Tiểu Tiểu ngồi trên xe ngựa, mới biết bản thân là người mang vận mệnh nghèo hèn. Xe ngựa này tráng lệ, thảm ngồi trong xe đều được trải một lớp lông chồn bạch làm ra, mềm mại tựa mây. Nhưng Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy như đang ngồi trên đống gai, toàn thân không có một chỗ nào thoải mái.
Nàng ngẩng đầu liếc nhìn Thạch Nhạc Nhi. Thạch Nhạc Nhi thì đang hứng trí dạt dào quấn quít lấy Liêm Chiêu.
Tiểu Tiểu thở dài. Vật đổi sao dời, lòng người dễ đổi a. Đừng tưởng Thạch Nhạc Nhi này mới mấy tuổi đầu, nhưng mà đã biết quấn quít lấy có tiền… Không, công tử có quyền. Đây là cái thế đạo gì?
Ai…
Đột nhiên, Tiểu Tiểu lại nảy ra một ý nghĩ. Đúng vậy! Sao nàng lại không nghĩ tới chứ! Câu dẫn nam nhân có quyền thế, sau đó lợi dụng hắn gây tai họa cho thiên hạ, đây không phải là đường tắt nhanh nhất hay sao?! Nghĩ xem Đắc Kỷ, Bao Tự… Có người nào không làm như thế? Tả Tiểu Tiểu nàng, một võ nghệ không thông, hai gia tài không hiển hách, muốn làm người xấu, nói dễ hơn làm? Chằng thà… Nàng ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Liêm Chiêu. Ách, người này tuy rằng có quyền có thế, nhưng mà, người của Thạch Nhạc Nhi thì không thể trêu vào a.
Đúng. Tuy rằng hiện tại chưa chọn được người thích hợp, nhưng trên giang hồ nhiều thiếu niên đại hiệp như vậy, nhất định sẽ có cơ hội a ~~~
Nghĩ đến đây, nàng gãi gãi đầu, ngây ngô cười.
Thạch Nhạc Nhi thấy nàng cười, khẽ hừ một tiếng.
Lúc này, ở bên ngoài vang lên thanh âm của Hạ Vân, “Thành chủ, đã thấy Anh Hùng Bảo.”
Thạch Nhạc Nhi đứng dậy, đẩy màn xe ra. Không xa phía trước, chính là một tòa thành. Ngựa xe như nước, rộn ràng nhốn nháo. Trên cửa thành là một đền thờ đá, ba chữ “Anh Hùng Bảo” khắc nổi phía trên, mạnh mẽ nguy nga.
Tiểu Tiểu nhìn đền thờ kia. Năm gian, sáu cột, mười một lầu, rất phô trương, quả nhiên là tác phong của một trong ba đại gia trong thiên hạ a. Anh Hùng Bảo dựng đền thờ này để thể hiện tài phú, thành Thái Bình vàng bạc chất đống chắc cũng chỉ giàu có đến mức này thôi. So với mình a, bản thân quả nhiên quá nghèo mà…
Thạch Nhạc Nhi hơi có chút khinh thường nhìn thoáng qua đền thờ kia, buông mành. Nhẹ giọng nói thầm một câu, “Mua danh chuộc tiếng.” (mua chuộc danh tiếng)
Tiểu Tiểu nghe thấy câu này không khỏi có chút kinh ngạc. Anh Hùng Bảo và thành Thái Bình đã giao hảo nhiều năm, nhưng nghe lời này của Thạch Nhạc Nhi, rõ ràng là chất chứa bất mãn a. Trong chuyện này nhất định là có khúc mắc gì rồi… Đúng vậy, không nên hỏi vẫn tốt hơn….
Đi thẳng đường lớn trong thành sẽ đến được trước phủ Anh Hùng Bảo. Đại môn sơn son cao hơn một trượng (3,33 m), hai bên cột trụ sơn đỏ, Toan Nghê* bằng đá, tất nhiên là khí khái bất phàm. Không hề giống với đám nhà giàu mới phất, mà tăng thêm vài phần khí thế con nhà võ.
Xe ngựa còn chưa ngừng lại hoàn toàn, đã có người đi tới, chắp tay nói: “Chư vị là người tới tham gia Kỳ Hóa hội (lễ hội mua bán, trao đổi, thăm quan bảo vật) sao? Xin đưa ra thiệp mời?”
