của hắn, bây giờ nàng còn mạng để ở đây ném mấy thứ lung tung vào hắn hay sao?

Mà hiện tại, hắn đưa lưng về phía nàng. Là… Là muốn thả nàng đi sao?

Không nên nhìn nguyên nhân, chỉ xem kết quả.

Sư phụ thường thường nói như vậy. Kết quả… Hiện tại, kết quả là cái gì đây?

Nàng không thể suy nghĩ, trong đầu một mảnh hỗn loạn, có rất nhiều ý niện dây dưa với nhau, khiến nàng không thấy rõ được điều gì. Thứ duy nhất nàng có thể nghĩ đến, chính là trốn… Rời khỏi nơi này, càng xa càng tốt…

Nàng không chần chờ nữa, xoay người bỏ chạy.

Nghe thấy tiếng chân nàng rời đi. Ôn Túc nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng mà, tiếng bước chân đột nhiên ngừng lại.

Ôn Túc cả kinh, quay đầu, chỉ thấy trước mặt Tiểu Tiểu, có hai người đang đứng. Một người là Ngụy Khải, một người khác là Hi Viễn tiêm chủ.

Tiểu Tiểu kinh sợ lui lại mấy bước, có chút hoảng sợ nhìn hai người trước mặt.

“Tiểu sư muội…” Ngụy Khải mỉm cười, mở miệng nói, “Ngươi không có việc gì, sư huynh liền an tâm. Lúc trước ngươi bị thương rơi xuống biển, làm cho người ta rất lo lắng đó.”

Tiểu Tiểu cũng không mở miệng.

Ngụy Khải cười thản nhiên, vân đạm phong khinh, hỏi, “Tiểu sư muội, lúc này đây, ngươi muốn ngoan ngoãn theo sư huynh đi, hay là muốn tái chiến với sư huynh một lúc đây?”

Lời Ngụy Khải còn chưa dứt. Ôn Túc đã thả người nhảy lên, một tay kéo Tiểu Tiểu ra che ở phía sau.

Ngụy Khải thấy thế, lập tức ra tay tấn công.

Ôn Túc vươn tay, đẩy Tiểu Tiểu ra, nâng đao ứng chiến.

Tiểu Tiểu nhìn hai người họ triền đấu, trực giác muốn chạy, nhưng Hi Viễn lại ngay lập tức đi đến bên cạnh người nàng.

“Tả cô nương.” Hi Viễn cười, kéo cổ tay nàng, “Ngươi vẫn nên theo ta đi thôi.”

Đi… Những người nàng từng gặp gỡ, đều bảo nàng đi theo. Đáng tiếc, không phải là vì chính bản thân nàng, mà là vì “Cửu Hoàng thần khí”…

Nghĩ đến đây, Tiểu Tiểu chuyển tay, đánh về phía tay Hi Viễn.

Hi Viễn buông tay, thối lui vài bước, trên ngón tay rõ ràng có thêm mấy cây Phong Mạch châm.

Tiểu Tiểu hít một ngụm lãnh khí, thả người nhảy lên, tránh ra xa.

Hi Viễn đuổi theo, châm trong tay đâm thẳng vào ba huyệt đạo Thiên Trung, Thiên Khu và Cự Khuyết trên ngực Tiểu Tiểu.

Trên người Tiểu Tiểu có mặc Tiêm Tú Bách La, đao thương bất nhập, công kích như vậy, tất nhiên không có tính uy hiếp. Trong lòng nàng đang vô cùng hỗn loạn, có người trong giờ phút này công kích nàng, càng khiến nàng loạn hơn. Nàng không tránh không né, ra hiểm chiêu, tóm lấy cổ tay Hi Viễn.

Hi Viễn thấy thế, mím môi cười, ngón tay chuyển động, sửa lại đánh vào huyệt Thiên Tuyển trên tay Tiểu Tiểu.

Tiểu Tiểu nóng vội, lại không thể dự đoán được biến hóa này, thế công khó mà thu lại, chỉ đành nhìn châm này đâm về phía huyệt đạo.

Ôn Túc thấy tình trạng như vậy, không để ý đến sát chiêu của Ngụy Khải, vội vàng phá tan cuộc chiến, đánh một đao về phía sau lưng Hi Viễn.

Hi Viễn phát hiện, xoay người tránh đi.

Ôn Túc thu đao lại, dưới chân điểm một cái, xoay người chắn trước mặt Tiểu Tiểu.

Ánh mắt Ngụy Khải có chút khinh thường, hắn và Hi Viễn nhìn nhau, hai người hợp lực, đang định tấn công lên.