Kỳ Hóa hội? Tiểu Tiểu chấn động. Hàng năm Anh Hùng Bảo đều cử hành tổ chức Kỳ Hóa hội. Trên danh nghĩa là đem bảo vật của các môn phái đến cho nhau đánh giá, nhưng thực chất là hiệu lệnh nhân sĩ giang hồ đến bái kiến võ lâm đệ nhất gia mà thôi. Tuy là như thế, nhưng Kỳ Hóa hội vẫn rất được nhân sĩ giang hồ tôn sùng. Bởi trong Kỳ Hóa hội, sẽ có rất nhiều châu báu, bí tịch thất truyền, chim chóc quý hiếm đã tuyệt tích… Chỉ cần hai bên vừa ý thì có thể tự do mua bán. Về phần giao dịch bằng tiền hay là dùng võ luận bàn, đều tùy vào ý của người bán.
Tuy nhiên, sư phụ từng nói, Anh Hùng Bảo làm như vậy chỉ có một mục đích duy nhất. Đó là xác nhận lại đại vị của bản thân trong võ lâm, ngoài ra còn để nghiên cứu thực lực các môn phái trong giang hồ. Tục ngữ nói, có tài phải giấu, nhưng trong Kỳ Hóa hội, tất sẽ không tránh được việc ganh đua nhau. Mà khi đã dùng võ để luận bàn, tất nhiên sẽ dùng hết sức lực. Cứ như vậy, Anh Hùng Bảo có thể biết khái quát hết thực lực của các phái. Nếu không thì vì sao mà Anh Hùng Bảo lại hao phí tiền tài nhân lực để chuẩn bị Kỳ Hóa hội chứ. Đương nhiên, cũng có những môn phái không tới… Chỉ là, phải nhìn lại xem mình có phải hay không đã đắc tội lớn với Anh Hùng Bảo.
Tiểu Tiểu nghe xong mấy câu này, liền cảm thấy Anh Hùng Bảo ti bỉ không chịu được. Nhưng sư phụ cũng nói, giang hồ chính là như vậy. Đều là dựa theo tâm niệm của ngươi mà đưa ra yêu cầu. Ngươi đạt được trân bảo hiếm có, ngươi liền có được tuyệt thế thần công. Nếu không có gì để trao đổi, thì tuyệt đối không được đặt chân vào giang hồ. Bằng không chỉ có thể lấy mạng ra để đổi….
Lúc Tiểu Tiểu suy nghĩ đến mức đần cả người, Thạch Nhạc Nhi đã vén rèm xuống xe, đi đến trước cửa. Toàn thân nàng ta đính đầy châu báu, tư thế kia, không ngoài sự liệu là làm chấm động đám thủ vệ ở cửa. Nàng phất phất tay, Nhạc Hoài Giang lập tức tiến lên, dâng lên thiệp mời.
Thủ vệ tiếp nhận thiệp mời, vừa mở ra nhìn một chút, sắc mặt đều thay đổi, “Hóa ra là thành chủ thành Thái Bình đại giá quang lâm, xin mời vào bên trong.”
Thạch Nhạc Nhi ngửa đầu, hai tay chắp sau lưng, không thèm coi ai ra gì, đi vào bên trong.
Tiểu Tiểu đi theo phía sau, thở dài. Xem ra, nghỉ lễ còn lâu lắm…
Mọi người vừa định đi vào trong, từ phía sau đột nhiên vang lên tiếng hát của tiểu hài tử.
“Trong thành Thái Bình không yên ổn, Anh Hùng Bảo trung dũng không còn. Thần Nông thế gia bách thảo lĩnh (đại khái: núi đầy thuốc), hàng đêm quỷ khóc đến bình minh.”
Khoảng năm sau tiểu hài tử đứng vây quanh cửa Anh Hùng Bảo, vừa hát vừa nhảy, nội dung bản nhạc hết sức châm biếm. Nhưng tiểu hài tử thiên chân vô tà, chắc là không biết được thâm ý này.
Tiểu Tiểu không khỏi bật cười, quả nhiên bản nhạc thiếu nhi này gãi đúng chỗ ngứa a. Lão thành chủ thành Thái Bình qua đời, kế vị lại là một tiểu oa nhi chưa đến tuổi cập kê, thanh thế tất nhiên là không được tốt bằng trước kia. Mà bảo chủ tiền nhiệm của Anh Hùng Bảo đã mất hai mươi năm về trước, mấy đứa con nối dòng lục đục với nhau, đến nay vẫn chưa quyết định được vị trí bảo chủ. Còn về Thần Nông thế gia, nghe nói năm năm trước từng xảy ra một trận ác chiến, từ đó về sau. Thần Nông thế gia đóng cửa, không hề chữa bệnh rộng rãi nữa.