“Nhị vị đã đến, có gì mà không thể ngồi xuống nói chuyện chứ?”

Chỉ thấy, một đám đệ tử Đông Hải chen chúc đi đến, trong tay ai cũng cầm một thang trường đao, đằng đằng sát khí. Ôn Tĩnh đứng ở phía trước, mang theo ý cười ôn hòa, nói như vậy.

“Hóa ra là Ôn đảo chủ…” Ngụy Khải thu chiêu thức, đứng lại, “Ta cũng đang muốn nói vài chuyện với Ôn đảo chủ đây.”

Tiếng hắn vừa dứt, vài tên nam tử khôi ngô cầm huân hương đi đến. Hương khí vấn vít trong không trung, chỉ thấy hơn mười cỗ Hành Thi lung lay thoáng động đi tới. Mà mấy cỗ vừa rồi cũng rốt cục cũng kêu thảm đứng lên, tình huống khiến cho người ta sợ hãi.

“Đông Hải vốn là bộ hạ cũ của Thần Tiêu phái. Hôm nay, nếu đảo chủ có thể buông khí giới đầu hàng, thì có thể trở về làm thủ hạ cho thiên sư, cùng chung hưởng thánh ân.” Ngụy Khải mở miệng, nói.

Ôn Tĩnh cười, nói: “Vị thiếu hiệp này chính là đại công tử của Anh Hùng Bảo phải không? Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên… Tuy nhiên, bổn tọa ngu dốt, thảo phạt Đông Hải là mệnh lệnh của triều đình, thiếu hiệp dùng lập trường gì mà nói những lời này?”

Ngụy Khải cười cười, “Chuyện trên giang hồ, luôn phải dùng phương pháp của giang hồ giải quyết mới đúng. Triều đình làm việc, luôn băn khoăn rất nhiều.”

Ôn Tĩnh cười vang nói: “Bổn tọa thích. Nếu đã là tuân theo quy củ giang hồ, vậy thì xông vào Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo của ta, nên dùng quy củ của Đông Hải ta, tiếp đón cho tốt mới đúng!”

Song phương giương cung bạt kiếm, không khí buộc chặt, hết sức căng thẳng.

“Tiểu sư muội…” Ngụy Khải lạnh giọng mở miệng, “Sư huynh hỏi lại ngươi một lần nữa, ngươi thật sự muốn ở lại Đông Hải?”

Trong lòng Tiểu Tiểu vô cùng căng thẳng, Đông Hải? Làm sao nàng có thể ở lại Đông Hải…

“Tiểu Tiểu a, triều đình hiểm ác, không thể tin tưởng. Ngươi nay đã là đệ tử Đông Hải, bổn tọa tự nhiên sẽ che chở cho ngươi chu toàn.”

Tiểu tiểu nghe Ôn Tĩnh nói như vậy, lại nhìn ngụy Khải. Rời khỏi Đông Hải, quy thuận triều đình? Con đường này, có thật sự tốt để đi…

Tiểu Tiểu ngước mắt, nhìn Ôn Túc đứng trước người mình. Hắn trầm mặc, từ đầu đến cuối không nói một lời.

Nàng không khỏi cười khổ. Nhỏ bé như nàng, nên đi nơi nào đây?

“Nha đầu, muốn chọn bên này không?”

Thanh âm ngả ngớn khiến Tiểu Tiểu giật mình cả kinh, trong lòng nổi lên cảm giác vui sướng.

“Ngân Kiêu?!” Hi Viễn nghe thấy thanh âm kia, giận giữ ngước mắt, nhìn về phía phát ra thanh âm.

Quần áo màu ngân bạch tung bay trong gió biển, vẫn phong lưu nhất phái như cũ. Ngân Kiêu mang theo ý cười, tà tà đứng đó.

Bên người hắn, có một thiếu nữ đứng, quần áo màu hồng chói mắt, đúng là quỷ mối Lí Ti.

Tiểu Tiểu kìm lòng không được, thốt ra: “Ngân đại gia!”

Ngân Kiêu nhíu mày, thân mình thoáng nghiêng một cái, trong nháy mắt, đã đứng bên người Tiểu Tiểu. Hắn vươn tay, túm lấy lỗ tai của nàng, nói: “Ta đã nói rồi, không được gọi ta là ‘Ngân đại gia’!”

Tiểu Tiểu rưng rưng, mỉm cười.

“Hừ! Cường đạo như ngươi, cũng muốn lấy ‘Cửu Hoàng thần khí’ sao?” Hi Viễn mở miệng, cả giận nói.

Ngân Kiêu thản nhiên đứng ở giữa hai bên, nói: “Vậy thật không phải. Lần này là ta bị người ta mướn đến, có gì muốn nói, ngươi cứ hỏi bên kia là được.” Hắn nói xong, chỉa chỉa Lí Ti.

Lí Ti cầm quạt hương phiến, che miệng, nói: “A nha, ta cũng bị mướn đến nha. Ha ha, tuy nhiên, may mà không đến tay không.”

Nàng nói xong, giơ cây quạt lên, quạt quạt.

Không biết từ chỗ nào, có một đám người đi đến, tướng mạo trang phục đều bình thường đến cực điểm, nói là người giang hồ, chi bằng nói là dân chúng thì hơn. Nhưng nhìn qua, người nào người nấy đều có công phu lão luyện.

Ôn Tĩnh nhíu mày, ẩn ẩn cảm thấy sự tình kỳ quái, “Xin hỏi nhị vị làm thuê cho ai? Và vì chuyện gì?”

Lí Ti cười cười, nói: “Tên cố chủ, sao có thể dễ dàng nói ra nha. Về phần chuyện gì thì ta nói cho ngươi biết cũng không sao…” Nàng nhẹ nhàng quạt, “Đón người.”

Ngân Kiêu lắc đầu, nói: “Bà mối, ngươi nói nhiều với bọn họ như thế làm gì. Làm xong việc, ta còn muốn lấy mấy hồ rượu ngon đó!”

Tiểu Tiểu nghe đến mấy câu này, cuối cùng cũng hiểu ra được một chút. Nhất định người ra tay cứu trợ chính là phường chủ “Khúc phường” kia, Hạ Lan Kỳ Phong…

Lí Ti khép cây quạt lại, nói: “Cũng đúng, sớm kết thúc công việc mới tốt…” Nàng đang nói, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên người Ôn Túc, giọng nói ngừng lại. Lập tức, nàng kinh hô ra tiếng, “Quỷ Sư!”

Những lời này vừa nói ra, mọi người đều cả kinh.

“Làm mối, ngươi nhận sai người rồi. Đây là đệ tử chân truyền của Đông Hải, huynh đệ của Quỷ Sư, Ôn Túc.” Ngân Kiêu thở dài, nói.

Lí Ti nghe xong, trong ánh mắt nổi lên sát khí nhè nhẹ. Nàng không nói hai lời, thả người nhảy vào, tấn công về phía Ôn Túc.

Ôn Túc nhìu mày, ngăn lại công kích của nàng.

Lí Ti cười quyến rũ, nói: “Hôm nay ta đưa ngươi xuống địa phủ, lý do, trong lòng ngươi tự biết!”

Ngân Kiêu mờ mịt, “Á? Bà mối, lần này ngươi lại chơi cái trò gì vậy?”

……..

Tác giả có chuyện muốn nói: Ân… Thời gian giải đáp… Mồ hôi…

Nhìn thấy độc giả đại nhân chỉ ra, ở trong chương thứ 4 quyển 2 Tiểu Tiểu đã nói cho Ôn Túc biết chuyện Quỷ Sư đã chết. Mâu thuẫn với chương 13 quyển 3 này.

Thật ra, cẩn thận để ý liền có thể thấy. Ôn Túc trong ngày thứ hai gặp tiểu Tiểu đã đến nhận người. Mà trong quá trình nhận người, luôn luôn cường điệu mình thật sự chính là sư thúc.

Bình thường, dưới tình huống này, đối phương đáng nhẽ phải nói: “Sư phụ ngươi đâu?”, “Ngươi gọi sư phụ ngươi tới gặp ta liền hiểu hết.” Nhưng mà lúc đó, Ôn Túc lại hoàn toàn không nói như thế, hỏi hoàn toàn khá. Sau khi biết tin Quỷ Sư chết, biểu hiện cũng tương đối bình tĩnh.

Đơn giản mà nói, chính là, nếu có người giả mạo thân thích, dụ dỗ tiểu hài tử mở cửa, sau đó thực hiện hành vi vào nhà cướp của. Như vậy, điều kiện tiên quyết chính là, ngay từ đầu hắn đã biết trong hộ gia đình kia không có người lớn ở nhà.

Chính là như thế. Hơn nữa, có rất nhiều độc giả đại nhân phát hiện. Lúc đó trong lời nói của Ôn Túc có rất nhiều sơ hở… Chỉ có thể nói, Tiểu Tiểu đồng hài quả thật đã bị cái mặt mê hoặc… Mồ hôi…

Giải đáp xong. Chương tiếp theo sẽ giải đáp với mọi người: Vì sao võ công của Liêm Chiêu lại đột nhiên cao cường như vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play