Đây tuy là chuyện tình mà ai ai cũng biết, nhưng cũng không có ai dám ở trước mặt tam đại thế gia mà nhắc tới. Thật không biết là ai dạy đám tiểu hài tử này tới nơi này hát ca.
Thạch Nhạc Nhi nghe thấy, tất nhiên là không vui, nàng nhíu mày quay đầu nói, “Đây là đạo đãi khách (cách tiếp đón khách) của Anh Hùng Bảo ?”
Thủ vệ ở cửa lập tức nhận lỗi, tiến lên xua đuổi đám tiểu hài tử.
“Đi đi đi, oa nhi nhà ai, mau về nhà đi!”
Tiểu hài tử vui cười, chạy tán ra bốn phía, nhưng không hề bỏ đi. Miệng vẫn không ngừng hát bài vừa rồi.
“Đường đường là Anh Hùng Bảo, vậy mà lại dung túng cho tiểu oa nhi nhạo báng. Thật sự là khiến ta mở mang tầm mắt.” Thạch Nhạc Nhi mang vẻ mặt thiên chân vô tà châm chọc.
“Rút kiếm với tiểu hài tử? A, Anh Hùng Bảo quả nhiên là không tầm thường.” Thạch Nhạc Nhi tiếp tục châm chọc.
Tiểu Tiểu cảm thấy thật hết chỗ nói. Thạch Nhạc Nhi này quả nhiên là không dễ chọc a không dễ chọc a. Nhìn bộ dạng sứt đầu mẻ trán của đám thủ vệ này xem, chậc chậc, đáng thương, đáng thương.
“Đừng dọa chúng.”
Một giọng nam trong trẻo từ phía sau bọn họ truyền đến.
Tiểu Tiểu quay đầu, liền thấy một nam tử tuấn nhã. Ước chừng khoảng hai mươi tuổi, đôi mày ẩn giấu anh khí, còn ánh mắt thì lại ngả ngớn. Hắn mặc một bộ y phục bằng lụa màu xanh ngọc, nhìn qua thì là một phú gia công tử (công tử nhà giàu). Mà nghe khẩu khí của hắn, xem ra là có quan hệ sâu xa với Anh Hùng Bảo. Ánh mắt Tiểu Tiểu bỗng dưng lóe sáng, quả nhiên, thanh niên tài tuấn vẫn rất có mị lực a ~
Nam tử kia chậm rãi đi xuống bậc thềm, ra hiệu cho thủ vệ thu hồi binh khí. Hắn đi đến trước mặt đám tiểu hài tử kia, ngồi xổm xuống, lấy từ trong lòng ra mấy viên kẹo.
“Hát rất hay đó.” Hắn đưa tay, sờ sờ đầu một tiểu nam hài, cười nói, “Hôm nay không thể chơi cùng các nhóc. Ngày mai lại đến, chào nhé, kẹo cho mấy nhóc.”
Nam tử đứng dậy, mở miệng nói, “Trở lại nói cho đại bảo chủ, ta có việc phải xuất môn, trước giờ Sửu sẽ không trở lại.” Nói xong, hắn nhanh chóng rời đi.
Thủ vệ hai mặt nhìn nhau, nhưng không hề có ai ngăn trở.
“Chậc… Không coi ai ra gì.” Thạch Nhạc Nhi khoanh tay trước ngực, khinh thường nói.
Tiểu Tiểu bất đắc dĩ. Người không coi ai ra gì ở đây là Thạch Nhạc Nhi ngươi mới đúng đó.
Thạch Nhạc Nhi hất cằm, thẳng lưng, vào cửa.
Vừa đi tới tiền viện, Tiểu Tiểu liền trợn tròn mắt. Chỗ này giăng đèn kết hoa, bộ dáng người đến người đi, rõ ràng giống như đi ăn tết. Mà đám người đang đi tới đi lui kia, đều là nhân vật có danh dự uy tín trên giang hồ. Chỉ cần là môn phái có chút danh tiếng, đều có thể nhìn thấy ở đây. Có lẽ, cho dù là tụ tập để đi tiêu diệt ma giáo, cũng không có thanh thế lớn đến như thế này.
“Thạch thành chủ.”
Bọn họ vừa vào viện, lập tức có người đi lên đón.
Người tới, là một nam tử hơn bốn mươi tuổi. Dáng người gầy yếu, sắc mặt có chút tái nhợt. Hắn chắp tay, nói: “Thạch thành chủ đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa.”
Thạch Nhạc Nhi cười ngọt ngào, “Phương bá bá hảo ~”
Nam tử kia cũng nở nụ cười, “Ai, không dám nhận không dám nhận. Một đường đi tới đây chắc mệt lắm hả? Đến đây, vào trong này uống chén trà thơm ~”
Nam tử kia sau khi thấy Liêm Chiêu, thần sắc có chút thay đổi. Mở miệng nói, “Đây không phải công tử của Thần Tiễn Liêm gia hay sao! Lúc trước Bỉ bảo chủ còn lo lắng ngài không đến đó, đến đây, mời vào bên trong.”
Liêm Chiêu khẽ gật đầu, hầu như không nói chút gì.
Tiểu Tiểu biết bản thân hoàn toàn bị bỏ qua, cũng không khó chịu. Nàng vui vẻ nhìn mọi nơi xung quanh. Bên trái trên hành lang, có phải là đặt huyết san hô không, cao chừng ba thước lận kìa! Bên phải, thứ thị nữ kia đang bê, chắc là bạch ngọc như ý?… Oa ~~~ Kỳ Hóa hội a, bảo vật toàn thiên hạ đều tụ tập hết về đây, oa ha ha, tiện tay vơ một thứ, còn sợ mình không có tiền hay sao?
Tiểu Tiểu nuốt nước miếng, xúc động không thôi.
“Thật nhiều bảo vật…” Bên cạnh, có người mở miệng.
“Đúng vậy đúng vậy…” Tiểu Tiểu trả lời.
“TIện tay vơ lấy một thứ, cũng đều là giá trị xa xỉ.”
“Không sai không sai…”
“Rất muốn trộm…”
“Đúng…” Tiểu Tiểu bỗng dưng dừng lại, ngẩng đầu, liền thấy Nhạc Hoài Giang cũng nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm đám bảo bối.
Tiểu Tiểu bống thấy rưng rưng, “Tiểu Giang, chúng ta cần nỗ lực nhiều hơn nữa.”
Nhạc Hoài Giang gật đầu, “Đúng. Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ trả hết nợ!”
Hai người cùng nắm tay nhau cảm thán.
“Khụ khụ khụ…” Hạ Vân ở bên cạnh hai người bọn họ khụ mạnh một phen, đem tâm hồn bọn họ kéo trở về.
Tiểu Tiểu lau nước mắt nơi khóe mắt, hít hít cái mũi.
Vào đại sảnh, bên trong đã có đầy người.
Đám thị nữ thấy Thạch Nhạc Nhi và Liêm Chiêu tiến vào, biết là khách quý, liền dẫn nàng tới chỗ ngồi cho thượng khách, dâng trà thơn và điểm tâm. Nhạc Hoài Giang và Hạ Vân theo phép tắc khoanh tay, đứng sau hai nguời bọn họ.
Tiểu Tiểu khinh thường cái loại tư thế này, không biết bản thân nên đứng chỗ nào cho tốt. Nàng lặng lẽ nhìn quanh một chút, lui vào một góc, thuận tay lấy một khói điểm tâm ăn. Ân, bánh đậu xanh, ăn ngon thật.
(Ẹc! Ta ghét nhất bánh đậu xanh)
Hầu hết các môn phái có chút thành tựu ở trên giang hồ, trang phục đều có chút khác biệt. Tiểu Tiểu tuy rằng kinh nghiệm trên giang hồ còn ít, nhưng đại khái cũng nhận ra được ai với ai. Mà trong đại sảnh này, ngoại trừ nhân sĩ giang hồ bên ngoài, còn có không ít danh thương cự giả (người buôn bán có danh tiếng), chắc là muốn tìm kiếm cái lạ mà đến.
Tiểu Tiểu vừa cắn điểm tâm, vừa híp mắt suy nghĩ. Ân, nếu không trộm được bảo vật nào, lại câu dẫn khôngđược công tử phú gia nào, trên đường về tùy tiện kiếm một con dê béo cướp chút đồ cũng tốt a. Đều là một đám người có tiền ~~~ Nhìn chỗ này nàng có chút hiểu được, vì sao Thạch Nhạc Nhi lại trang trí cho mình toàn thân đầy châu báu —— hoàn toàn là vì muốn phù hợp với phong cách của Kỳ Hóa hội.
Nàng vươn tay, cầm lấy một miếng điểm tâm nữa, cắn một miếng. Ân, Phù Dung cao, ăn ngon thật.
Lúc này, một thị nữ đi vào trong đại sảnh, thi lễ xong liền mở miệng nói, “Bỉ bảo chủ mở thiết yến ở Dược Hương đài để các vị anh hùng đón gió mời các vị anh hùng dời bước.”
Mọi người đang định đứng dậy, lại nghe một tiếng hát truyền đến.
“Nam hôn, nữ gả, nữ nhi Diêm Vương nay mười tám tuổi, da trắng như tuyết sánh ngang với hoa. Hôm nay, từ trong nhân gian lựa chọn tân lang, không biết hoa này rơi xuống nhà ai.”
Tiếng hát này nhu nhuận nhẹ nhàng, ngọt ngào như mật, Tiểu Tiểu cảm thấy toàn thân nổi đầy da gà.
Đám đệ tử Anh Hùng Bảo ào ào đề phòng, trong phòng mọi người cũng nâng cao cảnh giác.
Chợt thấy một bóng người màu đỏ xẹt qua viện, trong nháy mắt, đã dừng lại giữa đại sảnh, mùi đàm hương nồng đậm lan tỏa khắp nơi, tràn ngập trong toàn đại sảnh.
Tiểu Tiểu cắn phù dung cao, tập trung nhìn. Người tới, cũng chỉ là một nữ tử mới mười bảy mười tám tuổi. Hai mắt sáng như nước, da trắng như tuyết. Khóe miệng khẽ nhếch lên cười, đuôi lông mày mang tiếu ý (ý cười), tất nhiên là một tiểu mĩ nhân phong tình vạn chủng. Nàng mặc một bộ y phục đỏ rực như lửa, hai bên cổ áo, tay áo, viền váy đều dùng tơ vàng thêu hoa mẫu đơn. Trên tay nàng là một chiếc quạt đàn hương, mỉm cười nhìn mọi người trong sảnh.
Nam tử vừa nãy tiếp đón Thạch Nhạc Nhi ở trong viện đi ra, ôm quyền nói: “Hóa ra là Quỷ Mối (mối trong mai mối) đại giá quang lâm, thất lễ thất lễ.”
Hồng y nữ tử kia nhẹ nhàng mở quạt đàn hương, cười quyến rũ, “Phương đường chủ không cần khách khí, ta tới không phải để tham dự Kỳ Hóa hội ~”
Phương đường chủ kia khẽ nhíu mày. “Vậy…”
“Ha ha, ta là bà mối, đương nhiên là tới làm mối ~” Hồng y nữ tử mị nhãn như tơ, nhẹ nhàng đảo qua mọi người trong phòng.
Tiểu Tiểu nuốt miếng điểm tâm trong miệng xuống, lại cầm một miếng nữa lên ăn. Ân, mứt táo cao, ăn ngon thật.
Hồng y nữ tử trước mắt này, sợ rằng chính là “Quỷ mối” mà giang hồ đồn thổi. Nghe tên cũng biết là tà ma ngoại đạo, cũng đám võ lâm chính thống này thủy hỏa bất dung (không đội trời chung – kẻ thù). Truyền thuyết kể rằng, “Quỷ mối” này chuyên làm mối cho Diêm Vương, người bị lựa chọn, đương nhiên chỉ có một con đường chết. Năm gần đây, người chết dưới tay “Quỷ mối” này, không phải một trăm cũng là chín mươi. Vừa rồi, khi nàng vào cửa có hát, “Hôm nay từ trong nhân gian lựa chọn tân lang”, hiển nhiên là muốn giết nam nhân. Vậy cho nên hoàn toàn không có quan hệ gì với nàng ~ Tuy nhiên, dám chạy đến Anh Hùng Bảo mà “làm mối”, “Quỷ mối” này quả nhiên kiêu ngạo.
Không ngoài dự đoán, vẻ mặt Phương đường chủ không vui.
“Quỷ mối, ta niệm tình ngươi là khách, đối với ngươi nhượng lễ ba phần. Nơi này là Anh Hùng Bảo, không đến lượt ngươi giương oai diễu võ!”
Quỷ mối giơ chiếc quạt đàn hương lên, che miệng, ý cười trong mắt càng tăng lên. “A a a ~~~ Nơi này không phải thành Thái Bình chứ? Ta không hề nhớ là Anh Hùng Bảo cũng có quy tắc không được động sát khí nha ~”
“Làm càn!” Phương đường chủ cả giận nói.
Quỷ mối khép lại cây quạt, mày liễu nhướng lên, “Hôm nay ta chính là muốn làm càn đó ~ Xin khuyên Phương đường chủ một câu, đừng phá nhân duyên, miễn cho bị trời phạt!”
Tiếng nàng vừa dứt, trong phòng liền xoạt xoạt vang lên tiếng đao kiếm rút khỏi vỏ.
Tiểu Tiểu cắn miếng mứt táo cao còn một nửa, biểu cảm có chút bất đắc dĩ, sớm biết như vậy, nên lấy cho mình một chén trà a…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT